Đoạt Hồn Kỳ

Đoạt Hồn Kỳ - Chương 59: Ngân hoa hỏa thụ




Ngừng một lúc, Thôi Bác lại đổi giọng tự lẩm nhẩm rằng:



- Nhưng lạ, sao tên này lại rủ ta đến một nơi núi đóng băng tuyết quanh năm như Tả Diện Phong như thế... không lẽ nó lại rõ chuyện bí ẩn của mình sao?... Không! Không đời nào có thể như thế được, có lẽ đây chỉ là một sự ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi...



Giọng nói khẽ dần, nhưng Liễu Mi vẫn nghe rõ ràng, bất giác trong lòng xao động mạnh, quả nhiên nàng đã tự đoán không sai, nơi Tả Diện Phong của Mặc Phụ Sơn một nơi quanh năm tuyết phủ như thế, nơi đó chắc đã có chuyện bí mật gì của vị kỳ nhân Độc chỉ Thôi Bác mà không thể cho người đời biết được. Đinh Hãm là tên quỉ kế xảo trá cùng mình, và lẽ đương nhiên cuộc rủ Độc chỉ Thôi Bác ra đó để giao tranh không phải là một sự ngẫu nhiên được.



Nghĩ vậy Liễu Mi bèn cố khuyên can Thôi Bác chớ nên rời Lãnh Hương Đỉnh, cứ việc xử quyết tên Đinh Hãm ở đây cũng được! Độc chỉ Thôi Bác trầm tư một hồi, bỗng ngửng ngay đầu lên, tia nhìn chiếu thẳng ngay lên mặt của Liễu Mi. Nàng Liễu Mi tự cảm nhận vị kỳ nhân cái thế này chắc có bí mật gì không muốn cho ai biết, chắc là một chuyện không mấy đẹp lòng, nhưng lúc này thấy sắc mặt của Độc chỉ Thôi Bác điềm nhiên, không tỏ vẻ gì là ăn năn hay hối hận, chắc có lẽ mình đã đoán lầm về người kỳ nhân cái thế này! Liễu Mi hơi hối hận với lối nghĩ của mình, nàng bất giác cúi đầu xuống như để chuộc lỗi của mình.



Thôi Bác bỗng hỏi:



- Liễu cô nương, những điều lầm lỗi mà sự thực ra là vô tâm, như vậy có thể nói là tội lỗi của mình không nhỉ?



Liễu Mi hiểu ngay, lập tức trả lời ngay:



- Kính thưa tiền bối, những sự lầm lỗi do vô tâm mà gây nên, tuy có thể người ta bất an trong lương tâm, nhưng đương nhiên đó không phải là tội lỗi của mình!



Nói xong, nàng ngửng đầu nhìn lên, thấy vị kỳ. nhân cái thế trước mặt mình hình như đã bớt một nỗi suy tư gì trong lòng, Liễu Mi hơi cảm thấy yên lòng.



Thôi Bác lại lẩm nhẩm nói:



- Cám ơn Liễu cô nương. Nay ta đã đủ dũng khí để đến đó, đối với sự khiêu chiến của kẻ hậu bối giang hồ, mình đâu có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu của chúng! Nếu cự tuyệt tức là mình đã tỏ ra hèn yếu.



Liễu Mi vội rằng:



- Vãn bối nguyện đi theo ngài để dự trận!



Độc chỉ Thôi Bác lắc đầu rằng:



- Không nên, các người cần phải lo canh giữ ngôi Lãnh Hương Các, bởi vì... bởi vì... - Tiếng thở dài não nề, rồi Thôi Bác buồn bã nói tiếp: - Nhưng nay không còn thời gian nói cho hết câu chuyện khá dài này, cô nên nhớ kỹ, nếu chẳng may mà gặp nguy biến xảy ra, hãy mau mau mở ngay cánh cửa đá bên trái của Lãnh Hương Các, hoặc may ra còn có cơ cứu kịp, còn về cánh cửa đá bên mặt ấy, các người đừng có mó đến làm gì, vì trong ấy toàn những báu vật mà các người phải lo hết sức để bảo vệ, nếu ta chẳng may lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc, người trên giang hồ thế nào cũng đến tranh đoạt những báu vật trong đó! Còn phần anh em Hầu Hạo, cô càng phải nên cẩn thận, đừng để anh em chúng lọt vào tay người khác nữa...



Những câu nói tuy bí mật chẳng chuyện nào ăn khớp với chuyện nào, nhưng đối với con người sẵn thông minh của Liễu Mi, nàng biết trong này lẽ tất nhiên có nguyên do, trước là Thôi Bác không chịu nói, nay lại nói là không đủ thời gian. Nhưng vì muốn trấn an tâm tư của vị Độc chỉ Thôi Bác, Liễu Mi gật đầu liên hồi rằng:



- Kính thưa tiền bối cứ an trí, mọi việc sẽ có vãn bối lo liệu đúng theo ý ngài.



Độc chỉ Thôi Bác nhìn nàng, khẽ gật gù, miệng nở một nụ cười như vô cùng tin tưởng vào cô bé thông minh tuyệt như Liễu Mi.



Nhưng nụ cười ấy tắt ngay một cách rất nhanh, Liễu Mi nhận rõ thấy trên khuôn mặt của vị ẩn thế đại hiệp này đã để lộ ra một vẻ quyến luyến và nhớ thương.



Chỉ nghe Độc chỉ Thôi Bác lẩm nhẩm rằng:



- Liễu cô nương quả là người thông minh, hèn gì ai cũng khen thưởng cô, từ khi tại Nhã Nam, ta đã có ý muốn thu ngay cô làm môn đệ, không chỉ riêng cô và cả hai anh em Hầu Hạo, vì ta còn chưa hết trách nhiệm với hai anh em họ. Chị em Châu Thị cũng được cảm tình của ta lắm... nhưng ta vẫn tưởng đâu thời gian còn dài, chưa nên vội vã làm gì trong lúc này...



Liễu Mi vội an ủi rằng:



- Với công lực cái thế của tiền bối như thế, đối với việc xử quyết một tên Đinh Hãm bại loại trong giang hồ, cũng không đến nổi phải mất bao nhiêu thì giờ, chờ đến khi ngài về, vẫn còn nhiều thì giờ để chỉ dạy cho bọn vãn bối kia mà, vậy xin ngài chớ nên để tâm chuyện này làm gì...



Đôi mắt của Độc chỉ Thôi Bác vô cùng đăm chiêu, chỉ thấy vị ẩn thế đại hiệp khẽ lắc đầu, thần sắc có vẻ bất đắc dĩ lắm!



Liễu Mi vội bước lại dìu đỡ và lên tiếng:



- Kìa tiền bối! Ngài làm sao thế?



Độc chỉ Thôi Bác khẽ nói nhỏ bên tai Liễu Mi:



- Liễu cô nương, trong thâm tâm ta lúc này khó chịu vô cùng, có lẽ... ta đi chuyến này... không bao giờ về nữa...



Liễu Mi thất kinh, cuống rối lên:



- Tiền bối! Sao ngài lại nghĩ quan trọng đến thế? Tên Đinh Hãm chẳng qua là một kẻ vãn bối của phái gian tà, đến như bản thân Liễu Mi đây còn chẳng coi ra gì nữa, như vậy hắn đâu phải là tay đối thủ của ngài mà lo...



Thôi Bác lắc đầu rằng:



- Không... không phải... không phải chuyện này... mà chính là trong ý nghĩ của ta đang dằn vặt ta!... Cô đâu có biết cho nỗi khổ của ta... trong những năm sống tại Lãnh Hương Các đây, đã nhiều lần ta tính nhảy xuống ngọn núi tuyệt phong tả diện ấy để kết thúc cuộc sống thừa của mình, để cầu sự an tâm trong đáy lòng của mình...



Liễu Mi hiểu ngay vị kỳ nhân cái thế đang có chuyện đau khổ trong người, một thứ đau khổ tuyệt đỉnh của tâm hồn, nàng vội nói lớn lên:



- Không! Không! Thưa tiền bối! Vì trách nhiệm của ngài còn chưa xong, bao nhiêu việc còn phải chờ ngài giải quyết, vậy ngài đâu có thể nào buông tay dở dang như thế được... Mong ngài hãy nghĩ lại cho...



Câu nói lớn này, quả nhiên đã có hiệu lực, Thôi Bác lấy lại tinh thần phấn khởi của mình, ánh mắt đăm chiêu biến ngay. Hầu Hạo và chị em Châu Thị từ bên ngoài bước vào, Đông Phương Đình cũng từ trong Lãnh Hương Các bước ra, mọi người đều tập trung cả một chỗ.



Hầu Hạo lên tiếng:



- Kính thưa tiền bối, tên Đinh Hãm đã ra đi, và hắn dặn rằng hắn đi trước để chờ ngài tại Tả Diện Phong; và hắn cũng không quên nói rằng: Độc chỉ Thôi Bác được xưng là Đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, thế nào cũng không chịu thua ai.



Liễu Mi kéo ngay Hồng điệp Châu Chu dặn nhỏ vài câu, Hồng Điệp gật đầu lia lịa, và nàng lén đứng ngay cạnh chim ưng Đại Hắc. Thôi Bác lao ngay lên lưng chim ưng Đại Hắc, và lên tiếng căn dặn mọi người cẩn thận canh phòng Lãnh Hương Các, rồi đưa tay ra dấu, con Đại Hắc quát lên một tiếng lớn, tung cánh bay bổng ngay lên! Và ngay lúc đó, Hồng điệp Châu Chu bỗng vọt mình lên túm ngay vào đùi chim ưng Đại Hắc. Mọi người thất kinh kêu rú lên, Liễu Mi vội lên tiếng rằng:



- Chớ có hét ầm lên thế! Chính tôi sai em Hồng Điệp đi theo vậy!



Thanh điệp Châu Sách vội lớn tiếng gọi vọng lên:



- Hãy cẩn thận đấy!



Nhưng Đại Hắc đã bay cao, đương nhiên nó không muốn hại đến cô bé đang ôm chặt đùi mình, Độc chỉ Thôi Bác thấy vậy đưa tay ra nhấc ngay thân hình bé bỏng của Hồng Điệp lên lưng con Đại Hắc, hai người cưỡi một chim, cả ba từ từ xa dần...



Phía dưới, mọi người nhìn theo và trong lòng đều lo canh cánh về hậu quả! Trời đã bắt đầu sáng hẳn, bóng chim ưng cũng đã biến dạng, Liễu Mi kể lại thần sắc và chuyện kỳ dị của vị ẩn thế đại hiệp cho mọi người nghe.





Thanh điệp Châu Sách chủ trương, nên mở ngay hai cánh cửa đá tả hữu Lãnh Hương Các ra xem có gì bên trong, nhưng anh em Hầu Hạo lại ngăn cản, vì tình thế chưa đến lúc nguy cấp, hãy khoan đã. Một trai ba gái, đứng ngay đỉnh phong, đưa mắt nhìn hết phong cảnh của khu Mặc Phụ Sơn, nhưng trong lòng ai nấy đều áy náy. Họ chờ đợi có đến cả gần chục tàn nhang đã trôi qua. Thình lình một tiếng ầm dữ dội vang từ mé trái của Tả Diện Phong lại. Tiếp theo là những tiếng: Ùng lùng! Ùng lùng vang lên liên miên không ngớt. Thấy cả những ánh quang lạ lùng bắn tung lên, nhưng vì khoảng cách quá xa, nhìn không rõ vật gì. Mọi người kinh hồn hoảng phách, Liễu Mi hấp tấp rằng:



- Nguy to mất! Xem tình thế, hình như núi tuyết đã lở.



Nàng vốn là tay hiểu nhiều biết rộng, chắc đã đoán không sai, Hầu Hạo cuống lên, chuẩn bị ngay lại đó xem thực hư ra sao. Liễu Mi ngăn ngay lại rằng:



- Chớ vội, vì công lực của Độc chỉ Thôi Bác không những hơn hẳn tên Đinh Hãm đến mười bực trên mà lại có Đại Hắc trợ sức, tin chắc không thể nào bị sơ suất điều gì đâu, hơn nữa Thôi Bác đã căn dặn chúng mình phải cố lo công việc bảo vệ Lãnh Hương Các này, và nhất là không cho Hầu đại ca đi mạo hiểm!



Bốn người vẫn chờ đợi... và chờ đợi... Thời gian lại trôi qua lối thêm năm tàn nhang nữa, thình lình trên Lãnh Hương Đỉnh, một giọng cười vang lên. Mọi người kinh ngạc nhìn lên, Đinh Hãm đã quắp theo Hồng Điệp đến từ lúc nào không ai hay biết! Chỉ nghe thấy tiếng của Đinh Hãm ha hả cười rằng:



- Hừ! Lão Thôi Bác chỉ được chút hão danh! Nay quả nhiên đã bị vùi xác xuống vực thẳm của núi tuyết, còn con chim hung dữ ấy, hình như nó đã bị thương từ trước, nên khi núi tuyết bị lở xuống, nó không còn tung cánh bay lên được, và ngang nhiên cùng bị vùi chung xác với chủ nó...



Vừa nói, Đinh Hãm vừa buông ngay Hồng Điệp ra, và nàng đã chạy nhanh sang phía Thanh Điệp ôm chặt ngay chị mình đứng run cầm cập, Thanh điệp Châu Sách lên tiếng hỏi em rằng:



- Kìa em! Lời nói của tên Đinh Hãm này đều thật cả sao?



Hồng Điệp gật đầu công nhận hết là lời nói của tên Đinh Hãm không sai chút nào, quả thật Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác và con chim ưng Đại Hắc đã hy sinh.



Đinh Hãm lúc này vô cùng ngạo mạn hiên ngang rằng:



- Đêm nay, ta đến để khuyên các ngươi! Các ngươi cứ việc an tâm, ta đến đây cốt để thanh toán danh dự của ta với lão Độc chỉ Thôi Bác! Tuyệt không hề có ý làm khó dễ gì với lũ ngươi. Nhưng nếu chịu nghe theo ta, thế nào cũng có ích lợi cho lũ ngươi, không chừng còn sung sướng hạnh phúc là khác. Ha! Ha! Ha!... Chắc có lẽ lũ ngươi tin, chưa biết, tại nơi cư ngụ của Thôi Bác đây, đã cất giấu những báu vật vô giá của những châu phẩm đại nội của tiền trào vua chúa, ngoài báu vật Chân châu lũ kim sa (áo bằng sợi kim tuyến và đầy dẫy chân châu đính trên) ra, còn có mười bảy dị bảo khác, đó còn chưa kể đến những vàng bạc hằng hà vô số trong đó, kỳ đại hội các phái giang hồ ở Nhã Nam ấy, chính họ đã tính tước đoạt hai anh em Hầu Hạo, cốt để thi hành mưu kế bắt chẹt Độc chỉ Thôi Bác đánh đổi kho tàng vô giá đó?...



Ngừng một lúc, hắn lại nói tiếp:



- Nay tuy không biết kho tàng ấy hiện nằm đâu trên Mặc Phụ Sơn, nhưng ta tin chắc với bản lãnh và tài trí vượt bực của Đinh Hãm ta đây, thế nào ta cũng khám phá ra kho tàng vô giá này! Thử nghĩ xem, sau khi kho tàng báu vật này lọt vào tay quản trị của Phi Các tiên cung Vô ảnh Phong của chúng ta, và nhất là trên giang hồ, tên Độc chỉ Thôi Bác đã qua đời, chỉ có bọn Phi Các tiên cung chúng ta là hãnh diện độc tôn trên giang hồ, với tiền của và thế lực như thế, hỏi ai mà không chịu phục tùng nhóm Vô ảnh Phong!... Còn hai anh em Hầu Hạo nên theo ngay ta về Tiên Cung để cho sư phụ ta xử quyết, còn hai chị em Châu Thị... hí hí!... Chị Châu Ni của hai cô đã từng làm lễ hợp thể chi duyên với ta rồi, nay tuy nàng đã quá cố, ta vẫn tưởng nhớ đến luôn, nay thấy hai em lại hao hao giống chị như thế, ta càng nhìn càng ưa... nay ta tuy đường đột, nhưng hai em cũng nên nghe lời là theo ta về ngay, thế nào ta cũng đặc biệt chiều đãi hai em, chúng ta cùng sống những ngày hạnh phúc của trần gian... Còn phần Liễu cô nương, tại hạ đây không dám miễn cưỡng, nhưng xin cô hãy về bẩm rõ lại với lệnh tôn Liễu lão bang chủ, nên dẹp bỏ ngay danh hiệu Thanh Thông Bang hội mà đầu hàng Phi Các tiên cung của chúng tôi cho rồi, nếu không, khi đại đội nhân mã của Tiên Cung đến vấn tội ương ngạnh chừng đó có hối cũng không kịp...



Liễu Mi cả giận, nàng quát lên:




- Ác tặc! Dám cả gan lớn mật sủa bậy! Cô nương ta sẽ đưa ngay hồn người du âm phủ cho rồi. – Dứt lời, rút kiếm công hãm.



Tiếng quát của Liễu Mi khiến cho Hầu Hạo kinh tỉnh, chàng cũng cả tức, lớn tiếng quát rằng:



- Đinh Hãm hãy mau nạp mạng cho ta!



Tiếng dứt, kiếm vung ngay ra, cùng hợp sức với Liễu Mi đánh tới tấp ra, lập tức gió kiếm vùn vụt, trong chớp nhoáng làn song kiếm đã vây chặt Đinh Hãm. Đinh Hãm chỉ lạnh lùng cười, thân pháp biến ảo như một bóng ma chập chờn, thình lình trong làn kiếm quang của Hầu Hạo và Liễu Mi, Đinh Hãm uyển chuyển vọt khỏi ngay trận thế kiếm quang của hai người, tiến sát ngay đến sau lưng Hầu Hạo đưa chường phạt tới.



Liễu Mi vội lên tiếng:



- Hầu huynh hãy coi chừng, đừng để cho hắn thoát! - Dứt tiếng lại vung kiếm tiến đánh.



Đinh Hãm ung dung cười nói:



- È, người đẹp cũng dễ thương quá! Ta xin nghe lời ta làm sao nỡ bỏ người đẹp đi cho được. Ít nhất ta cũng phải hưởng được chút ít tình cảm đặc biệt của cô mới đành bỏ đi chứ!



Vừa nói mắt Đinh Hãm vừa lẳng lơ nhìn Liễu Mi với những ánh chớp lia lịa của hắn, nhưng nàng đời nào chịu vào bẫy của địch thủ, Liễu Mi tiến đánh cẩn thận, tâm thần không hề nóng nảy, Hầu Hạo trái lại hậm hực nóng tính, chàng muốn làm sao hạ ngay địch thủ, nhưng thân hình của Đinh Hãm bỗng lại chập chờn như bóng ma trơi, thình lình ào một tiếng đánh ra một chưởng, chưởng này phát ra từ cánh trái của địch, và nhắm ngay thân sau của Hầu Hạo đánh tới, ngọn chưởng lại chứa đựng cả hai đặc điểm cương nhu, oai lực kinh người, đúng là một thứ công lực nội gia thượng thặng trong làng võ lâm. Mắt thấy Đinh Hãm mỉm cười phát ra ngọn chường tuyệt luân này, Hầu Hạo không làm sao chống đỡ kịp, nguy cơ đã hiển hiện.



Nhưng Liễu Mi cũng đã dùng ngọn khinh công thượng thặng của mình, khi Đinh Hãm chuyển mình xoay thế, nàng cũng đã theo sát ngay phía sau địch, khéo đến nỗi như bóng theo hình! Kiếm đưa nhanh ra, và chọn ngay thế chưởng của Đinh Hãm và nhoáng nhanh một làn kiếm quang, giải tỏa ngay thế nguy tột độ của Hầu Hạo. Đồng thời nàng chuyển nhanh ngay thế thủ thành thế công, Đinh Hãm chỉ ý lên một tiếng, toàn thân mình lại vèo nhanh ngay ra để tránh thế đánh hiểm ác của đối phương. Sau cơn biến đổi chớp nhoáng ấy, không những Hầu Hạo kinh tỉnh, mà cả Liễu Mi cũng cảm thấy Nhị ma Đinh Hãm công lực quả nhiên bất phàm. Chỉ nội môn điểm chỉ và thân pháp nhanh như ma trơi ấy, đã vượt hẳn trên Liễu Mi và Hầu Hạo rồi. Chị em Châu Thị thấy Liễu Mi vừa cứu nguy cho chàng Hầu Hạo, cũng chẳng cần biết đắn đo công lực của mình đi đến đâu, cả hai tuốt ngay kiếm và tham gia ngay vào trận chiến.



Thoạt đầu, dưới sức công đánh mãnh liệt, hai nàng cũng tạm chiếm được chút ưu thế, nhưng khi thời gian kéo dài ra, Đinh Hãm đã biết công lực của hai nàng chỉ có vậy mà thôi, hắn bèn cố dùng đến ngọn tuyệt đỉnh khinh công của mình, nhảy nhót xung quanh bốn người, và lần nào hễ gặp nguy, hắn đều nhanh mình nhảy ngay lại phía sau chị em Châu Thị để mượn hai người này làm bia đỡ đòn, khiến cho Liễu Mi và Hầu Hạo đành phải thu ngay đòn đánh của mình lại. Phần thì khinh công của chị em Châu Thị quá non, luôn luôn bị chẹt trong thế giữa, tay chân vướng hẳn, chị em hai người cốt sao để giúp sức chàng Hầu Hạo và Liễu Mi nhưng luôn luôn lại gây nên trở ngại cho họ, lắm lúc thấy rõ mình thế nào cũng đánh trúng địch thủ, ấy thế mà chỉ nhoáng cái hắn đã biến mất, và khiến cho ngọn đòn của mình suýt đánh phải người của phe mình, nhiều khi không kịp thu thế, tiếng bính khí đã chạm vào nhau tóe đom đóm lửa, chị em Châu Thị khóc cười không xong. Trong lúc đó, tên Đinh Hãm là hay giở thói chọc ghẹo khả ố của hắn, với công lực của hắn, đương nhiên dư sức khiến cho hai chị em Châu Thị bị thương hay bại trận ngay, nhưng hắn lại không làm thế, chỉ ỷ hết vào tài khinh công thượng thặng của mình, cứ xuyên hết phía này qua phía nọ, thỉnh thoảng đưa tay rờ chỗ này, véo nhẹ chỗ kia, lắm lúc lại còn khẽ vuốt nhẹ vào má hai nàng, miệng chắp chắp! khen đẹp khen duyên, khiến chị em Châu Thị vừa kinh vừa thẹn, luôn luôn lên tiếng quát gắt vì tức giận. Dần dà Đinh Hãm bắt đầu nổi nóng, vì Liễu Mi và Hầu Hạo đã xoay cuộc chiến vào ưu thế cho phe mình, hắn bắt đầu lại thi hành cách đánh vững chắc của hắn, luôn luôn tung mình lại đằng sau phía hai chị em Châu Thị, để dùng hai nàng làm thuẫn hứng đòn. Mắt thấy Đinh Hãm đẩy mạnh chị em lại hứng đòn, khiến cho Liễu Mi và Hầu Hạo đều phải lúng túng thu đòn đánh về, Đinh Hãm lại được dịp cười như điên! Chứng tỏ hắn đắc ý vô cùng.



Hầu Hạo lớn tiếng rằng:



- Châu Sách! Châu Chu! Hai em mau tránh nhanh ra!



Thanh điệp Châu Sách và Hồng điệp Châu Chu vội hấp tấp lui ngay, hai làn kiếm quang của Liễu Mi và Hầu Hạo lập tức bao vây ngay Đinh Hãm. Nhưng tên Nhị ma Đinh Hãm này không hề nao núng, hắn vẫn bình tĩnh, đánh vững, ung dung đối phó. Liễu Mi và Hầu Hạo cũng đã rút được kinh nghiệm, lại biết đối thủ là một tay cao cường, mình không thể nào nóng tính được cần phải đánh cho thật kỹ, cứ thế, một trước một sau, hai người cố vây hãm Đinh Hãm. Dần dà, thân pháp như ma trơi của Đinh Hãm mất dần hiệu lực trước thế đánh kỹ lưỡng của hai người. Liễu Mi và Hầu Hạo đã chiếm lần sang ưu thế! Và những khi không thể tránh, Đinh Hãm đã phải trả đòn, mà nói về nội lực, Hầu Hạo trời phú sẵn thần lực, ngọn kiếm cực kỳ nặng, nhất là làn kiếm của Liễu Mi cũng lợi hại không kém, Đinh Hãm đã cố sức mở thử hai lần giải thế, nhưng thất bại, biết không phải địch thủ của hai người. Lúc này Liễu Mi và Hầu Hạo cũng rõ ngay tâm ý của họ càng cẩn thận, không vội tham công, vẫn cẩn thận lo phối hợp để áp đảo đối phương! Quả nhiên Đinh Hãm bị khốn đốn trong vòng vây của ánh kiếm! Lúc này phía Liễu Mi chỉ còn trông chờ thời cơ đến là sẽ kết liễu ngay hồn của tên Nhị Hung Đinh Hãm này về âm phủ để trả thù rửa hận cho Châu Ni, Thôi Bác, và Đại Hắc.



Tuy đã chiếm ưu thế rõ rệt, nhưng Hầu Hạo và Liễu Mi vẫn chưa dám mạo hiểm để đột kích thình lình! Vì hai người đều rõ, tên Nhị Hung Đinh Hãm này, dù sao vẫn là hạng đệ nhất lưu cao thủ trong giới võ lâm, quả là một kình địch, hơn nữa hắn lại là người quỉ kế đa đoan, khó lòng lường biết hắn đang mưu tính gì đây!



Đồng thời, để trả mối đại thù cho Châu Ni, Thôi Bác và Đại Hắc, chuyến này quyết không thể nào để Đinh Hãm thoát lưới, dù cho mang theo thương tích trên mình tẩu thoát cũng không được, vì nếu vậy thì hậu họa sẽ khó mà lường được. Bốn con mắt của Liễu Mi và Hầu Hạo lúc nào cũng bám sát vào Đinh Hãm, hai thanh niên vẫn tung hoành bổ vây địch, chỉ chờ cho Đinh Hãm mệt lả là họ sẽ ra trọng thủ hạ sát ngay, chờ đợi... không ai lên tiếng.... ngoài tiếng kiếm vùn vụt bủa khắp xung quanh Đinh Hãm, chị em Châu Thị và nàng Đông Phương Đình không biết võ công, đều kinh hãi hồi hộp chăm chú theo dõi cuộc chiến, nhưng trong thâm tâm của ba nàng lúc này đều khấn vái ngầm cho trận thắng thuộc về phe của mình. Trong ánh kiếm tua tủa ấy, thỉnh thoảng Đinh Hãm cố bửa vòng vây hòng thoát thân, nhưng lần nào cũng bị Liễu Mi ép vào vị trí cũ. Bỗng Đinh Hãm cười lên khanh khách, trong tiếng cười vô cùng quái dị, Hầu Hạo bất giác đưa mắt chú ý hắn, chàng lập tức cảm thấy bộ mặt đẹp trai ấy có một thu hút tia nhìn của mình. Hầu Hạo hơi bị xao xuyến trong lòng vì hấp dẫn lực của bộ mặt mỹ nam tử! Đinh Hãm khó khăn lắm mới sử dụng được ngọn Nhiếp Hồn Công, khiến cho Hầu Hạo mắc vào đòn của mình, dịp ngàn năm một thủa ấy đời nào hắn chịu bỏ lỡ cơ hội! Chỉ thấy Đinh Hãm tiến nhanh ngay thân áp tới vung nhanh chưởng đánh vụt ngay tới.



Liễu Mi vội lớn tiếng:



- Coi chừng! - Làn kiếm cuốn ngay lại phía sau Đinh Hãm.



Nhưng cao thủ gặp cao thủ có khác! Tên Đinh Hãm không thèm để ý đến thế đánh phía sau của Liễu Mi, toàn thân mạnh bạo tiến sang và hích mạnh vào thân Hầu Hạo. Nếu Hầu Hạo nằm trong trạng thái bình thường, và nhất là thần lực của mình phòng thủ kín thế đánh của địch trước mắt, và phối hợp với sự chận đầu đánh đuôi của Liễu Mi, tất nhiên thế nào cũng có thể chuyển nguy thành an ngay. Nhưng chẳng may cho Hầu Hạo chỉ trong nháy mắt sơ ý, tâm thần đã bị địch chia tán, chỉ thấy Đinh Hãm đang mỉm cười lạnh lùng, tiến sang, vừa nhẹ giật mình, sự mê mẩn chưa tiêu hẳn, thì lòng kinh hoàng đã nổi bật lên, cây kiếm trên tay bỗng bị phong tỏa ngay, không làm sao vung thế đánh ra được.



Thình lình Đinh Hãm hét lên một tiếng, thế chưởng chớp nhoáng không khác nào như đá vỡ tung bửa ngay từ trên tới, cây kiếm của Hầu Hạo lập tức cảm thấy bị ép nặng nề. Toàn thân bị bật lùi ngay về sau hai bước, Đinh Hãm cười, chụp ngay thời cơ, thế kiếm của Liễu Mi cũng vừa đến, chỉ thấy thân hình hắn khẽ động, thanh kiếm Liễu Mi vừa đưa lại, bỗng hình dáng của Đinh Hãm đã biến mất tăm tích, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lướt vèo ngay khỏi cạnh thân Hầu Hạo, khi soạt ngang vai ấy, Hầu Hạo nghiễm nhiên đã không ngăn cản nổi. Liễu Mi vừa kinh vừa giận, khó khăn lắm mới vây được hắn, nay không ngờ nó lại thoát khỏi lưới. Liễu Mi tung nhanh mình lại cạnh Hầu Hạo, chỉ thấy chàng thở hổn hển, mặt đỏ gay lên, nhìn sắc mặt chàng có vẻ bối rối và ân hận, Liễu Mi cũng không nỡ lên tiếng trách.



Tiếng cười của Đinh Hãm vọng lại rằng:



- Nay ta tạm tha mạng cho lũ ngươi, và nội trong mười hôm nữa, toàn sư đồ của Phi Các tiên cung Vô ảnh Phong sẽ đến vấn tội lũ ngươi, xem lũ ngươi có thể trốn thoát đâu cho biết...



Không để cho Hầu Hạo và Liễu Mi đuổi theo, Đinh Hãm đã tung mình vèo nhanh xuống khỏi Lãnh Phong Đỉnh của Mặc Phụ Sơn.



Đại địch đã đào tẩu, tuy đã đi xa, nhưng tiếng cười của Đinh Hãm vẫn còn dư âm vang lên lảng vảng.



Hai chị em Châu Thị và Đông Phương Đình lúc này chạy đến hỏi Hầu Hạo rằng:



- Đại ca không bị thương gì chứ?



Hầu Hạo gượng cười lắc đầu, cả ba nàng một cô em ruột, hai cô người yêu, nghe xong họ đều thở nhẹ trong mình.



Bốn nữ một nam lo về ngay Lãnh Hương Các. Liễu Mi bèn mời ngay Hồng điệp Châu Chu kể rõ đầu đuôi cuộc bị hại của vị ẩn cư đại hiệp Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác ra sao. Hồng Điệp sau hai trận kinh hồn hoảng vía, lúc này nàng mới yên tâm và bắt đầu kể lại đầu đuôi vụ Độc chỉ Thôi Bác bị hại.




Sau khi nàng nhận ý kiến Liễu Mi để theo bén gót vị kỳ nhân cái thế Thôi Bác, nàng hồi hộp chỉ sợ Độc chỉ Thôi Bác không chấp nhận, nên đành ráng chờ đến khi chim ưng Đại Hắc tung cánh bay lên, và nhân ngay cơ hội ấy chụp ngay vào đùi Đại Hắc. Cảnh nguy không thể nào tả, tuy con Đại Hắc không lạ gì Hồng điệp Châu Chu, nhưng chính nó cũng không dám tự chủ chuyện này, đành dùng móng trảo lo giữ chặt lấy thân Hồng Điệp. Trong lúc đó tiếng lẩm nhẩm của Độc chỉ Thôi Bác trên lưng chim nói rằng:



- Rõ thật nghiệt chướng. Cho hắn lên đây! Chắc lại là ý con ranh Liễu Mi láu cá đây, có gì đâu mà hắn lại cho con bé này đi xem!?



Tuy đương trách, nhưng giọng nói vẫn hòa nhã, chỉ thấy Độc chỉ Thôi Bác đưa tay đỡ ngay Hồng Điệp lên lưng Đại Hắc. Hồng Điệp lúc này tái mét mặt, đến nỗi không dám thở mạnh, Độc chỉ Thôi Bác cũng chẳng có chuyện gì nói với Hồng Điệp. Chim ưng vẫn tiếp tục nhiệm vụ bay của nó, thình lình đến ngay phía trái của Mặc Phụ Sơn, tức Tả Diện Phong bỗng cảm thấy con Đại Hắc càng lúc càng bay cao, rồi thình lình nó lại lao nhanh hạ ngay xuống với tốc độ kinh người.



Đến khi đứng dưới mặt đất, Hồng điệp Châu Chu cảm thấy lạ lùng ngạc nhiên hẳn! Chỉ thấy ngọn tả phong này cao vô kể, dưới chân toàn như mây phủ, trước mắt lại sừng sững một bức tường tuyết cao tuốt không thấy đỉnh. Có lẽ địa thế nơi đây khá cao, nên tuy Hồng điệp Châu Chu đã mặc áo da thú ngự hàn, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh trong mình, nhất là khi nhìn những ngọn núi tuyết chót vót ấy, hàm răng của nàng càng run lên cầm cập thành tiếng. Hai đầu gối đánh lặp cặp vào nhau. Càng như thế nàng càng cảm thấy mỏi cổ vô cùng.



Nơi nàng đứng, chỉ là một mũi nhọn nhô ra của núi tuyết, phía dưới đáy tuyết và băng đá, Hồng điệp Châu Chu cảm thấy sức lạnh từ dưới chân chuyển lên trên khắp cơ thể, nàng hối hận đáng lẽ mình không nên mạo hiểm đến nơi đây để bị lạnh kinh khủng như thế này, sự hoang mang đã khiến nàng phát khóc, vì tuổi nàng quá trẻ, cái khóc và cười bén nhạy vô cùng.



Thôi Bác bèn lên tiếng căn dặn Châu Chu rằng:



- Cô hãy đứng ở đây chờ đợi, và Đại Hắc sẽ đứng đây với cô, nhớ kỹ là chớ có động mạnh và đi đâu!



Dặn xong, Thôi Bác bèn bước đến vách tường tuyết sừng sững trước mắt; trong khi đó, con Đại Hắc giương ngay cánh của nó ra ủ ngay thân hình bé bỏng của Hồng Điệp vào trong nách. Lúc này nàng cảm thấy ấm áp nhiều, nàng nhẹ vạch lông của Đại Hắc để theo dõi hành động của Độc chỉ Thôi Bác bên ngoài, thật không gì sung sướng tho bằng lúc này, vừa ấm lại vừa êm ả, nàng bất giác lên tiếng rằng:



- Ưng đại ca! ấm quá! Tí nữa về tôi sẽ cho ưng đại ca một bữa ăn thật ngon để thưởng công ưng đại ca.



Đại Hắc chỉ khẽ tiếng kêu lên một tiếng nhỏ như bằng lòng tiếng an ủi của nàng lắm.



Ngay lúc đó, chỉ thấy tà áo Độc chỉ Thôi Bác phất phơ vì ngọn gió của núi tuyết, và ông ta lên tiếng rằng:



- Đinh Hãm! Nhà ngươi ở đâu?



Sau mấy tiếng gọi liên tiếp nhưng vẫn không tiếng trả lời chỉ nghe những âm thanh vang lại rõ ràng vô cùng quái lạ! Tên Đinh Hãm này đã biến đi đâu? Hồng điệp Châu Chu đang rúc dưới cánh của Đại Hắc băn khoăn. Chờ lâu một lúc sau, bỗng nghe phía sau bức tường tuyết ấy, có một giọng nói thê lương trầm trầm rằng:



- Kìa Thôi lão đệ! Thôi lão đệ! à... Chính tôi đây mà... Hà... - Một tiếng thở dài não nề tiếp theo.



Giọng nói như của một kẻ hấp hối bị trọng thương đang phát ra! Âm thanh rõ ràng, đượm vẻ u buồn não nề, phảng phất như tiếng của một oan hồn tử quỉ đang oán trách, khiến người nghe phải rùng mình rợn tóc gáy, tâm thần bồi hồi theo nhịp tim đập thình thịch. Hồng Điệp hoảng hồn sợ hãi, nàng chưa bao giờ nghe tiếng nói kinh khủng như thế, nàng tính vùng chạy, rõ ràng đây là tiếng của ma quái, chắc đây là oan hồn ma đã chết lâu đời tại khu núi tuyết này đây, khi nàng nhích người động vào thân Đại Hắc, nàng sực nhớ mình đang rúc trong nách của chim ưng, đã có sự bảo vệ chắc chắn của Đại Hắc, không đáng ngại gì thêm nữa, thấy mắt nó sáng quắc và đang chăm chú về hướng phát ra tiếng nói, hình nó cũng đang thắc mắc tâm sự gì thì phải! Nhưng nó lại có vẻ hiên ngang bình tĩnh lạ lùng! khiến cho Hồng Điệp cảm thấy an tâm phần nào trong bụng!



Nàng chú ý nhìn về phía trước, chỉ thấy sau khi Độc chỉ Thôi Bác nghe rõ tiếng nói này, hình như cảm thấy kinh dị vô cùng, thân hình gầy đét của vị ẩn cư đại hiệp Thôi Bác này đang bị lảo đảo. Đại Hắc khẽ kêu lên một tiếng, hình như nó cũng đang lo cho hành động đột ngột của chủ nhân, tính bay ra để bảo hộ, bỗng thấy Thôi Bác lại vội vàng nuốt ngay hai đóa hoa đỏ và khôi phục ngay tinh thần lại như cũ, tiếng nói thê lương im bặt, mọi sự lại trở về cảnh êm tịnh, khiến cho người ta có cảm giác ngộp thở!



Nhưng không khí ngộp thở đó không kéo dài được bao lâu vì đã có tiếng người ngâm nga rằng:



Ngọc thụ thiếu tù tuấn, Miêu gia diệm qui hương,



Tương giai kết liên lý,



Cầm tì lạc kim thương...



Đứng trước vách tường băng tuyết lạnh lùng ấy, thân hình gầy ốm của Thôi Bác lại lảo đảo, chỉ nghe vị ẩn cư đại hiệp này cố cất tiếng hỏi:



- Ngươi là ai? Là ai?



Tiếng nói từ phía bức vách tường băng tuyết vang lại lạnh lùng:



- Thôi Bác! Thật không nhận ra tôi rồi sao? Hà! Hà!... Thôi lão đệ! Tôi là Ngọc Thụ Thiếu Tù đây! Chính nghĩa huynh của Thôi lão đệ?... Hà! Hà! Hà...



Thôi Bác lớn giọng gằn rằng:



- Nói nhảm! Nghĩa huynh đã chết từ mười năm trước, ngươi chính là tên Đinh Hãm ác tặc? Hừ! Ngươi tưởng tao không biết sao? Với tài cán của ngươi mà cũng tính mạo xưng nghĩa huynh của ta hả? Đừng có mớ ngủ như thế...



Nhưng tiếng nói thê lương kia vẫn trầm tĩnh, không có vẻ gì bực tức:



- Ồ! Thế sao? Thôi Bác! Lúc này lương tâm lão đệ chẳng đang cuống là gì đó! Nhưng tội gì phải cuống quít đến thế? Nếu ngươi không có một sự bí mật đau khổ nào, hay một chuyện gì cắn rứt lương tâm, tại sao ngươi lại tỏ ra bối rối vậy?... - Bỗng tiếng nói quát lớn lên: - Thôi Bác! Con người đang mắc bệnh cuồng về Thương tâm, hại người lại hại mình, chỉ là một tên quân tử giả hiệu, nay ta phải kể rõ hết những tội lỗi xấu xa của ngươi ra, khiến cho thiên hạ ai nấy đều rõ con người đã lừng danh: Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm! và chính là con người từng được giới võ lâm tôn sùng như Độc chỉ Thôi Bác Thôi đại hiệp! Hừ! những mỹ danh ấy chẳng qua chỉ dùng để bưng bít che đậy tấm lòng ích kỷ xấu xa của bản ngã tiểu nhân của bản thân mình! Đã lỡ lầm lỗi, mà không còn dám nhìn nhận tội lỗi của mình, như thế có khác gì với kẻ tiểu nhân đê tiện đâu?...




Giọng nói vừa nghiêm nghị vừa hùng hồn khiến cho Hồng Điệp đánh trống ngực thình thịch, nhưng có điều lạ: vị Độc chỉ Thôi Bác không hề lên tiếng cải chính hay cãi lại, bị đối phương nhiếc mắng như thế, hình như ông ta càng cảm thấy đau khổ, đứng im cúi đầu không nói năng một tiếng nào.



Tiếng nói lạ lùng nọ, sau khi ngừng một chặp, lại tiếp tục rằng:



"Thôi Bác! Có lẽ chuyện quá lâu nên ngươi đã quên bớt dĩ vãng của nó rồi chứ! Vậy hãy để ta nói ra để nhắc lại cho ngươi nhớ, và cũng để tăng thêm sự hối hận của ngươi! Đó là câu chuyện đã xảy ra cách nay hai mươi năm, trong giang hồ thời ấy, đã là một tiếng vang chấn động khắp võ lâm, đó là chuyện hôn lễ của Ngọc Thụ Thiếu Tù và Miêu Gia Diệm Nữ, cuộc lễ được cử hành bên bờ Thanh Hải, cả ngàn nhân vật lừng danh trong giang hồ đều được mời đến dự lễ, lẽ đương nhiên là cuộc hôn lễ ấy náo nhiệt tưng bừng có một không hai trong giới võ lâm. Miêu Gia Diệm Nữ ấy vốn tên nàng gọi Á Cơ, sinh trưởng tại Miêu khu (khu người Mèo xứ Vân Nam Trung Hoa). Nàng là một cô gái có hai dòng máu hỗn hợp Miêu Hán, trong trắng thông minh, ôn tồn lễ độ, năm mười ba tuổi đã nổi danh trên khắp giang hồ là giai nhân khuynh quốc khuynh thành, và tương truyền rằng: nàng còn có một đặc điểm trên người tỏa ra một dị hương (sức thơm lạ lùng trong cơ thể toát ra).



Phàm những vật dụng gì của nàng dùng đến nhất là quần áo, đều có mùi thể hương (mùi thơm thân thể) của nàng để lại, họ Tù coi nàng như một thần linh, các tay thiếu niên hiệp sĩ trong giang hồ, đã khá nhiều người vào thăm khu Miêu tộc (nơi cư ngụ của dân Mèo), lẽ đương nhiên là cậu nào cũng muốn chiếm cảm tình của nàng Á Cơ! Nhưng vị Diệm nữ của họ Tù này, vốn là một nhân vật không khác gì tiên nữ, những chàng trai phàm thường đâu có thể sánh vai với nàng?



Đến năm mười tám, nhan sắc nàng càng như nguyệt điện Hằng Nga, nhưng trong con mắt kiêu ngạo của người đẹp, vẫn chưa chấm được vị như ý lang quân nào.



Hằng năm, các hiệp sĩ trẻ tài ba khắp phương trời đổ về Miêu Khu, thôi thì mạnh chàng nào chàng nấy giở hết tài nghệ của mình ra để mong chiếm lòng người đẹp! Suốt ngày đi ngong ngóng ngoài cửa nhà, nào ca, nào hát, nào đàn, nghĩa là đủ trò... cốt sao được thấy mặt người đẹp, nhưng hễ kẻ nào được thấy mặt thật của Á Cơ, họ đều không dám tin đến mắt của mình nữa, không sao tin nổi dưới trời lại có người đẹp đến thế! Càng không dám mơ tưởng đến tấm thân tỏa dị hương của Á Cơ, họ tự biết sức mình, không làm sao sánh nổi với một nàng như tiên vậy! Dẫu cho mình có ước trong mộng cũng cảm thấy thẹn lòng là khác. Vì thế, họ nôn nao đến như thế nào, họ lại âm thầm ra về một cách êm dịu!



Nhưng chuyện giai nhân sánh tài tử đã đến! Miêu Gia Diệm Nữ Á Cơ đã tìm được vị ý trung nhân của mình, đó là chàng trai anh tuấn miền Thanh Hải, con trai của Ngọc Thụ Thổ Ty, tên Ngọc Thụ Thiếu Tù, tuổi trẻ anh tuấn, võ công cao cường, lịch thiệp phong lưu, mới ngoài hai mươi xuân xanh quả là một nhân vật lừng danh trên giang hồ! Chàng cũng là người kén vợ hà khắc, khi nghe danh nàng Miêu Gia Diệm Nữ, chàng không quản khó nhọc khởi trình lặn lội vào Miêu khu, cốt được yết kiến giai nhân, quả nhiên khi gặp nhau, đôi bên đã xao xuyến tâm hồn, và định liệu ngay việc chung thân..."



Tiếng nói lạnh lùng từ bức vách băng tuyết lấy giọng lại nói tiếp:



- Và bốn câu thơ vừa rồi ta ngâm ra đó, chính là bài thơ của Độc chỉ Thôi Bác của ngươi, còn nhớ rõ chứ? Trong khi trên bàn tiệc lễ cưới của Ngọc Thụ Thiếu Tù và Miêu Gia Diệm Nữ, chính ngươi đã cất tiếng ngâm vang bài thơ của ngươi để tặng vui cho bữa tiệc cưới! Và hồi đó ngươi còn là minh đệ (anh em kết nghĩa) của Ngọc Thụ Thiếu Tù, và cũng là một tay đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, tân khách ai cũng khâm phục, đều nói ngươi và Ngọc Thụ Thiếu Tù tình nghĩa như anh em ruột, nhưng không ngờ con người của ngươi lại mặt người lòng thú như thế, ngay trong lúc đó đã ngấm ngầm nuôi họa trong lòng. Mắt thấy Miêu Gia Diệm Nữ dung mạo như tiên nữ, hơn nữa được ngửi mùi dị hương của Á Cơ, trong tư tưởng đã nảy ra ngay phi phi chi niệm... (những ý nghĩ không chánh đáng)...



Tiếng nói lạ lùng nơi vách băng tuyết khi kể đến đây, kẻ ngồi bịch trên mặt đất là Thôi Bác bỗng lên tiếng biện bạch rằng:



- Khi đó ta chỉ có lòng ái mộ nàng Á Cơ mà thôi! Nào đâu ý niệm tà bậy gì đâu, càng không có âm mưu cướp đoạt ái thê của bạn!



Tiếng nói lạnh lùng nọ lại tiếp:



- "Thôi Bác! Chắc ngươi còn lạ gì câu: Nhược tưởng nhân bất tri, trừ phi kỷ mạc vi! (nếu muốn người ta không biết, trừ phi là mình không làm.) Tội lầm lỗi do ngươi gây nên như thế, bộ ngươi còn tính chối cãi!... Và cuộc lương duyên mỹ mãn của Ngọc Thụ Thiếu Tù và Miêu Gia Diệm Nữ, từ đó được lan truyền ra giang hồ, khiến cho bao nhiêu người đều ngưỡng mộ cho cuộc lương duyên trai tài gái sắc này, nào hay một năm sau, có thể nói là vì hạnh phúc quá mơ đẹp của họ nên đã khiến cho trời xanh phải ghen ghét đố kỵ, và một trận phong ba bão táp đã dồn dập đánh vùi vào mối hạnh phúc quá lý tưởng của hai người!



Năm thứ hai, bên phía Ngọc Thụ, bảo vật trấn bang tổ truyền của Ngọc Thụ Thổ Ty bị mất, và sau khi Ngọc Thụ Thiếu Tù bôn ba khắp chân trời góc biển, rồi mới tìm ra thủ phạm, thì ra chính là kiệt tác của Tần Trung Thất Điểu, mà chính Tần Trung Thất Điểu lại là nhân vật khét tiếng trong Hắc Đạo! Võ lâm, võ công cao tuyệt, thuộc hạng đệ nhất lưu trên giang hồ! Ngọc Thụ Thiếu Tù tự lượng sức mình không phải là địch thủ của Tần Trung Thất Điểu. Nhưng vì Ngân Hoa Hỏa Thụ vốn là một báu vật trấn bang được truyền mấy mươi đời, và nay đã truyền đến Ngọc Thụ Thổ Ty, và theo lời tương truyền của thổ dân trong vùng Ngọc Thụ, thì chính nhờ cây dị bảo kỳ thụ Ngân Hoa Hỏa Thụ mà những nông sản ở đây mới được phong phú sung túc, gia súc mạnh và sinh sản nhiều, gió hòa mưa thuận, dân trong vùng được hạnh phúc ấm no, và dân bản xứ tin rằng, nếu cây Ngân Hoa Hỏa Thụ bị mất đi, thế nào trong vùng cũng xảy ra thiên tai nhân họa: Nào núi sập đất lở, nào nạn hồng thủy tràn lụt, nghĩa là những tai ách tầy trời có thể đến với họ, vì thế Ngọc Thụ Thiếu Tù không thể nào không mạo hiểm để đi Tần Trung, nhưng vì tưởng mình yếu thế, nên đã rủ luôn Độc chỉ Thôi Bác cùng đi chung, và cũng bởi ngươi là minh đệ với người ta, lẽ đương nhiên không thể nào từ chối.




Sau khi bọn ngươi đến Tần Trung, quả nhiên vị Thần Trung Thất Điểu không hề chối cãi, với bản sắc của kẻ anh hùng, y đã nhận ngay hành động của mình là đã lấy báu vật Ngân Hoa Hỏa Thụ, sau khi nói rõ lý do, suýt khiến cho Ngọc Thụ Thiếu Tù chết ngất vì cơn tức giận. Thì ra nguyên do của Tần Trung Thất Điều lấy trộm bảo vật, là vì y nghe Ngọc Thụ Thiếu Tù đã cưới được người vợ tuyệt sắc trong khu Miêu gia tên là Á Cơ ngay lúc đó bèn nói rõ mục đích với khổ chủ, nếu muốn chiếm lại cây báu vật Ngân Hoa Hỏa Thụ không khó khăn gì, cứ việc đem vợ lại đổi, và lẽ dĩ nhiên Á Cơ sẽ trở thành thê thất của Tần Trung Thất Điểu (bảy chim tại miền Tần Trung) và sẽ lần lượt luân phiên làm vợ của bảy anh em chúng!



Sau khi chúng đề nghị ra điều kiện bỉ ổi này, không những là Ngọc Thụ Thiếu Tù tức điên lên, mà cả đến Độc chỉ Thôi Bác ngươi cũng nổi khùng ngay, thế là đôi bên ra tay giao tranh. Nhưng công lực của Tần Trung Thất Điểu đâu phải hạng xoàng xĩnh gì, võ nghệ của chúng tự xưng hùng một phái, đặc điểm là nhanh nhẹn về môn chụp, nhảy, bắt, giống như loài chim, vì vậy mới lấy hiệu là Thất Điểu (bảy chim) trong lúc đó chúng ỷ người đông thế mạnh, tức khắc đánh toàn những thế quái dị với những binh khí lạ lùng, chẳng bao lâu khiến cho Ngọc Thụ Thiếu Tù bị trọng thương. Trong cuộc hỗn chiến kinh thiên động địa đó, chỉ còn Độc chỉ Thôi Bác ngươi là đang phát hết thần oai của mình, vừa lo bảo vệ minh huynh vừa lo cuộc đại huyết chiến, trong cơn tức giận tột đỉnh, ngươi đã liên miên cho xuất ra các thế trọng thủ (nặng tay) để cướp ưu thế trận chiến, và ngọn độc môn kiếm pháp nổi danh của ngươi trong thiên hạ là Độc Kiếm đã được tung ra.



Và cũng trong trận đánh khốc liệt này Độc chỉ Thôi Bác ngươi đã ngang nhiên xóa hẳn danh cũng như mạng của bảy anh em Hắc Đạo Tần Trung Thất Điểu! Sau khi đoạt lại cây Ngân Hoa Hỏa Thụ thì vị minh huynh của ngươi đã thành một con người máu. Các vết thương nặng nhẹ cùng mình, hơi thở thoi thóp, và ngay khi đó đã căn dặn lại hãy đưa bảo thụ về ngay xứ Ngọc Thụ, và cũng nói rằng vì bị quá nhiều vết thương dẫu cho có thể sống được, cũng trở thành kẻ tàn phế vô dụng, mà vợ là Á Cơ còn trẻ đẹp, chàng không muốn bắt vợ phải sống chung với một người chồng tàn phế xấu kinh khủng, và chàng thà chịu chết tại Tần Trung, nhất định không về Ngọc Thụ, và nhờ đến Độc chỉ Thôi Bác ngươi lo săn sóc người đẹp Á Cơ, và nếu có thể hãy cùng với nàng thành ngay tình phu phụ! Thôi Bác! Lời nói đó chính là lời nói tâm huyết của Ngọc Thụ Thiếu Tù, nhưng sự thực cũng là một hy vọng ấp ủ từ lâu trong đáy lòng giả quân tử của ngươi, nhưng, tại sao ngay lúc đó, ngươi lại kiên quyết không chịu nhận lời và đã cố chủ trương đưa ngay người minh huynh về Ngọc Thụ cơ chứ!



Hà! Hà!... Thiên hạ đều cho Độc chỉ Thôi Bác ngươi là kẻ đại nhân đại nghĩa, nhưng mà riêng đối với ta, ta đã nhận ngay ra quỉ kế của ngươi, bởi vì ngươi thừa biết Á Cơ rất mực yêu chồng, khó lòng mà chiếm nổi mối tình của nàng, nên ngươi đã thâm hiểm cố đem một người tàn phế như Ngọc Thụ Thiếu Tù về, khiến cho nàng phải thương tâm và tuyệt vọng trước sự thực hiển nhiên ấy, nghĩa là ngươi muốn giết bớt những cảm tình của Á Cơ đối với chồng nàng, đồng thời có thể tiêu diệt hết mối tình cũ xưa kia là khác. Mượn cớ để săn sóc bệnh tình cho minh huynh, ngươi đã nghiễm nhiên có lý do để ở lại Ngọc Thụ, và cái nhân nghĩa ngụy trang của ngươi, đã chiếm được lòng khâm phục của người đẹp Á Cơ, đồng thời ngươi cũng là một trang thiếu niên anh tuấn, nếu đem so bì với kẻ đang bị các vết thương tàn phá, hầu hết từ mặt đến toàn thân như Ngọc Thụ Thiếu Tù, thật không khác nào quạ đen sinh với phụng hoàng, còn Miêu Gia Diệm Nữ Á Cơ tuy là người thanh bạch trong trắng, nhưng dù sao nàng cũng là một đàn bà, một đàn bà được cấu tạo bằng xương và thịt như trăm ngàn người thường khác trong thế gian này! Nàng vừa đẹp vừa trẻ, dưới quỉ kế khéo léo của Độc chỉ Thôi Bác ngươi, nàng đã coi ngươi như một người thân, nàng đã từ chỗ kính nể mà đi đến chỗ yêu... và cứ thế tự nhiên sa ngã âm mưu khéo léo của ngươi...". Âm thanh chỉ trích và trách móc càng lớn giọng, khiến cho Hồng điệp Châu Chu đang núp trong cánh Đại Hắc hoảng hồn thất kinh! Thật có chuyện này ư? Độc chỉ Thôi Bác đã thực hành động như thế sao? Hồng Điệp có nhiều nghi vấn lẩn vẩn trong đầu óc. Nhưng Độc chỉ Thôi Bác đang ngồi ì trên mặt băng tuyết ấy đã dùng một giọng nói thê thảm thấm thía cất tiếng trả lời ngay:



- Không! Không!... Ta không đời nào có ý nghĩ ấy... quả... quả ta không có ý độc ác như thế, tôi nhìn nhận tôi yêu nàng, nhưng tôi không hề nghĩ đến dùng thủ đoạn gì với người ta...



Nơi bức tường băng tuyết, tiếng cười lại thình lình nổi lên, giọng cười rợn người và tiếng nói âm u lạnh lùng:



- Độc chỉ Thôi Bác, vụ này ngươi có thể bưng bít nổi được mắt thiên hạ, nhưng không thể nào giấu nổi ta, nếu không, tại sao ngươi lại chịu cam khổ dằn vặt lương tâm mình như thế?



Độc chỉ Thôi Bác cúi gầm đầu tiếng nói nghiêm nghị và chua chát ấy bỗng biến sang một giọng êm dịu rằng:



- Cố nhiên cũng có thể nói như thế này: hành động của ngươi trong lúc ấy, một nửa có thể vì nghĩa vụ cao cả, không nhẫn tâm để cho minh huynh Ngọc Thụ Thiếu Tù bị trọng thương mà phải bỏ mình nơi hoang vắng của đất khách quê người, nên đã cố hết mọi tâm cơ để hộ tống người minh huynh về cố hương, nhưng chẳng lẽ ngươi lại nhận không ra những vết thương tàn tật không thể nào cứu vãn của người ta? Và sau này liệu còn bảo đảm được hạnh phúc giữa Á Cơ và Ngọc Thụ Thiếu Tù nữa không? Dụng tâm của ngươi quả tàn nhẫn, ngang nhiên lợi dụng cơn tai biến này để chiếm đoạt tình yêu, rõ đúng là Minh tri cố phạm! (Đã biết rõ mà còn cố phạm). Thương thay cho Ngọc Thụ Thiếu Tù, sau khi về đến Ngọc Thụ, tuy là giữ được mạng sống của mình, nhưng đã bị mù hẳn một mắt, phế hẳn một cánh tay, xương sống bị gãy, trở thành một người gù, què, chột mắt... càng đau đớn thêm là bộ mặt tuấn tú xưa kia, nay chỉ còn là một bộ mặt kinh rợn: miệng bị toác ngược đến mang tai bên trái, tai bên phải đã mất, mũi bị mọc hếch lên, những vết sẹo tàn nhẫn này đều do binh khí quái gở Ô kim Ô trảo của anh em Tần Trung Thất Điểu để lại cho chàng? Một kẻ tàn tật không kém gì quỉ hiện thân trên thế gian...



Ngừng một lúc tiếng lạnh lùng ấy lại tiếp:



"Con người anh tuấn của Ngọc Thụ Thiếu Tù lúc này, một phần giống người còn chín phần giống quỉ, tất cả những nét phong nghi hào hoa xưa kia đã biến vào hết dĩ vãng của mọi người. Ác hơn nữa, những kẻ trước kia đã từng ghen ghét với Ngọc Thụ Thiếu Tù, nhân ngay cơ hội sa cơ thất thế của người ta, chúng đã tàn nhẫn gán cho Ngọc Thụ Thiếu Tù một biệt hiệu độc ác Ngọc Thụ Ky Nhân (Ky nhân: con người lẻ loi và tàn tật quái dị). Từ đó, biệt hiệu Ngọc Thụ Ky Nhân và Miêu Gia Diệm Nữ đã hiển nhiên thành sự đối chọi chát chúa không thể nào tránh được về ý nghĩa của nó. Chính Ngọc Thụ Ky Nhân cũng là người biết đại nghĩa, sau khi sống sót, chàng đã đề nghị ngay tỉ ly (cũng như ly dị vợ chồng) với Á Cơ, cốt tránh cho nàng Á Cơ khỏi phải sống cảnh đau khổ của tuổi xuân, Á Cơ lúc đó kiên quyết không chịu, nhưng cũng từ đó trở đi, Ngọc Thụ Ky Nhân bắt đầu ly thân hẳn Á Cơ.



Nhưng còn phần ngươi Độc chỉ Thôi Bác, lúc ấy Ngọc Thụ Ky Nhân đã cố ý để tác hợp cuộc lương duyên: Trai anh hùng gái thuyền quyên giữa ngươi và Á Cơ mong cho hai người sánh vai để hưởng những hạnh phúc với nhau! Nhưng Độc chỉ Thôi Bác ngươi tuy trong lòng đã thích sướng điên lên, nhưng còn vờ vẩn thờ ơ, bề ngoài để giữ bộ mặt đạo mạo của kẻ quân tử giả hiệu, đã không chấp thuận nhưng lại mượn cớ chăm sóc minh huynh để nán ở lại Ngọc Thụ với danh nghĩa là bảo vệ Ngân Hoa Hỏa Thụ, nhưng sự thực ngươi đã cố ý lợi dụng cơ hội để gần gũi Miêu Gia Diệm Nữ Á Cơ, và ngươi đã ngang nhiên ở lại với lý do mặt dày như thế! Nay ta hỏi ngươi: Sao lúc ấy ngươi không dám dứt khoát ra đi? Không lẽ quả thật ngươi đã vì minh huynh Ngọc Thụ Thiếu Tù? Vì Ngân Hoa Hỏa Thụ thực sao?



Theo ý ta đoán, chẳng qua Độc chỉ Thôi Bác ngươi đang mê mệt sắc đẹp của Miêu Gia Diệm Nữ Á Cơ mà thôi, tâm hồn ngươi lúc đó đang phải giao chiến với người đẹp thiên nhân nên đã khiến ngươi không làm sao dứt khoát nổi... Bây giờ ngươi thử nghĩ! Lời đoán của ta có sai không?"



Những câu chất vấn gắt gao ấy, quả đã khiến cho Độc chỉ Thôi Bác cúi đầu không hề mở miệng để bào chữa gì. Bên bức vách băng tuyết thiên nhiên ấy, giọng nói vẫn lạnh lùng rằng:



"Hà! Hà!... Ngươi đã nhìn nhận bằng cách im lặng, chắc có lẽ khi đó, ngươi đã nhận thấy Á Cơ đã có tình ý với ngươi, và đã có sẵn mưu kế trong mình, dùng hai chữ Nhân Nghĩa để huyễn hoặc lý trí mọi người, và chính dã tâm của ngươi đã cố chờ đợi ngày mà nàng Á Cơ sẽ tự động hiến dâng trọn vẹn cả linh hồn lẫn thể xác của nàng vào lòng ngươi.



Tội nghiệp cho nàng Á Cơ, đang độ tuổi phây phây yêu đời, nay chồng phải tự bỏ trốn tránh đơn phương của nghĩa vụ chồng, cố lánh mặt nàng ân tình cách biệt, hồn xuân trăng lạnh đêm dài nằm không với chiếc gối tẻ buồn, Á Cơ chỉ còn nước tự than thân tủi phận, sống những đêm phòng không chiếc bóng người đâu phải giống cỏ cây sắt đá vô tình, và sự khát tình yêu đã ngấm ngầm nhen đốt bừng bừng trong đáy lòng nàng! Dần dà, tính tình Á Cơ bắt đầu thay đổi, trước kia nàng không chịu rời khỏi chồng, càng không muốn hạ mình để linh giá (lấy chồng khác) nhưng giờ đây, ý chí đó đã lung lay, nàng không sao chịu đựng nổi những giấc cô đơn khủng hoảng trong tâm hồn, tuy mang tiếng có chồng nhưng cũng như không, Á Cơ cũng thừa biết rằng, Ngọc Thụ Ky Nhân chỉ còn chờ cái chết để tìm một giải pháp thoát ly nỗi khổ tâm của mình, vì chàng đã hiểu mình không còn năng lực để làm bổn phận của một người chồng, hay là đàn ông trăm phần trăm cũng thế!



Oái oăm thay, nàng Á Cơ lại ước mong sao có một mụn con để an ủi cõi đời cô liêu của mình, dù cho là một đứa trẻ trai hay gái, miễn sao do nàng sinh ra là được và được vậy nàng sẽ dồn hết tâm tư tủi buồn của mình vào tương lai đứa nhỏ, nhưng nàng đâu có ngờ rằng: Tần Trung Thất Điểu đã dã man đánh vào hạ thể của chồng mình, khiến cho Ngọc Thụ Ky Nhân ngoài sự tàn phế lại còn trở thành một người Thiên Yểm (bị hoạn), mất hẳn năng lực sinh trực dòng dõi. Tội nghiệp cho Miêu Gia Diệm Nữ Á Cơ, nàng đau khổ không thể nào tưởng tượng khi biết rõ vụ này, mối hy vọng cuối cùng của nàng cũng đã tan tành theo mây khói, nàng đã cố quyên sinh mấy lần, nhưng đều được con ma quỉ tai ách Độc chỉ Thôi Bác cứu sống lại hết, ngươi đã không cho nàng quyên sinh, và đã mượn ngay dịp may ngàn năm một thuở ấy, không cho nàng tự sát để rồi ngày ngày gần gũi với Á Cơ, nào hai người cùng chung đọc sách ngâm thơ vịnh phú.



Những cuộc uống trà câu cá và dạo cảnh được nối tiếp hoài hoài, và hình bóng của hai người đã xuất hiện hầu hết các nơi danh lam thắng cảnh trong vùng Ngọc Thụ, và dân cư vùng Ngọc Thụ đều kính trọng ngươi là một bực quân tử đại nhân đại nghĩa, nhưng thực ra ngươi đã được tấc lấn thước, tận hưởng hết những diễm phúc của nhân gian. Cuối cùng, kế sách của ngươi đã đạt tới đích, dần dần nàng Á Cơ đã mê say ngươi, để rồi chuyển hết nỗi tình ra yêu ngươi và trong đáy lòng của nàng đã nhen cháy ngọn lửa yêu đời, và cũng đã đốt tan những ý nghĩ tối đen về tự tử.



Trong tư tưởng của nàng Á Cơ, dần dần ngươi đã chiếm được chỗ đứng của Ngọc Thụ Thiếu Tù xưa kia. Ngươi lại sẵn có các điều kiện lý tưởng của nàng: đẹp, trẻ tuổi, hùng tráng, tuấn tú, đa tài, đa nghệ và nhất lại đa tình, văn nhã ôn hòa, khéo chiều ý người, võ công lại đứng nhất trong thiên hạ không ai có thể sánh bì, là những cái tình cảm đúng mực thước của nó, không bao giờ để đi quá lố ra ngoài phạm vi, nghĩa là hoàn toàn không có ý đường đột, bởi cũng nhờ cách dùng cảm tình đúng mức này, mà nàng Á Cơ đã lọt vào bẫy Yêu lúc nào không hay vì nàng đã coi ngươi như chồng của nàng, có phần hơn nữa là khác, mối yêu của nàng đã gần như phát cuồng, chỉ còn đợi ngươi mở miệng, nàng sẽ lập tức chánh thức chia tay với Ngọc Thụ Ky Nhân, và sẽ cùng ngươi đi đắp xây một tổ uyên ương đẹp nhất trần gian. Nguyện kết thành phu thê tóc bạc răng long với ngươi để phỉ chữ ái tình!



Nhưng! Ngươi quả là con người độc ác, đã biết chuyện giấy không thể nào gói lửa. Nhưng ngươi lại đang tâm giữ phong độ của một kẻ khách quân tử, không hề đả động đến vấn đề dầu sôi lửa bỏng ấy của Á Cơ, thậm chí về sau, nàng Á Cơ đã cố gắng lắm đưa vấn đề ra để thăm dò ngươi, nhưng ngươi tai ác quá. Không từ khước mà cũng không quyết định dứt khoát, mượn cớ này cớ nọ phân giải cho qua chuyện.



Càng như vậy, lại càng khiến cho nàng Á Cơ đau khổ thêm, nàng biết không phải là ngươi không yêu nàng, nhưng vì quan hệ lễ giáo không dám ngang nhiên bước qua dư luận miệng đời, nàng không còn cách gì hơn, nhưng một sự thực không thể chối cãi, nàng đã đau khổ trong cảnh sống không yên chết không xong, tâm hồn nàng quằn quại... nhưng nàng có biết đâu, ngươi chỉ là một quân tử giả hiệu. Có đúng thế không?..."



Lúc này Độc chỉ Thôi Bác đau khổ khẽ gật đầu, giọng bơ phờ trả lời rằng:



- Đúng! Nhưng không phải ta đã cố ý làm như thế?



Lúc này, nàng Hồng Điệp trong cánh chim Đại Hắc, càng nghe càng hồi hộp, vì nàng chỉ muốn bênh vực cho vị kỳ nhân Độc chỉ Thôi Bác. Từ nãy giờ người kia cứ lo trách mắng và chất vấn cay chua như thế, Châu Chu chỉ ước sao Độc chỉ Thôi Bác có thể lập tức đứng ngay dậy để tự biện bạch để chứng minh rõ nhân cách của mình, và nếu cần, ra tay giết quách ngay tên ăn nói sàm bậy kia, nhưng ý nghĩ của nàng lại trái hẳn với sự thực đang hiện ra trước mắt, Độc chỉ Thôi Bác không những không chối cãi mà còn nhìn nhận một cách vô cùng uể oải về tinh thần, khiến đến nỗi nàng Hồng Điệp cảm thấy buồn bực.



Tiếng nói nơi bức vách băng tuyết lại nổi lên:



"Hay lắm! Ngươi đã can đảm nhìn nhận! Vậy chúng ta hãy ngược lại dòng thời gian để vén bức màn bi kịch ấy lên, và có thế mới chứng minh sự giả mạo quân tử của ngươi!



Miêu Gia Diệm Nữ Á Cơ, không thể nào sống cảnh ngoắc ngoải như thế, nên nàng đã tự động lập kế, dùng nhan sắc để quyến rũ người, nàng mong sao sau khi thành sự thực, ngươi sẽ tội nghiệp và yêu nàng, sẽ không còn bị cái vỏ quân tử giả ngăn trở mối tình trai tài gái sắc ấy nữa, và sẽ đưa nàng sống một cảnh hạnh phúc tuyệt trần khác! Và nàng đã dùng một loại thuốc đặc chế của xứ Miêu, thuốc mệnh danh Mê Cổ (loại thuốc như ngải, làm cho người ta say mê u ám) đem hòa lẫn vào rượu, cốt khiến cho ngươi bị loạn tính, phát khởi dục tình, và sẽ chủ động đòi hỏi trong việc cầu hoan, nhờ vậy mà mục đích của Miêu Gia Diện Nữ Á Cơ đạt tới nguyện vọng. Thế là: một bên vốn Đồng nam chi thể (trai chưa phá giới), bên kia vốn Thiếu phụ khát tình, đôi bên đã tự động khởi ngay cuộc Điên loan đảo phụng tại ngôi lầu của dinh thự Ngọc Thụ Thổ Ty, và cả hai đã ngang nhiên quay cuồng suốt một đêm bão tình!



Cũng có lẽ ngươi còn cố minh oan cho mình bằng lối: Bị thuốc mê Mê Cổ, nên mất hết lý trí và đã gây ra một sự lầm lẫn lớn lao ấy! Nhưng, chuyện ấy ngươi có thể đem lừa gạt người khác mà thôi. Không làm sao có thể che nổi mắt ta! Vì ta rõ Thôi Bác, ngươi là kẻ công lực cao nhất trong thiên hạ hồi đó, không còn ai có thể sánh ngang với ngươi, vậy nếu ngươi không tình nguyện trong vụ đó, chút xíu Mê Cổ làm sao mà đủ sức mê nổi hạng người nhất trong thiên hạ như ngươi!"



Thôi Bác lên tiếng cải chính! Nhưng tiếng nói đằng bức vách băng tuyết vẫn không dung tha rằng:



- "Dù cho là ngươi cố tâm muốn tạo nên cái lầm lỗi này đi nữa, nhưng theo ta cảm thấy, ngươi vẫn chưa có gì gọi là quá lầm lỗi, bởi vì Ngọc Thụ Thiếu Tù đã có ý ly dị với vợ từ trước và có ý là muốn cho nàng theo hầu ngươi...



Chủ động trong vụ lầm lẫn này lại chính do tay nàng Á Cơ mà ra. Nhưng ngươi cũng không nên vì lòng ích kỷ của mình sau đêm nghiệt duyên đã hiển nhiên xảy ra như thế, và không bao lâu sức thuốc yếu tan dần, ngươi tỉnh lại và phát giác mọi chuyện như thế, vì lòng ức hận đã không bảo tồn được bộ mặt quân tử giả tạo đại nhân nghĩa của mình, phần thì sợ câu chuyện lan truyền ra, vì thể diện danh dự, vì lòng ích kỷ cực đoan và ý niệm tàn ác của mình, ngươi đã ngang nhiên không nghĩ và tội nghiệp cho nỗi lòng đáng thương hại của Á Cơ, nhân ngay cơ hội sau trận mây mưa, nàng đã thiếp trong mộng đẹp của mình, tên mặt người dạ thú như ngươi đã vì khủng hoảng mà không cần cân nhắc hậu quả, và đã âm thầm không từ biệt mà ra đi luôn. Từ đó ngươi sống chui rúc vào các vùng núi hoang vu cùng cốc, không dám lộ diện,... trong lúc này, chỉ tội nghiệp cho nàng Á Cơ, sau khi tỉnh lại, phát giác con người phụ bạc như ngươi đã biến dạng bỏ đi, không còn màng gì đến con người đang đau khổ như nàng, sự thương tâm và thất vọng, thật không ai có thể hình dung nỗi tuyệt vọng của nàng!



Nay nghĩ lại: chỉ có Ngọc Thụ Ky Nhân mới đáng là một người đại nhân đại nghĩa. Sau khi nghe lời khóc lóc thảm thương của Á Cơ kể, biết rõ nội tình, không à trách gì ngươi càng không trách gì Á Cơ, và đã lập tức phong tỏa ngay mọi tin tức, phao tin rằng ngươi đã vào núi đi tìm thuốc để trị bệnh tật cho minh huynh, và cũng đã bí mật giết luôn mấy tên thị nữ hầu cận Á Cơ đã biết chuyện để diệt khẩu! Chẳng qua là cốt giữ thanh danh cho con người mặt người dạ thú như ngươi, và dưới sự an bài kín đáo của Ngọc Thụ Ky Nhân, thanh danh của ngươi lại càng vang như sóng cồn, càng được thiên hạ kính nể, và cũng đều cho là một trang hiệp nghĩa tiêu chuẩn nhất!



Từ đó Ngọc Thụ Ky Nhân lo hết mọi việc cho vợ, trong vòng luôn luôn chờ đợi ngày về của ngươi, và chàng ta sẽ ly dị hẳn hoi với Á Cơ, mặc cho ngươi đem đi đâu cũng được, miễn sao Á Cơ được hạnh phúc sung sướng! Nhưng con người của ngươi, đã bị trói buộc về: lễ giáo, ích kỷ, xấu hổ... vì thể ngươi không hề lộ diện.



Nhưng chuyện gì đến phải đến, và giấy không làm sao mà gói lửa. Hậu quả của cuộc Điên loan đảo phượng đã khiến cho Á Cơ cảm thấy trong sinh lý thay đổi lạ lùng, chẳng bao lâu nàng ngầm cảm thấy: Lưu thủy lạc hoa xuân khứ dã! Tiền đường giang thượng bất lai triều. (tạm dịch: Nước chảy hoa rơi xuân đi mất! Bến sóng tiền giang mất thủy triều. Nhưng hai câu thơ này ngụ ý người phụ nữ sau cuộc ái ân đã tắt đường kinh).



Trong cơn kinh hoàng, Á Cơ đành nói rõ cho Ngọc Thụ Ky Nhân biết. Ngọc Thụ Ky Nhân quả đã không hổ danh là bực nhiệt huyết nam nhi, một người đáng kính mến vô cùng, vì để che tai mắt thiên hạ, chàng đành phải sửa soạn lại áo sống đẹp mắt, dùng khăn che mặt, để cùng ở chung với vợ, nhưng sự thực ra, hai người đều chia giường ngủ, và tất cả sự bày đặt lấy lệ này, chẳng qua là không muốn gian tình của Á Cơ và ngươi bị bại lộ, tránh cho đứa nhỏ tương lai sau này khỏi cảnh đau khổ vì vô thừa nhận!



Trong lúc họ đang sống những ngày buồn bã của tình cảnh Ngọc Thụ ấy, thì Độc chỉ Thôi Bác ngươi ngang nhiên đi tiêu diêu khắp các nơi danh lam thắng cảnh, và những phong độ đại nhân đại nghĩa, công lực tuyệt thế của ngươi đã vang lừng khắp trong giang hồ, và biết bao kẻ hậu bối muốn theo gót ngươi để học ít võ công, nhưng những hành động Thần long kiến thủ bất kiến vĩ của ngươi, càng khiến cho mọi người chiêm ngưỡng và khâm phục, thế là từ đó cái tên Độc chỉ Thôi Bác nhân nghĩa hành hiệp, võ công cái thế, oai danh lừng lẫy khắp trong thiên hạ ai mà không biết? Nhưng ngươi đâu có ngờ rằng, nơi Ngọc Thụ xa xôi kia, có hai tâm hồn đang ngóng đợi sự trở về của ngươi!



Rút cục Á Cơ đã lâm bồn, nàng sinh hạ được một con gái, người ta chỉ ngỡ là dòng họ của Ngọc Thụ, như thế là có kẻ nối dòng, nhưng họ có hay đâu chính đó là một đêm truy xuân của Độc chỉ Thôi Bác ngươi đã để lại! sau khi nàng Á Cơ khai hoa nở nhụy, Ngọc Thụ Ky Nhân chờ mãi không thấy ngươi về, trong lòng lo ngại cho ngươi đi tìm kiếm tung tích của ngươi khắp nơi. Và cuối cùng đã tìm ra tung tích của ngươi, tức vào mười năm về trước, họ đã tìm ra ngươi tại Mặc Phụ Sơn đây! Ngọc Thụ Ky Nhân sau khi được tin đích xác biết thế nào ngươi cũng không chịu về, chàng bèn dẫn theo vợ và đứa nhỏ, chẳng quản gì đường xá muôn trùng, khởi trình tuốt từ miền Thanh Hải để vào Trung Thổ tìm ngươi! Và chính hôm đó, cũng tại nơi Tả Diện Phong đây, câu chuyện đã phát xảy ra như thế nào, chắc Độc chỉ Thôi Bác ngươi vẫn còn nhớ rõ chứ?"



Lúc này Độc chỉ Thôi Bác bỗng nhảy bổng lên, hai tay bịt kín mặt thống thiết la lên rằng:



- Ta không quên! Ta không quên! Trong mười năm nay, cảnh tượng ấy vẫn chưa sao xóa nhòa hẳn trong ký ức của ta! Ôi!... Ôi!... ngươi là ai? Thực ra ngươi là ai đây? Sao có thể biết rõ chuyện bí ẩn của ta? Ta... Ta xin ngươi!... Xin ngươi hãy mở lòng từ bi... đừng nói ra nữa...



Độc chỉ Thôi Bác càng lúc càng mất bình tĩnh, chim ưng Đại Hắc và Hồng Điệp càng hoảng kinh, cả hai vội chuẩn bị sẵn sàng ứng biến. Bỗng thấy Độc chỉ Thôi Bác lại nuốt hai đóa hoa, tâm thần như được yên tĩnh trở lại! Trong lúc đó tiếng cười ghê rợn lại nổi lên sau bức vách băng tuyết. Sau tiếng cười quái gở ấy, giọng nói lạnh lùng lại bắt đầu vang lên:



- Thôi Bác! Ngươi đã sợ hãi sao? Ngươi không muốn ta nói, nhưng ta không hề tội nghiệp ngươi chút nào, ta nói hết những tội ác của ngươi! Mười năm trước, đúng! Một ngày của mười năm trước đây, Ngọc Thụ Ky Nhân và Miêu Gia Diệm Nữ cùng bồng theo một đứa nhỏ đến Mặc Phụ Sơn, và Ngọc Thụ Ky Nhân biết ngươi đứng tại Tả Diện Phong đây, xa xa đã thấy tà áo phất phơ của ngươi vì gió núi, Ngọc Thụ Ky Nhân đã bảo Á Cơ lại ngay phía ngươi đứng, còn phần chàng ta, vì sợ ngươi thẹn hổ trong lương tâm, nên đã nén bỏ xuống núi ngay khi đó. Nhưng tình hình mười năm về trước khác hẳn bây giờ, ngọn băng tuyết không được cao như bây giờ, nhưng sức lạnh hồi ấy lạnh hơn bây giờ nhiều! Khiến nỗi Á Cơ đứng ôm con run lên cầm cập không hiểu cái run ấy vì lạnh hay vì cảm động khi gặp lại con người bạc tình như ngươi!? Thôi Bác, chắc ngươi không quên cảnh trong lúc đó chứ! Nhất là khi giọng run rẩy của Á Cơ đã cất gọi: Anh Thôi Bác, Anh... Anh....