Edit: miên dương
Anh không xong rồi. Thế nhưng anh lại giả bộ không có chuyện gì, mở miệng trả lời cô một chữ: “Được.....”, anh cũng cảm thấy thân thể mình giống như là bị xé rách, anh đau đến lập tức nhắm hai mắt lại, sau đó dần dần để cho mình quen thuộc với vết thương này, mới từ từ mở miệng nói: “Sở Sở, anh rất khỏe.”
Anh rõ ràng cảm thấy cô trong ngực lúc nghe được câu này, nhẹ nhàng thở phào, không nói thêm điều gì nữa.
Phòng ốc sụp đổ, bọn họ bị ép vào trong một đống hoang tàn, không biết chôn sâu như thế nào, nơi này không gian rất nhỏ, cô dựa thật chặt vào thân thể của anh.
Anh có thể cảm nhận nhiệt độ của cô còn có hơi thở thuộc về một mình cô, anh lẳng lặng cảm thụ, nhưng càng về sau, anh lại phát hiện, giác quan của mình yếu kém rất nhiều, dường như anh có chút không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Đáy lòng của anh có chút bối rối, ôm cánh tay của cô hơi giật giật.
Lúc ấy, Cố Lan San hoàn toàn chưa tỉnh táo, vẫn luôn ở trong lòng anh ngây ngô, bây giờ bị Thịnh Thế ôm như vậy, liền tỉnh lại,lúc này mới có cảm giác anh đang ôm mình, thân thể run nhẹ.
Cô giơ tay lên, sờ sờ lồng ngực của anh, “Thịnh Thế, anh làm sao vậy?”
Thịnh Thế bị thương, trên trán đẫm mồ hôi, anh nghe thấy cô nói chuyện, hết sức làm cho mình bình thường, mới vững vàng trả lời cô: “Không có việc gì.”
Cố Lan San cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cảm giác đáy lòng có chút lo lắng, cô có chút không tin tưởng lại hỏi một câu: “Có thật không?”
“Thật.” Thịnh Thế nói hai chữ, chỉ sợ cô vẫn không tin, lại mở miệng nói: “Anh thật sự......”
Anh cho là mình có thể lưu loát nói được một câu, ra vẻ không có chuyện gì, dường như không có việc gì để nói thêm, nhưng ai biết anh chỉ nói ba chữ, cả em liền kịch liệt run rẩy, sau đó không khống chế được đột nhiên ho khan.
Cố Lan San không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy tiếng ho khan này đặc biệt không bình thường, cô vội vàng mở miệng, hỏi: “Nhị Thập, anh rốt cuộc thế nào? Anh bị thương sao? Vết thương của anh ở chỗ nào?”
Cô vừa nói, vừa đưa tay ra, sờ trên em anh.
Tay của cô rất mềm mại, cách một lớp áo, nhích tới nhích lui trên người anh, thế nhưng anh lại cảm thấy vết thương trên em giống như đã tốt hơn nhiều, không còn đau nữa, âm thanh anh mặc dù có chút suy yếu, nhưng bên trong lại có một chút ý cười: “Sở Sở, anh rất khỏe, chỉ là bị một tảng đá đập lên mà thôi, không có gì đáng ngại.”
“Két......” Cố Lan San đưa tay đến phía sau lưng của Thinh Thế, làm cho anh lời vừa nói xong, liền hung hăng hít vào một hơi.
Tay của cô dừng lại ở nơi đó, không nhúc nhích.
Qua một hồi thật lâu, Thịnh Thế chống đỡ quá mức, anh mới cảm thấy tay Cố Lan San từ trên lưng anh nhẹ nhàng dời đi.
Cố Lan San chỉ cảm thấy trên tay mình dinh dính, cô không biết kia là thứ gì, cô ngừng một lát, mới đưa được ra trước mặt của mình, dùng mũi ngửi một cái, cả em liền ngây ngẩn, sau đó cô lại giơ tay lên, hướng về phía trên lưng anh sờ, cô cảm thấy khi cô vừa chạm vào, thân thể anh liên run lên, cô cố gắng thật nhẹ nhàng, sờ soạng hồi lâu, cảm giác được chất lỏng ấm áp.
Tay cô dừng lại một giây đồng hồ, sau đó lại đem tay dò xét đi lên, mới phát hiện chất lỏng ấm áp đó đang chảy.