Chương 16: Cua Khổng Lồ
Thì ra trong nháy mắt vừa rồi khi Selene bị kéo đi thì bọ ngựa đã giải quyết xong ba con yêu thú muỗi và bắt lấy một con yêu thú muỗi còn lại. Tuy rằng chịu ảnh hưởng kỹ năng cô gái Anna mà nó bị sựng lại đôi chút nhưng rất ngắn nên không có làm chậm bước chân của nó. Dĩ nhiên tinh hạch yêu thú muỗi dù có nhỏ hơn nữa cũng không qua được ánh mắt của nó huống chi nó còn có kỹ năng đặc thù.
Một màn trước mắt là do bọ ngựa muốn nhìn xem yêu thú muỗi. Vì lần đầu nó thấy được yêu thú do muỗi biến dị mà thành như thế này. Còn yêu hạch của bọn này cũng rất đặc thù, bên trong có chứa một lượng cực nhỏ huyết mạch thượng cổ càng làm cho nó hết sức hứng thú quan sát.
Ở bên dưới, Anna vừa chỉ tay lên vừa nói:
- Con bọ ngựa đó nó g·iết hết yêu thú muỗi sau đó bắt một con rồi ở đó liên tục ngắm nghía con muỗi mà không có t·ấn c·ông chúng ta.
- Chẳng lẽ nó không phải yêu thú ở bên trong Thú Tràng này?
Cô gái nhỏ nhắn tên Alice mở miệng hỏi. Mà Selene cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Cô từ từ tiến lại gần hướng bọ ngựa nhưng bị cô gái to khoẻ tên Luxy cản lại.
- Chị làm gì vậy? Bốn con yêu thú muỗi chúng ta còn đánh không lại, nếu như bị con bọ ngựa này t·ấn c·ông thì làm sao chúng ta chịu nổi. Chúng ta nên rời khỏi nơi này trước rồi tính sau.
Selene còn muốn nhìn một chút nhưng nghe thấy lời này có vẻ đúng cho nên cũng không dám tiến lên quấy rầy bọ ngựa mà chỉ đứng xa mở miệng nói
- Bọn ta đi đây. Rất cám ơn ngươi đã cứu bọn ta. Tạm biệt!
Bọ ngựa quay sang nhìn Selene. Kiếp trước nó học dốt tiếng Anh cho nên nghe không hiểu cô đang nói gì chỉ nghe thấy hai chữ “thank you” biết là cám ơn và “bye” là tạm biệt cho nên nó phất phất tay coi như tạm biệt.
Mà lúc này bốn người mới há hốc mồm phát hiện là con bọ ngựa này không chỉ mạnh mà dường như là còn hiểu được họ nói. Bốn người cũng giảm bớt cảnh giác, không rời đi mà tiến lại gần một chút. Cô bé Alice đơn thuần đáng yêu hỏi:
- Ngươi nghe hiểu bọn ta nói sao?
Bọ ngựa gãi đầu. Nó hiểu tiếng người nhưng mà hiểu tiếng Việt thôi còn tiếng Anh thì nó đâu có hiểu đâu. Nó nhảy xuống đất cầm lấy một cái cành cây rồi viết ra một dòng chữ.
“I DON’T KNOW ENGLISH”
Dòng chữ to đùng đập vào mặt bốn người làm cả bốn cô gái không nhịn được che miệng cười. Mặc dù trước mặt là yêu thú bọ ngựa nhưng do nó hiểu tiếng người lại còn cứu bọn họ cho nên bọn họ cũng đã cởi bỏ phòng bị với nó.
Nhưng dù vậy cũng không có cách nào để hai phía giao lưu với nhau nên cũng đành chịu. Vì bọ ngựa là không biết tiếng Anh, còn bốn cô gái thì lại càng không hiểu tiếng Việt. Bốn người chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để nói chuyện với nó. Còn nó thì chỉ có thể “Ok” “Yes” hoặc “No” chứ không thể dùng ngôn ngữ cơ thể như họ được.
Bốn cô gái trước đây là người nước Anh, tình cờ gặp được cánh cổng nên đi vào và lập đội từ lúc ở đại sảnh. Cũng may trong lúc bị chuyển đi cả bốn đang ngồi tựa lưng vào nhau cho nên không bị tách ra nên giúp đỡ nhau đi đến lúc này. Selene đề nghị nó cho cả bọn đi theo nó vì ở đây nguy hiểm quá. Nếu gặp nguy hiểm thì mới cần nó ra tay, còn nếu không bốn người sẽ tự động thủ. Đổi lại họ sẽ chia tinh hạch cho nó một phần ba và cung cấp đồ ăn cho nó.
Ở đây có những nhánh sông nhỏ và những con rạch được kết nối đến với con sông rộng ở giữa Thú Tràng. Bên trong có cá và các loài thuỷ sản có thể ăn được. Trong rừng cũng có nhiều loại rau củ, thảo dược và trái cây cho nên mọi người cũng không lo thiếu thức ăn. Là loài ăn tạp cho nên bọ ngựa ăn được hết tất cả những thứ này từ cá, lá cây, rau củ, thảo dược và cả thịt yêu thú mà nó săn được. Do không thể bại lộ nhẫn không gian trước mặt người lạ cho nên nó chỉ có thể ăn những thứ có sẵn ở ngoài kia.
Lúc trước nó phải bỏ ra kha khá thời gian để tìm thức ăn vì số lượng thức ăn nó cần bây giờ khá là nhiều. Cho nên nếu có người chủ động nhận việc thì nó cũng không chối từ mà vui lòng đi theo mấy cô gái này. Hôm sau, sau khi cả ngày đi săn yêu thú thì chập tối hôm đó đám người đi tới một nhánh sông nhỏ chuẩn bị dựng trại nghỉ ngơi.
Anna và Luxy lo việc dựng trại, Selene đi bắt cá, còn Alice thì rửa rau và trái cây chuẩn bị cho bữa tối của mọi người. Cô bé đang đem giỏ rau và trái cây ra bờ sông để rửa. Bỗng một con yêu thú cua khổng lồ từ dưới mặt nước nhảy lên t·ấn c·ông cô bé. Một cô bé xinh xắn đáng yêu bị yêu thú cua khổng lồ làm cho vô cùng hoảng sợ nhanh chóng quăng cái giỏ về phía nó rồi nhanh chóng lùi lại.
- A…Có yêu thú. Chị Selene cứu em!
Cô bé vừa lui lại thì nhanh chóng thét lên thật to. Selene đang bắt cá ở cách đó hơn ba mươi mét. Cô quay đầu nhìn Alice liền kinh hoảng chạy nhanh đến. Nhưng hiện đang đứng chỗ nước đến đầu gối nên cô bị hạn chế tốc, với tốc độ này thì đến nơi cũng không cứu được Alice.
Anna và Luxy đang dựng trại cũng nghe thấy liền nhanh chóng chạy đến nhưng chỗ của họ cũng cách Alice ba mươi mét. Cộng thêm tốc độ hai người này quá chậm nên cũng không kịp đến cứu.
Mà bọ ngựa lúc này thì đang ở khá xa nơi này nên căn bản không thể giúp đỡ được gì. Nó đang dò xét xung quanh xem có yêu thú bậc năm nào ở quanh đây không. Vì chỗ này cũng đã khá gần khu vực trung tâm rồi.
Hai cái càng của yêu thú cua khổng lồ ngày càng gần đến cổ Alice. Nhưng cách khoảng chừng năm phân nữa là cái càng to và sắc khủng bố kia sẽ kẹp nát cổ của cô bé thì một cái móng vuốt khổng lồ chộp lấy nó rồi kéo vào trong nước. Bọt nước bắn lên tung toé.
Mọi người ngơ ngác trong thoáng chốc thì Alice chạy nhanh ra khỏi mép sông. Những người khác thì chạy tới kéo cô bé ra xa. Suýt tí nữa là cô bé đ·ã c·hết rồi, từ cánh cửa địa ngục bước ra làm cho cô bé vừa mừng vừa sợ khóc lớn. Selene chạy đến ôm Alice vào trong lòng an ủi. Anna và Luxy cũng an ủi vài câu rồi nhanh chóng trở về dựng cho xong lều trại để nghỉ ngơi.
Lúc này, bọ ngựa đang trên cành cây cao nhìn vào hai đám người đang đánh nhau ở phía xa xa. Một bên là một đội bốn người da đen đang đánh nhau với tám người da trắng. Mặc dù thua người nhưng thân thể cường tráng của bốn người da đen cũng đánh ngang tay với đám người da trắng, cục diện bây giờ đang ở thế khá cân bằng.
Cả ba người đàn ông da đen đều có dị năng hệ cường hóa nâng cao sức mạnh cơ bắp, cơ thể trở nên cứng rắn như sắt. Ba người đàn ông da đen mỗi người đánh với hai người da trắng cầm gậy bóng chày, búa c·ứu h·ỏa và dao găm. Riêng cô gái da đen có dị năng hệ tinh thần thì đang đấu với một phù thủy cầm đũa phép phía đám người da trắng.
Cô gái da đen sử dụng tinh thần điều khiển cát đá để t·ấn c·ông. Còn phù thủy thì niệm chú dùng đũa phép bắn ra cầu lửa đối chọi với nhau phát ra t·iếng n·ổ đùng đùng.
Bọ ngựa hứng thú nhìn hai đám người đánh nhau. Mặc dù trời đã dần dần tối đi nhưng nhờ có kỹ năng thiên phú mà nó có thể nhìn rõ cách sử dụng phép thuật của hai cô gái. Còn kỹ thuật của đám đàn ông thì bị nó coi thường bỏ qua.
Ngay lúc này, cô gái da đen cảm nhận được bị người quan sát nhưng không biết được vị trí cụ thể ở đâu. Cô ta cũng hơi hoảng sợ, vì là dị năng hệ tinh thần cho nên trực giác của cô ta khá chính xác. Cô hoàn toàn tin tưởng trực giác của chính mình.
Hết Chương