Chương 1: Sống Lại
Giữa cái trưa nắng gắt trên thành phố đầy hoa Đà Lạt. Một con bọ ngựa đang trợn tròn mắt nhìn lấy hai cái cánh tay như hai cái lưỡi liềm của nó. Biểu cảm rất nhân tính hóa. Nó choáng váng đầu óc muốn thét lên: “Cái này là cái quỷ gì?” Nhưng chỉ phát ra âm thanh “khè khè”. Nó quay đầu nhìn lấy cái mông vểnh cao cùng bốn cái chân dài miên man với cả vòng eo thon gọn của mình. Trong đầu nó liền biết mình bây giờ không còn là con người mà đã trở thành một con bọ ngựa rồi.
Bọ ngựa ngồi bẹp xuống một nhánh cây, dùng một tay chống cằm suy nghĩ lung ta lung tung. Thì ra trước đây nó là một nam thanh niên tên là Nguyễn Bảo Khanh. Lúc đó, nó đang là sinh viên của một trường đại học ở thành phố Hồ Chí Minh. Nó với ba người nữa cùng nhau đi lên Đà Lạt đi du lịch nhân dịp được nghỉ hè. Ba người kia một người là người yêu của nó, một người là bạn thân và một người là người yêu của bạn thân. Sau khi cả bốn đang chạy xe máy trên đường thì sảy ra t·ai n·ạn giao thông. Nó không nhớ rõ lắm đoạn kí ức này, nhưng mà hình như là bị xe khách Thánh Cam chạy ngược chiều vượt mặt xe tải rồi tông vào bốn người. Sau đó nó không còn nhớ được gì nữa.
“Dù gì cũng đ·ã c·hết một lần. Bây giờ dù chỉ là con bọ ngựa nhưng cũng phải sống cho thật tốt thôi”. Nó thầm nghĩ như vậy rồi đứng dậy bước đi nghênh ngang trên cành cây. Nhưng mà đột nhiên trong đầu nó lại hiện ra một số thông tin về bọ ngựa mà nó từng đọc qua ở kiếp trước. Bọ ngựa đực sau khi giao phối sẽ thành thức ăn cho bọ ngựa cái để làm chất dinh dưỡng cho bọ ngựa cái sinh con. Nghĩ đến đây nó té cắm đầu từ trên cành cây cao hơn mười mét xuống mặt đất. Cũng may trong lúc nguy hiểm nó chợt nhớ ra là bản thân là bọ ngựa và có cánh. Sau một lúc khó khăn khống chế đôi cánh của mình nó cũng đã kiểm soát được và bay sang một cành cây khác.
Vì đang đói bụng nên nó đành gặm vài cái lá non cho đỡ đói. Mặc dù không thích nhưng vì sống tiếp nó đành cắn răng mà nuốt. Nhưng nó không ngờ càng ăn càng cảm thấy ngon miệng. Trong lúc đang say sưa gặm lá non thì một con chích chòe từ xa bay đến ngay trên đầu nó, cái mỏ mở ra muốn ăn thịt nó. Nó kinh hoàng nhảy lên, rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào trong đám lá lẩn trốn mất. Tìm kiếm một lúc không thấy được con mồi của mình thì con chích chòe cũng bay đi chỗ khác tìm thức ăn.
Mà giờ phút này, sau khi thoát c·hết trong gang tất bọ ngựa đang trốn trong bụi cây từ từ đi ra. Trong lòng nó âm thầm chửi bậy: “Má nó chứ, mém tí nữa thì c·hết lần nữa rồi”. Giờ nó mới biết cuộc sống của những sinh vật nhỏ bé khó khăn đến dường nào. Bây giờ nó không dám ngang nhiên đi trên cành cây nữa mà lén lén lút lút di chuyển. Nó không muốn phải c·hết lần nữa cho nên từ bây giờ nó phải hết sức cẩn thận.
Ngày qua ngày, nó bắt đầu học được cách khống chế hai cái cánh tay như cái liềm của mình đi bắt ong, bọ nhỏ. Còn ruồi và gián thì nó không bao giờ dám nghĩ tới. Vì có kí ức con người cho nên nó cảm thấy buồn nôn khi phải ăn hai con kia. Rồi một ngày nọ nó học được cách biến đổi màu sắc của mình để lẩn trốn khỏi mấy con chim khốn kiếp lúc nào cũng hăm he ăn thịt nó. Nó cũng tự mình luyện tập để nâng cao sức lực của bản thân, nhất là hai cái liềm trên cánh tay. Dĩ nhiên điều này làm cho nó càng ngày càng nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn. Hai cái liềm cũng ngày một trở nên sắc bén hơn.
Thức ăn của nó bây giờ đã rất phong phú rồi không còn chỉ là lá cây hoặc là ong, bọ như trước nữa. Giờ đây nó đã có thể tự bắt mấy con chim sâu, thằn lằn và cả rắn nhỏ để ăn. Mới đầu cảm giác không quen có chút ơn ớn. Nhưng sau này bản năng sát thủ bên trong được bộc phát đi ra nên nó săn bắt và ăn thịt rất tự nhiên như mọi con bọ ngựa khác. Thậm chí còn thành thạo hơn, bởi dù sao cũng mang trí tuệ của một con người. Nếu không thì cũng quá mất mặt rồi.
Khoảng hai tháng sau đó, nó đã thành thục tất cả kỹ năng sống của loài bọ ngựa. Ngụy trang, bay, nhảy, chạy, t·ấn c·ông chớp nhoáng bằng hai cái liềm siêu mạnh của mình. Nó nhanh chóng chiếm được một khu vực của riêng mình trên ngọn đồi nhỏ này.
Rồi vào một buổi sáng, khi nó vừa tỉnh ngủ từ trong cái hốc cây ấm áp của mình. Thì nó cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ đang diễn ra. Trên bầu trời không phải là ánh nắng chói chang của mặt trời như mọi khi, cũng không phải do trời mưa mà là trên bầu trời vẫn là có một cái mặt trời. Nhưng mà bây giờ nó tỏa ra ánh sáng màu tím có chút quỷ dị.
Cũng không riêng gì nó, tất cả mọi người trên thế giới cũng hết sức ồn ào và hoảng hốt khi chứng kiến cảnh tượng tương tự. Rất nhiều nhà khoa học lao vào điều tra hiện tượng kì lạ này nhưng tạm thời đều không có chút kết quả nào. Và còn rất nhiều nhà tiên tri dỏm đứng ra nói nào là tận thế, nào là Chúa cứu thế sắp sống lại... Có người thì cho đây là chuyện thường vài ngày là trở lại như bình thường mà thôi. Trên TV và mạng xã hội cũng có nhiều người nổi tiếng đưa ra vô số nhận định của mình làm ầm ỉ khắp nơi. Nhưng mà không ai có thể đưa ra một bằng chứng cụ thể nào để chứng minh suy đoán của mình.
Tuy vậy có một điều mà mọi người dần cảm nhận được đó là cơ thể mình như có luồng khí ấm áp đang di chuyển khắp cơ thể mình. Và không khí mà mọi người hít thở vào cũng thoải mái hơn trước rất nhiều. Không phải chịu ảnh hưởng của ô nhiễm và biến đổi khí hậu nữa, cây cối, động vật cũng tràn đầy sức sống và mạnh mẽ hơn. Những điều này làm cho mọi người vô cũng vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng họ đâu biết được là đằng sau những điều tốt đẹp đó là một trận máu tanh, một thời kì khủng hoảng đối với toàn nhân loại đang đến gần.
Trong lúc đó, nhân vật chính của chúng ta đã sảy ra dị biến. Cặp lưỡi liềm của nó bây giờ đã không còn giống với những con bọ ngựa khác nữa, chúng trở nên sắt bén và cứng rắn như đao thép. Nó có thể dùng chúng chặt đứt cả những nhánh cây nhỏ bằng cả cơ thể nó hiện tại. Bên trên hai cái liềm có xuất hiện hoa văn giống như một kiểu chữ mang theo khí tức xa xưa nguyên thủy. Nó vô cùng ngạc nhiên thầm suy đoánn “Thật không ngờ lại xuất hiện biến dị. Chẳng lẽ là do cái mặt trời màu tím kia ảnh hưởng sao? Nhìn nhìn lại bản thân ngoại trừ hai cái liềm biến hóa ra, còn lại cơ thể nó cũng không có gì khác biệt. Nhưng có được v·ũ k·hí mạnh mẽ hơn cũng làm cho nó sống tốt hơn nên cũng vui vẻ lắc lắc đầu không nghĩ thêm nữa.
Sau đó, trong lúc đi săn, nó đụng phải một con kì nhông khá to. Con kỳ nhông này cũng đã sảy ra biến dị, trên người nó mọc ra vảy dày, trông có vẻ khá cứng rắn. Nhìn qua cũng biết là một đối thủ khó chơi. Sau khi cả hai cùng xông vào nhau thì nó lách mình né qua một bên rồi dùng một liềm chém lên thân con kỳ nhông thì phát ra âm thanh kim loại v·a c·hạm. Con kỳ nhông đưa đầu lưỡi to dài về phía bọ ngựa. Lúc này, nó lập tức nhảy lên né tránh, rồi đưa tay ra chém một phát lên cái lưỡi dài kia.
Lưỡi con kỳ nhông bị chặt đứt làm hai đoạn khiến nó đau đớn rụt phần lưỡi còn lại về, trên đó vẫn còn máu tươi đang rỉ ra. Con kỳ nhông vội vàng quay đầu chạy, vì nó đã mất đi lợi thế của mình. Nhưng tốc độ của nó làm sao nhanh bằng bọ ngựa. Bọ ngựa đạp lên nhánh cây, tung người lao nhanh về phía trước, hai cánh tay nhanh chóng xẹt qua, đầu và thân con kỳ nhông bị chia ra làm hai phần rơi xuống đất. Bọ ngựa đưa cái liềm lên miệng liếm đi giọt máu còn đọng lại trên cái liềm vô cùng ngầu.
Sau khi tung người bay xuống đất, bọ ngựa ăn một phần thịt của con kì nhông xong thì nó liền rời đi để lại cái xác cho những loài sinh vật khác. Nó leo lên mỏm đá cao nhất trên đồi nhìn về phương xa. Nó không biết ở đây là đâu cho nên rất nhiều lần muốn đi ra tìm hiểu nhưng mà quá nguy hiểm nên vẫn trốn ở trong khu đồi này. Nhưng hôm nay thì khác, sau khi biến dị làm cho nó mạnh mẽ hơn, cũng tự tin hơn nhiều nên quyết định đi tìm hiểu thế giới bên ngoài. Bây giờ ở khu đồi này không có loài vật nào là đối thủ của nó nữa cả. Nên nó hiên ngang đứng đó như chúa tể rừng xanh hiên ngang lẫm liệt.
Hết Chương