Đoạt Hồn Kỳ

Đoạt Hồn Kỳ - Chương 58: Di hoa tiếp mộc




Thượng Quan Linh càng thất kinh. Chỉ nghe thiếu nữ gọi Em Quyên ấy khóc nức nở rằng:

- Thưa Sở hương chủ! Bây giờ nên tính sao? Nay nhị tiểu thư đã đi Mặc Phụ Sơn, Thượng Quan công tử lại bị người ta lừa gạt bưng bít như thế. Anh... anh nên nghĩ có cách gì không chứ?

Thượng Quan Linh nghe đến đây bỗng lạnh toát người, biết ngay đã có chuyện chẳng lành. Trống ngực đánh thình thịch, nhưng chàng vẫn cố gắng lắng tai nghe tiếp. Chỉ nghe Sở Canh luôn tiếng than ngắn thở dài rằng:

- Này em Quyên, thế em đã chắc chắn là thám thính rõ chưa. Chớ có nhầm thì mang họa chẳng chơi đâu. Biết đâu Thượng Quan công tử lại chả thích đại tiểu thư.

Nàng gọi tên Quyên hấp tấp cải chính:

- Không đâu! Chính em đã điều tra kỹ càng, để em nói từ đầu trở đi cho anh hay vậy: chính hôm trước đây Thượng Quan Linh bị bọn Kim Hổ bắt về, chuyện này nhị tiểu thư đâu có hay biết gì, nhất là từ ngày nàng từ Nhữ Nam về, bởi nhớ thương chàng Thượng Quan Linh, suốt ngày rầu rĩ tự nhốt mình trên lầu. Nhưng còn Đại tiểu thư nghe bắt được vị tăng nhân Thiên Trúc thì lại cảm thấy hứng thú vô cùng, và từ trong tay cha già đòi cho bằng được Thượng Quan công tử, và đưa về phòng riêng của nàng. Về sau con Điệp lại nói với em, nào là họ tắm gội cho Thượng Quan công tử, và sau khi sửa soạn lại, quả nhiên là vị công tử chính cống, lẽ dĩ nhiên chúng đã báo cáo lại sự giả mạo của Tăng nhân Thiên Trúc cho Đại tiểu thư biết, sau khi thấy ngọn kiếm Lệ thủy tinh. Đại cô nương rõ ngay đây là tình nhân của nhị cô nương tên là Thượng Quan Linh và vừa từ trong tay tử thần thoát chết ra, vì đi lang thang thế nào không biết để đến nỗi bọn Kim Hổ vớ được bắt về Thanh Thông Hội. Con Điệp sau này cũng nói lại rằng:

- Sau khi Đại cô nương phát giác vụ bí mật này nàng lập tức quyết định, và dặn kỹ các tay thủ hạ, cấm tiết lộ bí mật này ra, nàng liền giả mạo ngay là Nhị cô nương Liễu Mi, để cố nhử cho Thượng Quan Linh vào bẫy, nhờ trí thông minh và mưu trí khéo léo, quả nhiên nàng đã lừa gạt nổi Thượng Quan công tử và chàng ta đã tưởng nhầm đó là Liễu Mi. Tính tình của Đại cô nương anh còn lạ gì, lợi hại ra sao chẳng cần em nói anh cũng thừa hiểu, bọn con Điệp chúng tuy không an lòng nhưng ai mà chẳng sợ chết, nên đâu có dám tiết lộ bí mật này ra đâu. Phần thì nhan sắc của Đại cô nương, từ cử chỉ cho đến âm thanh, đều giống hệt như nhị cô nương, hai chị em chỉ có hai điểm nhận ra được là: Đại cô nương có một nốt ruồi đỏ nhỏ bên đuôi mắt phía trái, còn nhị cô nương cũng có một nốt ruồi đỏ như thế, nhưng lại nằm phía đuôi mắt bên tay phải. Nhưng chuyện phân biệt này chắc Thượng Quan công tử không làm sao mà biết được.

Chị em giống nhau như hai giọt nước, Đại tiểu thư lại thông minh tuyệt đỉnh, phần lại rõ chuyện bí mật của em mình với Thượng Quan công tử, nên khi đại tiểu thư đóng vai cô em, không một chỗ nào mà lại không giống Liễu Mi, mà chuyện tại hại hơn nữa là, con Điệp nó thuật lại cho em nghe: ngay hôm thứ hai mà Thượng Quan công tử bị bắt lại đây, đại tiểu thư đã dùng chất thuốc Mê dương ngầm bỏ ngay vào rượu cho Thượng Quan công tử uống. Làm rối loạn tâm tính của Thượng Quan công tử, và cũng chính đêm đó, hai người đã thành... phu thê... và anh cũng thừa biết là Đại cô nương biết cách khiến cho người chung gối tưởng mình hãy còn tân, và nhờ thế, mà Thượng Quan công tử tin là thật, bọn tiểu Điệp chúng nghĩ rằng, xưa nay đại tiểu thư vẫn sống lối sáng Tần tối Sở như thế, nàng chưa hề biết thực sự yêu ai bao giờ. Chuyến này chắc cũng không khỏi là có tính cách tạm thời mua vui mà thôi, phần là nàng hay có tính háo kỳ, và phần nữa trên giang hồ hay tán tụng và ca ngợi thanh danh của nhị tiểu thư, vì ghen tức nên Đại cô nương cố tình phá hoại mối tình của em mình, và chính bọn Tiểu Điệp cũng cho rằng chỉ vài ba hôm là Đại cô nương chán chê ngay, khi đó chúng cố tìm cách đưa Thượng Quan công tử sang cho nhị tiểu thư, để cho đôi bên được đoàn tụ. Nào hay chuyện lại xảy ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người, vị nữ ma đầu này lại biết yêu thật, vì chàng Thượng Quan công tử mà Đại tiểu thư đã thay đổi hẳn tính tình, nàng đã sa thải hết những tên nam bộc hầu cận trước kia, bắt các nàng thị nữ ăn mặc chỉnh tề lại, suốt ngày quấn quít bên Thượng Quan công tử, cố dùng hết ma lực để chiếm cảm tình của Thượng Quan công tử, và nàng cũng ban ra một lệnh nghiêm khắc là nếu ai để lộ ra chuyện bí mật này, sẽ bị giết tức khắc. Nàng cũng cấm luôn Thượng Quan công tử đi gặp nhạc phụ, không được tự ý bỏ đi lang thang, nghe tiểu Điệp nói, có một lần, Thượng Quan công tử nghĩ đến Sở Canh huynh đây, nhưng đại tiểu thư đã cấm không cho hai người gặp nhau.

Và tình trạng cứ kéo dài, chẳng ai hay rõ chuyện này, nhưng ngày hôm kia đây tiểu Điệp thấy chuyện này không xong, mới lén tìm em để bàn tính, sau khi nghe rõ chuyện, vội đi báo ngay cho nhị tiểu thư, nhưng nào hay Nhị tiểu thư để thư lại cho hay là đi Mặc Phụ Sơn để thăm tin tức chàng Thượng Quan công tử.

Trong khi đó Đại tiểu thư đã thú thật với cha già là đã thành phu phụ với Thượng Quan công tử rồi. Tuy Thượng Quan công tử chưa rõ nàng là Đại cô nương, nhưng nay quả thật nàng đã yêu, và hứa với cha già là sẽ thay đổi tính nết lãng mạn của mình từ nay, miễn sao được cha già đứng ra làm chủ cho cuộc hôn nhân này. Và nghe nói trong lúc đó lão bang chủ nổi cơn thịnh nộ mắng nhiếc cô con gái lớn sao nỡ đoạt người yêu của em, khi đó Đại cô nương quỳ xuống năn nĩ xin cha già và khóc lóc thê thảm yêu cầu xin cha già..."

Sau hồi im lặng, tiếng Tiểu Quyên lại nói:

"Lão gia kể ra cũng quá hồ đồ, vì rút cuộc ông ta cũng chịu nhận lời van xin của Đại cô nương, và đứng ra hợp tác mối tương duyên trái ngược này, có khổ không chứ! Theo em đoán, chắc lão gia cũng có nỗi khổ tâm của ông ta không nên, vì cô gái lớn thanh danh đã chẳng ra gì, sau này trên giang hồ còn ai dám cưới hỏi con gái mình, mà cứ để đại cô nương tung hoành như thế này còn bại hoại gia phong đến nước nào mới thôi, nay may mắn có được cơ hội thuận tiện này, và nhất là Thượng Quan công tử quả là một giai tế (rể quí) lý tưởng như thế, con gái mình lại chịu cải tà qui chính, ván nay đã đóng thành thuyền, lỡ cho lỡ luôn, còn Thượng Quan công tử cũng chẳng ân hận gì, đàng nào cũng là rể nhà họ Liễu, phần thì Nhị tiểu thư tuy có vẻ khó xử trí lắm, nhưng lão gia nay đang nằm trong thế lửa cháy râu mày chỉ cốt lo sao cho chuyện trước mắt yên ổn cái đã, nên đã nhân cơ hội Nhị tiểu thư vắng mặt trong Thanh Thông Cốc, lập tức cho cử hành hôn lễ của Đại cô nương càng sớm càng hay. Bởi thế trong ngày hôm qua, sau khi lão gia thấy Thượng Quan công tử, chẳng cần phải khách sáo dài dòng, chủ trương và cố ý ép thành hôn, sự phản đối của Thượng Quan công tử cũng trở nên vô hiệu quả.

Việc này đã khiến em mủi lòng, Nhị tiểu thư với em tuy danh phận chủ tớ với nhau, nhưng còn tình thân mật hơn chị em ruột thịt, và em cũng biết rõ nỗi lòng của Nhị tiểu thư, chỉ yêu có một Thượng Quan công tử mà thôi, vì chính nàng đã tỏ rõ tâm sự: nguyện sau này sẽ thành tựu phu thê với chàng Thượng Quan công tử.

Khi em biết rõ tâm sự thần kín của Nhị tiểu thư, em cũng mừng cho nàng lắm, nào hay từ khi Nhị tiểu thư theo cha từ Nhữ Nam về, suốt ngày buồn bã, kém ăn kém uống hơn xưa, tối nàng lại hay thao thức, và thường thường hay tựa cửa như hầu ngóng đợi ai? Em gặp hỏi thì Nhị tiểu thư cho hay về chuyện Thượng Quan công tử gặp đại nạn, không biết sống chết ra sao, nay trông chờ tin tức của Độc chỉ Thôi Bác đằng Mặc Phụ Sơn đến báo tin, và căn dặn hễ thấy chim ưng lớn nào đến, lập tức đến báo ngay cho nàng hay.

Trong lòng em không tin Thượng Quan công tử bị chết, và em tin rằng thế nào người hiền cũng gặp lành, cơn hoạn nạn sẽ tai qua vạ khỏi, và trông đợi Thượng Quan công tử sẽ về đây để đoàn tụ với Nhị tiểu thư. Nào ngờ hy vọng của em đã thành sự thật, quả nhiên Thượng Quan công tử thoát nạn, nhưng nào hay lại xảy ra chuyện biến đổi đột ngột như thế này. Nay Nhị tiểu thư lại bôn ba cả ngàn dặm, trong lúc đó, người yêu của mình lại sắp thành hôn với chị... rõ khổ thân cho nhị tiểu thư... Không hiểu khi rõ vụ này, nàng sẽ đau khổ ra sao?”

Tiểu Quyên nói tới đây, nàng buông tiếng khóc sướt mướt không ngớt.

Sở Canh nghe xong cố lời an ủi, nhưng chàng trai quá chất phác này hình như cũng thúc thủ vô phương, chỉ nghe tiếng thở dài liên hồi. Thượng Quan Linh nghe rõ tự sự, chàng như sực tỉnh cơn mộng. Thầm mừng trong bụng, còn may mà mình kịp phát giác độc kế của nàng Liễu Văn, nhưng khổ nỗi nay vẫn chưa tới ngày khôi phục công lực, làm sao đây? Đang tính hiện thân ra để tính gọi Sở Canh và Tiểu Quyên để bàn kế đối phó, thình lình trên vai mình cảm thấy một bàn tay mềm mại vịn vào. Thượng Quan Linh giật mình ngoảnh đầu lại, dưới bóng trăng thanh, chàng thấy rõ nàng tiểu thư đây có nốt ruồi đỏ tại đuôi mắt bên cánh trái...

Liễu Văn nở một nụ cười lạnh lùng, Thượng Quan Linh hoảng hồn kinh vía, với thân hình đã bị mất hết công lực ấy, chàng lập tức bị xỉu ngất luôn xuống đất. Thân chàng ngã đến bịch một tiếng, khiến cho kẻ nấp sau ngọn giả sơn trong vườn hoa là Sở Canh và Tiểu Quyên thất kinh tung vọt ra ngay. Chỉ thấy chàng Thượng Quan Linh đã hồn mê bất tỉnh nằm dưới đất, đứng cạnh là trường nữ Thanh Thông Hội Liễu bang chủ - Liễu Văn. Lúc này chỉ thấy mắt phượng nàng trợn ngược, mặt đầy vẻ sát khí, đứng oai nghiêm như một nữ la sát. Tiểu Quyên thất kinh rú lên và nấp ngay phía sau Sở Canh.

Dưới ánh trăng lạnh, chỉ nghe tiếng cười nhạt của Liễu Văn lạnh lùng:

- Tiểu Quyên! Người còn muốn sống nữa không?

Dứt lời, nàng vung tay lên, một làn ánh bạc bay nhanh ngay ra. Sở Canh không thể nào đứng im, và chàng bất kể tay mình đang bị thương, ào một tiếng, chàng phát ra một ngọn kình phong đánh bật ngay ám khí ngang nhiên cứu mạng của Tiểu Quyên.

Trưởng nữ Thanh Thông Bang Liễu Văn cả giận quát:

- Sở Canh! Người thật to gan, dám ngang nhiên bênh nó hả?

Sở Canh sống trong Thanh Thông Cốc này, chàng chỉ nghe lời có ba người mà thôi: Bang chủ Liễu Khải và hai chị em Liễu Văn và Liễu Mi. Với cô em chàng quả thật kính nể, nhưng riêng cô chị chàng chỉ nể vì ngán tính tình của cô ta. Nay bị nàng quát tháo vậy, trong lòng Sở Canh không khỏi khớp sợ, những thói quen đã quá phục tùng đã khiến chàng buông ngay tay xuống, miệng ấp úng:

- Dạ không! Nhưng thưa đại tiểu thư... xin... xin đại tiểu thư hãy nghe tôi phân tỏ...

Liễu Văn quát lớn tiếng:

- Cút đi ngay! Ta không muốn nghe gì cả! Cút mau!...

Chỉ thấy nàng bước lên, và đưa tay tính bắt ngay Tiểu Quyên, Sở Canh cuống lên hỏi:

- Đại tiểu thư muốn bắt em Quyên sao?

Liễu Văn cười nhạt rằng:

- Không những thế mà ta còn muốn tước sống da của nó là khác! Xem nó có còn lẻo mép nữa không cho biết.

Tiểu Quyên đang nấp phía sau Sở Canh, biết tính Liễu Văn hễ nói là làm ngay, chuyến này không sao tránh khỏi cái chết, nàng bèn hiên ngang bước ra chỉ ngay mặt Liễu Văn nhiếc mắng:

- Chết đối với ta không đáng sợ, nhưng công lý vẫn nằm rõ trong lương tâm mọi người, chỉ nội những hành động tàn ác đảo ngược của người, cũng khiến cho Thượng Quan công tử đủ ghê tởm rồi, không đời nào công tử chịu lấy một người tàn ác như ngươi, khi Nhị tiểu thư về thế nào cũng tính món nợ này với ngươi...

Liễu Văn tức điên người, nàng chỉ lạnh lùng rằng:

- Hay lắm! Hay lắm! Người đã khéo khuyên nhủ ta, ta rất đa tạ tấm lòng quí hóa của người. Ta sẽ tặng người một lễ...

Chữ vật chưa ra khỏi cửa miệng, nàng đã tung mình nhanh như cắt đưa tay kéo nhanh nàng Quyên. Tiểu Quyên kêu rú lên một tiếng, đã bị Liễu Văn kéo rời khỏi Sở Canh.

Phích lịch nhị lang Sở Canh bay hồn hoảng vía hấp tấp lên tiếng:

- Đại tiểu thư! Cô... cô... không nên làm thế... - Tung ngay mình qua giải cứu.

Nhưng Liễu Văn đã nhanh hơn chàng, song chỉ của nàng đã điểm ngay vào mình Tiểu Quyên. Một tiếng thét kinh người vang lên. Khi Sở Canh đến kịp, chỉ còn thấy Tiểu Quyên nằm lăn dưới đất dãy như đỉa phải vôi, kêu la thảm thiết. Sở Canh nhìn biết ngay Tiểu Quyên đã bị Liễu Văn dùng lối điểm huyệt thay gân đổi cốt cầu chết không được, muốn sống không xong. Sở Canh vội ngồi xuống để giải cứu, nhưng chàng chỉ biết dùng thần lực để đấm thụi thiên hạ, đối với những võ công xảo diệu này, chàng quả là người ngoài nghề, loay hoay toát mồ hôi cùng mình mà vẫn không sao giải nổi huyệt đau đớn cho Tiểu Quyên.

Liễu Văn thấy cảnh kêu la đau điếng của Tiểu Quyên và cử chỉ rối loạn của Sở Canh, nàng chỉ lạnh lùng đứng nhìn và thỉnh thoảng trên khóe miệng nở ra một nụ cười như rất hài lòng với kiệt tác linh động trước mắt.

Sở Canh biết có năn nỉ Liễu Văn cũng chỉ uổng công mà thôi. Chàng cố tìm cách cứu Tiểu Quyên, nhưng vì nàng quá yếu, hơn nữa Liễu Văn ra tay quá nặng như muốn cố đoạt mạng sống của Tiểu Quyên. Sở Canh càng cuống bao nhiêu, rút cục Tiểu Quyên đã không chịu nổi cảnh đau đớn, nàng cắn lưỡi chết. Sở Canh vốn đã yêu thầm nàng Tiểu Quyên, nay thấy nàng tự tử đau đớn như vậy, chàng chỉ còn nước ôm xác người ngọc trên tay buông tiếng khóc rống lên.

Liễu Văn lúc này thấy Sở Canh lo ôm xác Tiểu Quyên khóc sướt mướt, chẳng đề phòng gì đến xung quanh, thình lình nàng đổi ngay ý nghĩ: Giết! Giết! Giết, vì theo nàng nghĩ nếu Sở Canh sống, thế nào cũng là mầm họa sau này cho mình, chẳng thà ra tay thủ tiêu y trước cũng là thượng sách hơn. Bèn lén bước ngay lại phía sau lưng Sở Canh... giơ ngay song chỉ tính điểm nhanh xuống.

Nào hay Sở Canh đâu phải tay vừa gì, tuy trong tình trạng bi ai thống thiết ấy, tai mắt chàng vẫn nhạy cảm vô cùng, nghe kịp tiếng lạ phía sau, chàng thình lình quay ngay thân đứng dậy.

Liễu Văn thất kinh, thu thế không kịp, đành cười lạnh lùng rồi hóa ngay thế điểm của mình thành thế vỗ phát ngay ra một chưởng xeo xéo đánh ra.

Sở Canh không ngờ Liễu Văn lại tính đánh lén mình như vậy, thế là chàng chẳng còn kiêng nể gì vị Đại tiểu thư của mình nữa, bản năng tự vệ của chàng cộng thêm nỗi lòng bi phẫn đau khổ tột độ trong lòng, vung luôn song chưởng ra trả đòn.

Liễu Văn nhận thấy xưa nay Sở Canh đã chịu phục tùng tuyệt đối. Thậm chí trong lúc muốn dồn chàng vào ngõ chết, tưởng đâu chàng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu chịu nạp mạng. Nào hay con người chất phác đến nỗi gần như mù quáng ấy nay lại ngang nhiên trả đòn, mới kỳ lạ. Song chưởng của nàng đưa lên đỡ, với những khinh nhuyễn công (loại võ học mềm và nhẹ) mà chỉ dùng có ba bốn phần mười công lực đó, làm sao đỡ cho nổi ngọn đòn khốc liệt trong cơn tức giận của Sở Canh. Chỉ nghe sau tiếng pắc một cái, toàn thân Liễu Văn đã bật ra xa.

Chỉ thấy thân hình nàng bay lên như diều, rồi lại nhẹ nhàng dừng xuống đất. Công lực của Thanh Thông trường nữ quả là một tay cừ khôi, sau khi hai chân chạm đất soạt một tiếng rút phắt bảo kiếm bên mình ra, quát lên một tiếng nhảy tới công đánh. Sở Canh đành phải rút kiếm ra để cố phòng thủ. Liễu Văn chưa đưa hết đà, thình lình nàng biến ngay mấy chục chấm bạch quang chớp nhoáng, điểm sát ngay về phía bụng và ngực của Sở Canh. Vù một tiếng, nàng Liễu Văn đã sử dụng đến một ngọn tuyệt diệu, chạm ngay vào thế đánh tức nước vỡ bờ mãnh liệt của chàng Sở Canh, trong chớp nhoáng ấy, một luồng cuồng phong cuốn thẳng lên, khiến cho cây kiếm của Liễu Văn bị bật hẳn. Liễu Văn cố tập trung chân lực vào mũi kiếm, ánh bạch quang nhoáng liên hồi, nhưng nàng cảm thấy sức lực mình hơi chênh lệch, nhất là sau khi bị thần lực của Sở Canh dội bật lên. Liễu Văn giật nảy mình, phương vị dưới gót sen biến đổi chớp nhoáng và thu ngay thế kiếm lại.

Sau khi định thần, Liễu Văn lại dốc hết toàn lực để mở ngay thế công tiến đánh, chỉ trong chớp mắt, muôn ngàn làn bạch quang tỏa ra tưng bừng. Trong lúc này Sở Canh tính thầm trong bụng: nay mình đã lỡ mắc tội với đại tiểu thư, từ nay trong Thanh Thông Cốc không còn đất cho mình dung thân nữa, nhất là Liễu bang chủ lại là người bênh con gái nổi tiếng hơn ai, Liễu Văn tính tình độc hiểm, người trong bang hội chẳng ai là không rõ, nay nghĩ tới nghĩ lui, tam thập lục kế, tẩu vi thượng kế. Không nên quyến luyến nán lại đây để rồi rước họa vào thân mất. Nhưng Sở Canh lại băn khoăn khó dứt khoát, không biết mình có đi ngay đến Mặc Phụ Sơn để Nhị tiểu thư hay tin không, và còn chàng Thượng Quan Linh đang mê hồn bất tỉnh dưới đất, làm sao mà mình cứu chàng thoát nạn. Liệu mình có đủ tài năng cứu thoát chàng ta không?

Sở Canh đang mãi suy nghĩ nên thế đánh bị ảnh hưởng chậm hẳn lại, vô tình đã để hở cơ cho thế kiếm vô cùng quỉ dị của Liễu Văn xâm nhập. Khi Sở Canh nhận ra chàng càng nổi khùng, quyết dốc hết thần lực trời phú cho mình ra để áp đảo Liễu Văn. Nghĩ xong chàng ngang nhiên quay hẳn thế kiếm gạt tung ngay lên, chỉ thấy hai kiếm tương giao, một luồng ánh quang cực nhanh nhóa ra ngay, tiếp theo cheng leng vang lên, cây trường kiếm của Sở Canh đã bị đứt đôi thành hai, cả đôi bên đều kinh ngạc giật mình. Thì ra cây kiếm trên tay Liễu Văn chính là ngọn Lệ thủy tinh kiếm của Thượng Quan Linh. Chính Liễu Văn cũng chẳng ngờ rằng đòn này lại thuận lợi đến dễ dàng như thế.

Chỉ nghe nàng cười nhạt một tiếng, đưa ngay thanh kiếm Lệ thủy tinh vào đòn. Sở Canh đang bị trống rỗng của đòn, không còn biết tránh né vào đâu, chàng đành nhắm mắt đợi chết. Khi Liễu Văn dí ngay mũi kiếm vào ngực bên trái, chợt nàng thay đổi ý kiến, nàng đưa nhanh ra điểm ngay vào huyệt tê buốt của Sở Canh. Xong xuôi, nàng huýt lên một tiếng sáo hiệu, một đám thủ hạ của Thanh Thông Bang xuất hiện ngay ra.

Liễu Văn ra lệnh, dẹp ngay thi hài của Tiểu Quyên, đồng thời khiêng ngay Thượng Quan Linh và Sở Canh về phòng riêng của mình. Oai danh của đại tiểu thư Thanh Thông Hội mà ai không biết, nay thấy thị nữ tâm phúc của Nhị tiểu thư bị chết, hai người đàn ông mê hồn bất tỉnh, một vị sẽ là Tân cô gia (chú rể mới) trong ngày mai đây, còn vị kia là người giữ chức tuần sát phòng vệ trong bang Sở hương chủ. Nhưng chúng đều ngạc nhiên, sao Đại cô nương lại làm càn đến thế, đã giết thị nữ của Nhị cô nương lại đánh cả Sở hương chủ và chồng chưa cưới chết ngất như thế.

Tuy ai cũng đồng một ý nghĩ như nhau, nhưng chẳng ai dám hé miệng hỏi lôi thôi, cả đám đành lặng lẽ âm thầm lo thi hành mệnh lệnh của Đại tiểu thư tai ác này. Sở Canh bị nhốt ngay vào mật thất (phòng giam tội nhân). Thượng Quan Linh thì bị giữ tại thư phòng. Đến canh ba, bỗng có ba thị nữ vào đến thư phòng và cứu tỉnh ngay Thượng Quan Linh, một trong ba thị nữ chỉ vào hai bình rượu nói với Thượng Quan Linh rằng:

- Bọn nô tì này phụng mạng Đại tiểu thư, đến hỏi công tử, nếu công tử chịu thành hôn với Đại tiểu thư, xin công tử uống ngay bình rượu bên trái, nếu không bằng lòng, xin công tử hãy uống ngay bình rượu có thuốc độc bên tay mặt đây.

Thượng Quan Linh chẳng cần suy nghĩ, chụp ngay bình rượu có thuốc độc đưa lên uống ngay...

Hành động kiên quyết của Thượng Quan Linh, khiến cho hai thị nữ cau mày nhăn mặt tiếc thương chàng. Chỉ nghe tiếng thở dài u buồn của ba thị nữ. Trong lòng họ, đối với vị Đại cô gia này, cảm thấy vô cùng luyến tiếc, dưới vòm trời này, vẫn ngang nhiên còn có những người không bị quáng mắt mờ lương tri về hai chữ Phú quí, không chịu khuất phục về Bạo tàn. Một chàng trai hiên ngang như thế, thật hiếm thấy dưới đời này. Mai đây là ngày lễ thành hôn của chàng, chỉ cần một cái gật đầu, Đại tiểu thư sẽ hết lòng phục vụ như một hiền thê kiểu mẫu theo ý chàng. Từ nay sẽ trở thành mỹ quyến an lai nhất trên đời.

Nhưng oái oăm thay, vị công tử này lại quá chung tình với Nhị tiểu thư Liễu Mi. Nhưng ngoài tính tình khác ra, Liễu Văn nào có gì khác lạ em Liễu Mi đâu. Thật là đôi chị em sinh đôi này, từ diện mạo, thân hình, cử động, thông minh, giọng nói, và tất cả... có gì phân biệt đâu. Huống hồ nay Đại tiểu thư lại chịu mặc áo trắng, và bỏ hết tất cả những tính tình lãng mạn trước kia như thế có khác gì Nhị tiểu thư đâu? Đàn ông! Thật là khó hiểu họ! Sao họ lại cố chấp như thế không biết. Đành phụ mỹ ý của Đại tiểu thư, đoạn tuyệt mối tình và hy sinh hạnh phúc. Cam chịu nhắm mắt uống độc dược như thế để quyên sinh. Sự kiện gì đã khiến chàng kiên trì và dũng cảm thế. À! ra là chàng công tử này đã hết lòng yêu Nhị tiểu thư. Một thứ yêu mà người ta không biết vịn vào lẽ gì để nói rõ bằng hành động. Chỉ có hành động mới thấy rõ một phần nào. Chính nay Thượng Quan Linh cũng biểu lộ mối yêu bằng cách hành động của mình.

Thấy Thượng Quan Linh chụp uống độc dược một cách không cần suy nghĩ đến hậu quả và càng không đắn đo xem mình phải trả với một giá như thế nào, ba thị nữ đều ngẩn người kinh hồn, ai nấy đều mủi lòng cảm động, tiếc thương, kính phục đã dồn dập xâm chiếm tâm hồn họ, rút cục cả ba đều ứa lệ đau lòng, nhìn vị thiếu niên chung tình hy sinh vì Nhị tiểu thư...

Đang lúc thanh phong mỹ tục trong Thanh Thông Hội được Liễu Văn cố lòng cải thiện để chiều lòng người yêu mới, thì ai ngờ phong ba lại gây sóng gió, Thượng Quán Linh biết chuyện giả mạo của Đại tiểu thư, trước ngày hôn lễ ngang nhiên uống thuốc độc để cự tuyệt mối tình Liễu Văn. Sau này Đại tiểu thư có thể vì tuyệt vọng một mối tình này mà gây nên bao chuyện rối hại về tương lai cũng nên, lẽ đương nhiên các tính xấu tàn ác tà dâm của nàng sẽ bộc phát kinh khủng cũng chưa biết chừng. Và nhất là nàng sẽ mượn thế đó để trả thù lòng tự ái của mình bị tổn thương. Và một khi thi hành thật sự như thế, thì tất cả cảnh trụy lạc của địa ngục này lại giày vò hơn trăm mạng thị nữ dưới tay nàng quản trị...

Thượng Quan Linh uống xong thuốc độc được pha trong rượu, chàng yên trí ngồi chờ đợi cái chết, khi chàng ngẩng đầu lên, bỗng thấy ba thị nữ vẫn chưa đi mà đứng ứa lệ khóc thầm, thân hình chàng khẽ dao động, mắt cảm thấy hoa dần.

Lúc này Thượng Quan Linh cảm thấy trong lòng mình đau quằn quại, biết ngay độc tửu đang hành hạ. Chàng cũng chẳng còn tinh thần đâu để an ủi ba thị nữ đang khóc thương cho mình, động tác của chàng duy nhất trong lúc này: cố giương mắt nhìn họ như đón nhận những mối tình cảm của họ. Ba thị nữ lập tức cảm thấy mình thất nghi lễ, ai nấy vội vã lau ráo nước mắt. Một trong ba thị nữ, cất tiếng thỏ thẻ rằng:

- Nay công tử đã kiên quyết như thế, bọn tiện tì đây xin cáo từ công tử để về phục mạng... Kính mong công tử tự bảo trọng... - Nói xong cả ba hấp tấp lui ngay nơi cảnh tượng quá mủi lòng ấy.

Thượng Quan Linh chỉ mong sao chóng chết cho xong nợ trần, nào ngờ thứ độc tửu này, sau khi uống xong, sức độc của nó không khác gì loại độc công Phủ Chường Hàn, sức độc cứ ngấm ngầm tăng lên, chàng cảm thấy ngực mình đau nhói khó chịu, nhưng tri giác của chàng vẫn còn tỉnh táo, chàng đã muốn chết. ấy lần thứ hai mà chàng đã ngang nhiên khiêu chiến với tử thần, nhưng chàng cầu sao cho đừng giống chuyện lần trước bị Phủ Chưởng Hàn, miễn làm sao có thể chết thật nhanh chóng, vì chàng sợ nhất là cơn dằn vặt đau khổ từ thể xác đến tâm hồn.

Thượng Quan Linh vừa nhắm mắt lại, bỗng cảm thấy trong phòng sáng nhoáng lên, chàng mở mắt ra nhìn, thấy nàng dâm bôn Liễu Văn trước mắt. Tuy vẻ đẹp của nàng có vẻ mặn mà hơn Liễu Mi, nhưng lúc này mặt nàng ủ rủ, nước mắt đầm đìa, khiến ai cũng phải mủi lòng cảm thương, nhưng trong đôi mắt của Thượng Quan Linh, chàng chỉ cảm thấy: đó là người đàn bà tà dâm, vô sỉ, trong lòng chỉ chứa toàn bực tức và giận hờn. Nhìn xong chàng điềm nhiên nhắm mắt cúi đầu không nói một tiếng gì.

Với một giọng vô cùng u oán, nàng Liễu Văn lên tiếng:

- Thưa công tử, chúng ta đã từng hợp thể chi duyên với nhau, lẽ nào công tử đang tâm bạc tình như thế? Lại nữa, xưa kia thiếp tuy gây nhiều tội lỗi, nay đã vì công tử mà cải hối hết lại... Công tử cứ thử nghĩ, từ ngày công tử đến, thiếp có tái phạm thêm tội gì đâu cho đành? Công tử cũng biết là thiếp đã yêu công tử, và từ nay nguyện sẽ trở thành vợ hiền như lòng mong ước của công tử, chỉ mong sao công tử cho thiếp một cơ hội để thay đổi cuộc sống chánh nghĩa... Thiếp chỉ ước sao cho công tử nhủ lòng đoái hoài một chút...

Tiếng nói thành khẩn của Liễu Văn uyển chuyển nhịp nhàng khẽ thốt ra, đôi lúc nàng cũng đã nghẹn ngào. Nhân vô thập toàn, ai nào tránh khỏi lỗi lầm, nhưng khi đã biết hối cải, phải được rộng lượng tha thứ...

Nhưng ác thay, Thượng Quan Linh vẫn ngồi ỳ ra như bụt đất chẳng mở mắt cũng chẳng buồn nhúc nhích. Liễu Văn lại cất tiếng năn nỉ rằng:

- Công tử ơi! Tuy công tử đã uống thuốc độc, nhưng thiếp biết công lực của công tử là hạng tuyệt đỉnh trong thời gian ngắn ngủi chưa thể nào chết ngay được! vậy chỉ cần công tử gật đầu chấp thuận mối chân tình của thiếp, thiếp lập tức đưa ngay thuốc giải độc cho công tử, và mai đây cuộc hôn lễ của chúng ta vẫn tiến hành đúng theo dự định. Nếu công tử sợ mích lòng em gái của thiếp, chúng ta có thể đi một phương trời xa xăm khác sống bạc đầu hạnh phúc với nhau... Và chỉ cần công tử thích sao, thiếp nguyện phục tùng hết lòng... nguyện hết lòng với công tử.

Thượng Quan Linh bỗng ngẩng đầu lên rằng:

- Nhưng có chắc là tuân theo lời của tôi không?

Liễu Văn mỉm một nụ cười đầy hy vọng rằng:

- Dạ, công tử! Bất luận là việc gì, thiếp nguyện nghe theo.

- Vậy hãy nghe đây!

Liễu Văn tưởng đâu đã làm cho Thượng Quan Linh cảm động về nỗi lòng thành của mình, và chàng đã có ý bằng lòng cuộc hôn nhân, nghĩ vậy Liễu Văn chăm chú chờ câu nói của Thượng Quan Linh.

Chỉ nghe tiếng Thượng Quan Linh nghiêm nghị rằng:

- Liễu Văn, xin hãy nghe cho rõ: Tôi mong cô hãy mau mau cút ngay khỏi đây để tôi có thể chết một cách yên tĩnh. Nếu cô còn chút lương tâm liêm sỉ hãy hối cải, sao cô không uống rượu độc cho sạch sẽ nợ trần hơn.

Liễu Văn không thể nào ngờ Thượng Quan Linh lại nhiếc mắng mình thậm tệ đến thế, nàng đau khổ và thất vọng, càng xấu hổ và uất hận trong lòng, nàng loạng choạng như muốn té, hét lên rằng:

- Thượng Quan Linh!... ngươi... ngươi... sao nhẫn tâm độc ác với ta như vậy.

- Đúng thế! Tôi là kẻ độc ác tàn nhẫn, nhất là đối vời một dâm phụ như cô, thà tôi chịu chết còn hơn là phải sống chung với cô như vậy, xin cô đừng nên hy vọng hão gì nơi tôi cho nhọc lòng mệt trí.

Liễu Văn vẫn nghiễm nhiên hầm hầm:

- Hay lắm! Đã thế để ta giúp ngươi mau được như ý muốn, ta sẽ điểm thông hết các huyết mạch cho ngươi, khiến cho chất độc ngấm để tiễn đưa linh hồn mau về chín suối. Nhưng với điều kiện: ngươi phải chịu đựng một cơn đau đớn mới được!

Thượng Quan Linh lập tức bằng lòng ngay, chỉ thấy Liễu Văn đưa cánh tay ngọc của nàng ra dùng ngay đến Cách không chỉ lực chấm điểm lung tung sang phía Thượng Quan Linh, chàng chỉ cảm thấy trước ngực mình nặng trĩu như đá đè, và tất cả những sự đau đớn đang xâm chiếm ngũ tạng của chàng,

Thượng Quan Linh chỉ cảm thấy mặt mày tối tăm, bỗng trong óc chàng như bùng lên một tiếng, ba hồn bảy vía đã rời khỏi xác và không biết vất vưởng về đâu? Chỉ thấy xác Thượng Quan Linh lăn đùng ra sàng. Liễu Văn bước lại, đưa tay sờ mũi. Thượng Quan Linh đã tắt thở hẳn. Nhưng riêng ngực chàng hơi thoi thóp vì tâm đập mà thôi. Chàng quả nhiên đã chết.

Một kẻ nam nhi chính trực, ưu tú, đáng kính đã chết, mà người đó chính lại là một chàng trai mà mình đầu tiên đã yêu... Chất độc đã xâm hết nội trạng của chàng thiếu niên cương trực này, dẫu cho nàng Liễu Văn giờ này kịp hối hận về hành động nóng nảy của mình đi nữa, mọi sự đã trễ, vô phương cứu. Sự phẫn nộ của Liễu Văn được hả dạ, nhưng nàng cũng ôm theo những hận tình bi đát của mình, sự thất bại và hối hận cũng giày vò lương tâm của nàng. Mặc dầu xưa nay nàng toàn nhẫn tâm giết người không gớm tay, và bất luận đối với những cảnh chết chóc nào nàng cũng tỉnh như không hề có trước mắt nàng, nhưng lần này, tất cả những cảm giác đều trái ngược hẳn, tâm tình nàng bị xáo trộn hẳn, vì sự nóng nảy mù quáng của mình, mà nàng phải trả một cái giá có lẽ đến chết vẫn chưa hết hận tình.

Liễu Văn biết mình quá yêu Thượng Quan Linh! Vì tính tình háo thắng, nàng đang tay đoạt người yêu của em, nhưng ác thay Thượng Quan Linh đến chết vẫn không chấp nhận mối tình đó, nhất là đối với lòng dạ bất khuất của chàng, chưa bao giờ Liễu Văn lại gặp một người đàn ông cương liệt đến thế. Nàng đã thấm thía cảm thấy: mình đã thất bại chua cay về tình, và chính em mình – Liễu Mi - đã thắng! Và thắng vẻ vang...

Liễu Văn buồn bã đưa tay ra phủ tấm khăn trắng lên bộ mặt mà nàng đã ấp ủ trong ngày nào... nàng ứa nước mắt... nhưng mọi việc đã tiến diễn một cách im lặng. Và chính những im lặng này đã cấu xé cõi lòng nàng... Liễu Văn gần như tê liệt về tri giác của mình...

Nhưng trong óc nàng còn nhận thấy một việc lạ, chất rượu độc này đã không khiến cho Thượng Quan Linh bị dằn vặt trước khi chết, và lạ nhất là sau khi chết vì trúng độc, lẽ ra thất khổng (bảy lỗ: hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi, một lỗ miệng) phải trào máu tươi ra mới đúng. Đằng này Thượng Quan Linh lại chết với một vẻ an nhiên, không khác gì vị công tử đang ngủ vậy. Nhưng Liễu Văn chẳng muốn tìm hiểu thêm nổi buồn bi thảm trước mắt. Nàng cố trấn tĩnh tinh thần của mình lại để chỉ huy đám thủ hạ lo hành động. Và tất cả những thị nữ và vệ sĩ tâm phúc của nàng đều đã cố gắng hành động theo lệnh của Đại tiểu thư, liệm ngay Thượng Quan Linh vào một chiếc áo quan (quan tài) thật là quí, và ngay đêm đó cho khiêng ngay vào nghĩa địa của Thanh Thông Cốc.

Đặc điểm của Thanh Thông Cốc là cái gì cũng sẵn, việc đám ma cũng nhanh chóng như việc sửa soạn đám cưới, và có phần còn nhanh hơn là khác. Vị trí của nghĩa địa nằm ngay phía cuối cùng của Thanh Thông Cốc, và ở đây nhan nhản những loại nhà hầm được xây cất ngầm dưới đất, và tùy theo lớn nhỏ mà người ta biết được chức phận của người chết được đưa vào những ngôi mộ huyệt âm u buồn tẻ ở đây.

Chiếc quan tài của Thượng Quan Linh được khiêng ngay vào một ngôi mộ huyệt nguy nga và hào nhoáng nhất tại nghĩa địa đây. Trong huyệt mộ này, đã có sẵn một quan tài rất quí nằm tại đây, và đó chính là cỗ linh cửu của Thanh Thông phu nhân, tuy phu nhân đã qua đời từ lâu, nhưng vì Thanh Thông bang chủ vẫn thương nhớ vị ái thê của mình, nên không tiếc của cải, cho xây hẳn một ngôi mộ huyệt đồ sộ không kém gì các ngôi huyệt mộ của các bậc vương hầu. Trong huyệt mộ đây, Thanh Thông bang chủ Liễu Khải đã cho trang trí đúng theo cảnh sắc của một trang viện như trong trang viện hiện nay mà ông ta đang ở, nghĩa là đồ vật gì trên trang viện có thì dưới huyệt mộ này đều có, và tất cả những vật dụng gì xưa kia ái thê đã dùng, đều được dọn hết xuống huyệt mộ này, nên cả ngôi huyệt mộ này toàn cảnh tuyệt sắc xa xỉ tột bực.

Tuy vô cùng đẹp và trang nghiêm, nhưng không khí ở đây không khỏi rờn rợn vì hơi ma và tử khí. Thanh Thông phu nhân lúc sinh tiền, vốn là một trang tuyệt sắc mỹ nhân, có phần còn lộng lẫy hơn cả hai cô con gái bây giờ, là một giai nhân tài mạo song toàn, sau khi kết ngẫu với Liễu Khải, đã cố sức giúp chồng, và đã ngang nhiên trở thành cánh tay mặt của bang chủ, tất cả các tổ chức và kiến thiết, cùng các qui lệ của Thanh Thông Hội, đều do tay phu nhân một tay gây dựng lên cả; nói về tính tình, phu nhân không những là người hiền hậu, mà còn là người khiêm tốn và đa lễ! Tất cả các tay anh hùng hảo hán trong Thanh Thông Cốc, chẳng ai là không phục tài mến đức của phu nhân!

Đối với Thanh Thông bang chủ Liễu Khải, có thể nói là ông ta yêu vợ hơn cả yêu đến tính mạng của mình, một người vợ tài, đức, hạnh đều hoàn hảo ấy, chỉ có điều tiếc sức khỏe quá kém, và hình như đã đúng với câu trời xanh ghét kẻ hồng nhan, mới ngoài ba mươi xuân mà đã lìa trần tại Thanh Thông Cốc, để lại một cái tang vô cùng đau thương cho Liễu bang chủ, khiến nỗi ông ta suýt tự tử để theo ái thê của mình cho trọn tình nghĩa phu thê, nhưng sau vì vướng hai cô con gái, ông ta mới đành bỏ ý nghĩ chết. Và đã không tiếc bỏ tiền của cho xây cất ngôi huyệt mộ đồ sộ để làm nơi an nghỉ của ái thê, và dùng những loại thuốc quí để giữ cho thi hài của vợ khỏi bị tàn phá vì thời gian, và hễ mỗi lần Liễu bang chủ nhớ đến vợ, bèn vào huyệt mộ để tưởng niệm, trong huyệt mộ luôn luôn đèn đóm sáng trưng, vì tất cả những ngọn đèn ở đây đều đã được chế tạo đặc biệt, thắp suốt ba tháng mới chế dầu thêm, những việc này có người lo trông nom cẩn thận.

Nay Thanh Thông bang chủ đã ngoài lục tuần, hai cô gái sinh đôi đã lớn thành người, từ tài mạo, tính tình âm thanh, không khác gì mẹ, nhờ đó Liễu bang chủ gửi gấm tình thương vợ của mình lên hết hai cô gái cưng của mình, hai chị em vừa thông minh vừa nghịch ngợm, và từ lúc nhỏ đã được cha hết lòng chiều chuộng đủ điều, chỉ sợ con gái buồn, cũng vì thế mà Liễu bang chủ đã nổi tiếng trên giang hồ là người chiều con, nhưng hai cô con gái đã thiếu sự gia giáo của. một người mẹ hiền, hai nàng chỉ hấp thụ được sự chiều chuộng của cha già, và thiếu hẳn sự dạy dỗ về đức hạnh, và khi hai nàng lên mười ba tuổi, thì Liễu Văn đã tư thông với một tên thị vệ, và nàng đã đánh mất cái quí nhất của một đời con gái! Và cũng từ đó nàng bắt đầu rớt vào hố sa đọa của cuộc truy hoan vô tận... và đến nỗi lừng danh dâm tà trên giang hồ. Mấy năm gần đây, nhất là từ khi Liễu bang chủ được chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ vấn đề an ninh của Thanh Thông Cốc càng ngày càng rối loạn thêm, và Liễu bang chủ cũng chẳng có thì giờ để thăm huyệt mộ của ái thê trong nghĩa địa Thanh Thông Cốc.

Và như đoạn trước đã nói, nơi huyệt mộ cỏ người chuyên lo việc đèn đóm trong huyệt, nên cuộc di chuyển quan tài của Thượng Quan Linh tiến hành một cách rất thuận tiện.

Lúc này, Liễu Văn cùng đi chung với cỗ quan tài đen ngòm của Thượng Quan Linh, và họ đã vào đến trong huyệt mộ của nhà họ Liễu, ngay nơi phía đầu của cỗ quan tài. đen láng bóng ấy được viết mấy chữ lớn màu trắng: Thanh Thông trưởng tế Thượng Quan Linh hủy linh chi cữu (Linh cửu con rể lớn của Thanh Thông Bang Thượng Quan Linh). Đương nhiên vụ này chính do chủ ý của nàng Liễu Văn nghĩ ra như vậy, vì nàng biết rằng mẹ trước khi nhắm mắt vẫn lo về vấn đề lương duyên của hai chị em sau này, và nàng nghĩ rằng: Đối với mối tình của Thượng Quan Linh, mình không đoạt được trong lúc sống, mình cũng nên đoạt bằng lối danh nghĩa chết này cho bõ công, nên nàng đã cho đề rõ ràng trên bài vị: Trưởng tế Thượng Quan Linh chi vị. Ngang nhiên nhận Thượng Quan Linh là chồng, và đem để quan tài của chàng gần bên cạnh linh cữu của mẹ, nàng làm như thế cốt để mẹ dưới cửu tuyền được an tâm về cuộc lương duyên trắc trở của mình.

Sau khi hoàn tất mọi việc, Liễu Văn không quên sai thủ hạ đổ thêm dầu vào các ngọn đèn cho đầy hết, sau đó mới cùng với thủ hạ âm thầm bước lên khỏi huyệt mộ, và cẩn thận hè nhau đậy tấm cửa đá khổng lồ của cửa huyệt mộ, trong ngôi huyệt mộ nguy nga tráng lệ ấy, ngoài người chết ra, nàng Liễu Văn còn để lại trong đó một người còn sống hẳn hoi! Và người đó không ai lạ hơn là Phích lịch nhị lang Sở Canh! Chàng đã bị Liễu văn điểm trúng huyệt tê liệt, mắt mở thao láo nhìn mọi sự xảy ra xung quanh mình, nhất là biết rằng mình đang bị Đại tiểu thư cố tình đem chôn sống để làm tên thần giữ mộ, trong huyệt mộ họ Liễu. Sở Canh mắt thấy mọi người rút lui ra về và tai nghe tiếng cửa huyệt mộ nặng nề đóng lại, trong huyệt mộ lúc này, ánh sáng bắt đầu ảm đạm hẳn, cảnh sắc hơi ma tử khí càng thêm vẻ hãi hùng của nó. Sở Canh bị điểm huyệt tê liệt, toàn thân không sao nhúc nhích cựa quậy được, vừa cuống vừa tức, nhưng đành chịu. Chàng nghĩ thầm mình phải tìm cách thoát ra! Nhưng tình cảnh của Sở Canh, đừng nói là đang bị điểm huyệt, mà dẫu cho công lực của chàng ta có khôi phục lại đi nữa, cũng khó lòng mà thoát khỏi một nơi kiên cố như huyệt mộ đây; đèn đã được châm rót thêm đầy dầu, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, phải ba tháng sau mới có người vào đây để lo việc châm thêm dầu vào các ngọn đèn trong huyệt mộ đây.

Trong đây, tuy cái gì cũng có sẵn, nhưng duy có thức ăn uống là không. Sở Canh đã tự tính nhẩm, theo tình trạng này, thế nào mình cũng bị chết đói mất. Nội tâm chàng bắt đầu khủng hoảng, chàng cố vận khí lực trong mình để mong mau giải huyệt của mình để tìm phương thoát khỏi nơi đầy rẫy hơi ma tử khí rùng rợn trong huyệt mộ họ Liễu này!

Nói về Đại cô nương Liễu Văn, sau khi về đến phòng thất của mình, mắt thấy trong cốc chỗ nào cũng đang sửa soạn nhộn nhịp cho cuộc lễ ngày mai, phần đông vẫn chưa ai hay biết về cuộc đại biến động vừa xảy ra kinh khủng như thế; một chết và một bị chôn sống theo. Nàng Liễu Văn nghĩ đến cái chết của Thượng Quan Linh, nếu cha già mà biết, thế nào cũng quở trách, và sau khi em gái biết rõ nội vụ, đời nào chịu để yên. Liễu Văn lo lập tức thu xếp hành lý của mình, và cũng chẳng báo tin cho cha già hay, âm thầm ra ngay khỏi Thanh Thông Cốc, từ đó, nàng bắt đầu bước vào cuộc sống lang thang phiêu bạt của kiếp giang hồ!

Lại nói về thứ nữ của Thanh Thông Bang là Liễu Mi, nàng đơn thân khởi trình lên Mặc Phụ Sơn cốt để biết tin tức của người ý trung nhân Thượng Quan Linh. Hôm đó, vào đến khu núi của Mặc Phụ Sơn, thời tiết đã vào trung tuần của tháng tám, gió núi hòa với khí hậu thổi từng cơn, sức gió chẳng những lạnh mà còn mạnh ào ào từng cơn, nhiều lúc nàng Liễu Mi có cảm tưởng như mình đang bị cuốn tung lên mây vì những ngọn gió lốc vô danh.

Nhưng trong lòng Liễu Mi đầy ưu tư, nàng bất giác tự lẩm bẩm:

- Gió ơi!... Làm sao ngươi có thể thổi bổng ta lên được! Trong lúc ta đang mang nặng một mối u sầu trầm trọng hơn sắt đá...

Liễu Mi vốn thông minh hơn chị em Châu Thị:

- Thanh Điệp và Hồng Điệp, công lực lại giỏi tuyệt, chẳng mấy lúc nàng đã tìm ngay ra Lãnh Hương Đỉnh, một nơi cư ngụ của Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác. Lãnh Hương Đỉnh này nằm ngay giữa lưng chừng của Mặc Phụ quần phong. Mắt thấy ngọn phong này cao tít mây xanh, nang đang tính sửa soạn dùng khinh công thượng thặng của mình để lên phong, bỗng nghe trên đỉnh có tiếng người lớn tiếng rằng:

- Mau mau! Chị Liễu Mi đã tới kia kìa!

Chính giọng nói vui mừng của Hồng điệp Châu Chu! Tiếp đó nghe cả tiếng hoan hô reo mừng của Hầu Hạo, Châu Sách, Đông Phương Đình. Tiếng Hầu Hạo từ trên vọng xuống:

- Liễu cô nương, có cần để nói với Đại Hắc xuống đón lên lãnh cho tiện.

Liễu Mi vội trả lời:

- Không cần! Không cần! - Nhưng nàng lập tức nghĩ ngay, Đại Hắc đã về, không biết tin Thượng Quan Linh hung kiết ra sao? Trống ngực hồi hộp đánh thình thịch!

Khi nàng lên đến lãnh, chẳng kịp chào hỏi ai, lên tiếng hỏi ngay:

- Chim ưng Đại Hắc đã về rồi sao? Vậy không biết tin tức của Thượng Quan Linh ra sao?

Hầu Hạo vội rằng:

- Hiền đệ Thượng Quan Linh đã thoát nạn và rời khỏi Đại Ngũ Trì rồi. Nhưng lại bị thất lạc với Đại Hắc! Nay lại bị mất tích, chúng tôi đang tính chia nhau ra đi tìm, và đồng thời cho Nhị Hắc đi đón cô lại, nhưng khéo sao cô đã đến đúng lúc!

Liễu Mi nghe biết tin Thượng Quan Linh thoát chết! Trong lòng nỗi lo canh cánh đã tiêu tan ngay, nàng lại bắt đầu chứa chan biết bao niềm an ủi và hy vọng của tâm tình mình. Nàng vội hỏi đầu đuôi, Hầu Hạo thuật rõ lại hết một lượt, và cho hay rằng sau khi được tin của con Đại Hắc về báo, mọi người đang lo rối lên vì không hiểu tiếng của con chim ưng, và đành chờ đợi Độc chỉ Thôi Bác về thuật rõ, và Thôi Bác cho mọi người hay Đại Hắc sau khi đã vào động thất tại dưới đáy Đại Ngũ Trì, và nó đã phát giác hai vị tăng nhân xứ Thiên Trúc, ăn mặc lạ lùng, ai nấy có bảo kiếm và sắp sửa cuộc giao đấu, trong lúc đó Đại Hắc không thể nào phân biệt ra ai là Thượng Quan Linh.

Sau tình cờ Thượng Quan Linh xưng tên, Đại Hắc mới dám tham gia vào trận chiến và cố ra sức giải cứu. Nhưng theo ý Đại Hắc, vị tăng nhân Thiên Trúc, công lực đã đến mức độ xuất thần nhập thánh, tuy công lực của Đại Hắc có thể ngạo thị những tay đệ nhất lưu trên giang hồ, nhưng không thể nào là địch thủ của vị phiên tăng ngoại quốc này, nên đã bị thương cùng mình, mặc dù vậy, nhưng Đại Hắc cũng đã cứu thoát được Thượng Quan Linh rời khỏi hiểm địa. Giữa đường, Đại Hắc và Thượng Quan Linh đã kết thành đôi bạn thân. Sau khi quá mệt vì các vết thương, đành phải hạ xuống một nơi hoang vắng, Thượng Quan Linh lo bó các vết thương cho Đại Hắc, đồng thời chàng lo đi kiếm rượu cho chim ưng, nào hay Thượng Quan Linh đi biệt luôn một mạch không về! Đại Hắc trọng thương bất tỉnh, cố miễn cưỡng chờ đợi đến hôm thứ hai, mới cố gắng bay đi tìm Thượng Quan Linh, nhưng không hề thấy tung tích chàng đâu. Đại Hắc đành phải gượng bay về Mặc Phụ Sơn, và báo cáo hết mọi sự xảy ra cho Độc chỉ Thôi Bác tiền bối hay. Liễu Mi nghe xong, trong lòng vui mừng lẫn kinh hoàng không ít, vì vẫn còn lo là Thượng Quan Linh cũng bị trúng chưởng của tăng nhân Thiên Trúc, không biết bịnh tình ra sao?

Lúc này đáy lòng nàng dù sao cũng còn tin tưởng rằng Thượng Quan Linh vẫn còn sống. Như thế cũng đã mãn nguyện lắm rồi! Liễu Mi thấy chị em Châu Thị có vẻ thân mật quấn quít Hầu Hạo; chị em Châu Thị cũng sợ Liễu Mi hỏi tới chuyện tâm tình thầm kín của mình, vội nói lảng ngay sang chuyện khác là đã báo tin cho mẹ là Ngọc điệp Châu Phụng ở Giang Nam hay tin, và hai chị em chưa được sự chấp thuận của Thôi lão tiền bối, nên không tiện rời khỏi Mặc Phụ Sơn để về Giang Nam. Liễu Mi cười thầm trong bụng và mắng ngầm:

- Mới đó đã si tình như điên rồi? Đến nỗi cũng không muốn nghĩ đến về nữa! Liễu Mi chỉ cười nhìn hai chị em họ Châu!

Phần Hầu Hạo nay tóc đã dài lại, thần lực trời phú đã khôi phục lại, Đông Phương Đình luôn luôn tươi cười, thân hình nàng cũng lẳn hẳn ra, hết vẻ ốm yếu xưa kia!

Liễu Mi vô cùng phấn khởi và vui mừng, theo ngay mọi người vào Lãnh Hương Các để yết kiến Độc chỉ Thôi Bác. Chỉ thấy Đại Hắc đang nằm lim dim bên cạnh Thôi Bác, khi thấy bóng Liễu Mi, nó khẽ lên lên tiếng như tỏ vẻ ân hận chưa lo hết về nhiệm vụ cứu Thượng Quan Linh. Nhưng hình như các vết thương của Đại Hắc còn chưa khỏi hẳn.

Độc chỉ Thôi Bác ngồi trên sàn, thấy Liễu Mi, trên khuôn mặt trắng bệnh hoạn ấy mỉm lên một nụ cười, ra dấu tay cho mọi người ngồi, lúc này trong Lãnh Hương Các im tịnh vô cùng.

Độc chỉ Thôi Bác từ từ cất giọng rằng:

- Liễu cô nương đến đây, chắc đã nghe họ kể hết mọi sự đã xảy ra rồi, lúc này cũng không nên lo ngại gì nữa, hãy cứ an tâm ở lại Lãnh Hương Đỉnh này. Hôm trước, bên Phi Các ma cung Vô ảnh Phong của dãy núi Cửu Lãnh đã cho người lại nhắc về vụ hội tụ tại Nhã Nam xưa kia, vì chính ta đã từng nói là sẽ truy cứu về vụ chết của Bạch điệp Châu Ni, ta đã ra lệnh cho Độc Ma, hãy về bảo ngay cho Nhị đồ đệ của y là Đinh Hãm trong hai tháng phải tự chết để tạ tội hãm hại Bạch điệp Châu Ni. Đến nay, Đinh Hãm sắp y theo lời hẹn đến Mặc Phụ Sơn để thỉnh tội. Sau khi ta được tin này, trong lòng bỗng cảm thấy hồi hộp bất an, sự kiện này xưa nay ta chưa cảm thấy như vậy bao giờ, nay liễu cô nương đã đến đây, có thể cùng với bốn người của Hầu Hạo lo nghiên cứu bàn tính và hãy lo sắp xếp mọi chuyện, không chừng chuyến này tên Đinh Hãm dám to gan đến Mặc Phụ Sơn của ta như thế, chắc có lẽ nó sẽ quỉ kế âm mưu gì đấy...

Liễu Mi nhận lời, Độc chỉ Thôi Bác nói xong, bỗng nổi cơn ho dữ dội, trông thần sắc có vẻ trầm trọng vô cùng, Đông Phương Đình vội vàng chạy lại, đấm thoa cho vị tiền bối Thôi Bác, và đưa ngay hai đóa hoa đỏ chói cho Thôi Bác nuốt, tiếng ho rũ rượi từ từ được lắng dần xuống. Hầu Hạo đưa mắt cho Liễu Mi, cả hai nhẹ chân rút lui ra. Liễu Mi được chị em Châu Thị đưa đến phòng nghỉ và tắm gội để dùng cơm nước, và cũng mặc luôn loại áo ấm bằng da thú giống hệt chị em Châu Thị và Đông Phương Đình, vì sức lạnh nơi đây phải có loại áo ngự hàn này mới chịu đựng nổi cái lạnh kinh khủng trên tuyệt lãnh của Mặc Phụ Sơn.

Cơm nước xong bốn gái một trai lo bàn tính kế hoạch để đối phó cục thế sắp xảy ra nay mai. Mọi người đều cho rằng: tên Đinh Hãm đã cả gan dám lại đây chắc chắn nó đã có âm mưu gì trong này đây. Nếu nghĩ về mặt lý tưởng một chút, hoặc may ra thầy trò lũ Độc Ma trên Vô ảnh đã khiếp sợ về oai danh của Độc chỉ Thôi Bác lão tiền bối, và biết chắc Thôi lão tiền bối đã nói là thực hành, Đinh Hãm tự liệu không thể nào thoát khỏi, thời hạn hai tháng vừa hết, Độc chỉ Thôi Bác thế nào cũng truy cứu ngay về vụ này, khi đó, dẫu cho Thôi Bác không thân hành xuất mã, nhưng con Đại Hắc thế nào chả đột nhập đến Phi Các ma cung? Đinh Hãm làm sao có thể thoát được? Cho nên thầy trò họ sau khi bàn tính kỹ lưỡng, chẳng thà dùng ngay khổ nhục kế do Đinh Hãm thân hành cô thân độc mã đến xin mạng và tạ tội, may ra Độc chỉ Thôi Bác sẽ giảm nhẹ tội cho chăng? Và rất có thể tạm tha cho y một dịp để cải tà qui chính cũng chưa chừng.

Nhưng nếu nghĩ về mặt không may: Thầy trò Độc Ma vốn nổi danh hung dữ trong thiên hạ, nhất là tính tình nham hiểm hung ác tuyệt độ, hay dùng kế để gạt lừa địch, nhất là trong nhóm thầy trò của Độc Ma, tên Đinh Hãm là lắm mưu chước hiểm độc hơn ai, nay hắn ngang nhiên dám lại phó hội thỉnh tội như thế, và thừa biết chị em Châu Thị thế nào cũng trả mối thù đã hại chị Châu Ni, vậy thì cuộc đi Mặc Phụ Sơn của hắn, hy vọng sống của hắn chẳng mong manh lắm sao? Không lẽ hắn đã ỷ vào một bí mật gì? Rất có thể lắm!

Sau khi bàn tính kỹ, họ đều đồng ý là lập tức chuẩn bị để đề phòng ngay, trừ hẳn nàng Đông Phương Đình không biết võ công ra, mọi người đồng ý chia thành ba tiểu tổ, Liễu Mi riêng một tổ, Hầu Hạo riêng một tổ, chị em Châu Thị hợp nhau lại thành tổ thứ ba, và luân phiên nhau để đảm nhiệm công việc canh gác tuần tiễu trên toàn khu của Lãnh Hương Các.

Vào đêm thứ ba, luân đến phiên của chị em Châu Thị trực gác, Liễu Mi không dám sơ ý, nàng vẫn mặc sẵn quần áo để ngủ. Vừa chợp mắt mơ màng vào làng mộng, bỗng nghe tiếng quát hô của Hồng điệp Châu Chu, tiếp theo là tiếng cười ha hả, và tiếng binh khí va chạm! Liễu Mi vội rút ngay kiếm, phi thân nhanh ra ngoài, dưới ánh trăng thanh lành lạnh của Mặc Phụ Sơn dạ du khách của Vô ảnh Phong đã đến thăm viếng! Hầu Hạo đã đứng cạnh chị em Song Điệp, hiển nhiên chàng đã lo lắng an nguy cho hai nàng nhanh hơn mình. Đôi bên đã giao tranh, và hiện đều đang giữ thế thủ, thấy chị em Song Điệp chưa bị gì, Liễu Mi mới bớt lo!

Nàng nhìn sang phía Đinh Hãm, thấy hắn ăn mặc theo lối thiếu niên thư sinh, dưới bóng trăng lạnh, phong độ cũng phây phây! Cũng môi đỏ răng trắng, mắt sáng như sao, một công tử xuất sắc cũng như ai! Giang hồ truyền rằng tên nhị ma Đinh Hãm này vốn là người mắc bệnh lở ghẻ kinh niên, tóc đều bị rụng vì lở chốc, mặt mũi sần sùi kinh tởm, và cũng thiên hạ đồn rằng tên này giỏi khoa Dị dung thuật (thay đổi diện mạo), vậy nay xem ra bộ mặt ngụy trang là kẻ thư sinh đây, chắc chắn là thứ giả đã tạo nên, nếu người nào không biết rõ căn nguyên của hắn, nhất là đối với phái nữ nhẹ dạ, thế nào cũng bị lầm ngay khuôn mặt hấp dẫn ấy! Liễu Mi tung mình nhảy ngay đến phía Hầu Hạo, chỉ thấy tên Đinh Hãm cải trang ấy có vẻ vô cùng điềm tĩnh, hắn đưa mắt nhìn hết bốn người một lượt, cất tiếng cười và đưa tay lên thi lễ:

- Thân chào Hầu công tử, Liễu cô nương cùng nhị vị Châu cô nương... Hân hạnh gặp nhau đây...

Châu Chu tính vung ngay kiếm ra đánh, nhưng bị Châu Sách cản ngay lại. Đôi mắt tham lam của Đinh Hãm liếc nhìn hết ba nàng, miệng lên tiếng ghẹo rằng:

- Tam vị cô nương mới xa cách một thời gian ngắn như thế nay nghiễm nhiên lại xinh khéo hơn trước nhiều, không biết những loại công tử nào mới có diễm phúc chiếm được trái tim của người đẹp đây! Ha! Ha! Ha!... Trước kia, Đinh Hãm từng biết mặt chị em Châu Thị, nhưng riêng về Liễu Mi chỉ nghe nói, nên thấy mặt đã nhận ngay ra! Quả nhiên là nàng tiên đẹp mà lại còn thông minh tuyệt!

Cả ba người đều biết rõ lợi hại về Đái Ma thần công và Nhiếp Hồn Công trong ánh mắt của Đinh Hãm, chính vì thế mà trước kia Châu Ni bị nạn, lúc này cả ba nàng đều không dám nhìn thẳng với làn nhãn tuyến của Đinh Hãm.

Hầu Hạo hỏi ngay rằng:

- Đinh Hãm, ngươi nay đã lại đây để tạ tội, sao còn không quì ngay xuống mà tự kết liễu mạng sống của mình cho rồi, còn đợi chờ gì nữa.

Đinh Hãm cười rằng:

- Đâu mà lại có chuyện dễ dàng như thế, nay ta có thư đây, vậy phiền lòng các người hãy đưa ngay lại cho Thôi Bác!

Dứt lời vèo một tiếng, quăng ngay mảnh giấy hoa tiên xếp gọn thành bốn sang. Liễu Mi dặn ba người canh chừng cho cẩn thận, nàng cầm ngay bức thư ấy đi tìm ngay vị Độc chỉ Thôi Bác. Khi đến Lãnh Hương Các, Độc chỉ Thôi Bác đã lững thững bước ra, Liễu Mi báo cáo Đinh Hãm đã đến, và đưa thư ngay cho vị cái thế kỳ nhân Thôi Bác. Sau khi xem xong, vẻ mặt của vị Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác tỏ ra vô cùng quan trọng. Liễu Mi rất muốn biết xem trong ấy đã nói những gì? Nhưng nàng không có cơ hội vì sau khi xem xong, Thôi Bác đã cất ngay bức thư ấy vào ống tay áo, miệng khẽ huýt ngay một tiếng sáo, Đại Hắc bỗng hiện ngay đến trước mặt như chờ lệnh của chủ nó. Trong lúc này thần sắc nó oai lẫm vô cùng.

Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác lành lạnh rằng:

- Tên Đinh Hãm lớn gan thật, dám rủ ta lên trên một ngọn Tả Diện Phong (ngọn núi bên cánh trái) để tỉ thí, thật đáng thương thay cho hắn, với thân phận đom đóm ấy mà dám sánh với ánh sáng của trăng sao! Thôi cũng được, để ta thân hành xử quyết quân hung đồ này, để nó chết cho được cam tâm hả dạ không oán hờn...