Cũng không biết cụ thế rốt cuộc đã qua bao lâu, trong lúc bất chợt Thịnh Thế mở mắt.
Trước mắt anh là một màu tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lông mi của anh chớp nhẹ cũng cảm thấy một cỗ đau đớn khó chịu truyền đến.
Đau đớn làm cả người anh lập tức tỉnh táo, sau đó tất cả trí nhớ cũng quay lại trong đầu.
Tại chỗ anh năm anh biết nơi đó có dư chấn, anh chạy như bay tới cửa phòng chỗ cô ở, bên trong có rất nhiều người đang không ngừng xông ra ngoài, làm thế nào anh cũng không vào được, anh đứng ở cửa, cực kỳ nóng nảy tìm bóng dáng của cô, lúc mặt đất bắt động rung động dữ dội cũng chưa thấy cô đi ra như cũ, anh nghĩ cũng không nghĩ đã vọt vào trong phòng, khắp nới đều là gạch đá vỡ vụn rơi bụi xuống, làm cho tầm mắt của anh có chút mơ hồ, anh hướng về phía bên trong chạy loạn, sau đó khi anh thấy bóng dáng của cô.
Khi đó, căn phòng đã xuất hiện vết nứt, lảo đảo muốn đổ, giống như bất cứ khi nào có thể sụp xuống.
Anh mang theo cô khẳng định là sẽ không chạy ra được, anh nhìn qua bốn phía xung quanh một cái, sau đó lập tức đem cô đẩy tới góc tường cách đó không xa, rồi chắn trên người của cô, tạo thành ô dù che chắn toàn thân cô một cách an toàn.
Sau đó, chính là ngói rơi xuống đất, âm thanh vách tường sụp đổ, rồi anh rõ ràng cảm thấy phần lưng mình như bị thứ gì đó hung hăng đập vào, cả người đau đớn làm anh lập tức hôn mê.
Sau khi Thịnh Thế đem những thứ này nhớ tới, anh mới miễn cưỡng sắp xếp ý nghĩ một chút, anh mới phát hiện mình thật sự đang ôm cô vào lòng, cánh tay của anh muốn động, lại không thể động, anh muốn xác nhận một chút xem có phải cô còn sống hay không, nên nhẹ nhàng gọi cô một câu: “Sở Sở?”
Cô không cho anh bất kỳ phản ứng nào.
Trong lòng của anh căng thẳng, liền vươn tay lắc lắc thân thể của cô, cô vẫn không có phản ứng gì, anh nhắm hai mắt lại, cẩn thận xác định, sau đó cảm thấy được một tiếng hô hấp của cô, vẫn được tính là đều đều, lúc này trái tim anh mới buông xuống, âm thầm cầu nguyện, cô chỉ là bị doạ ngất đi thôi.
Anh không biết rốt cuộc mình có bị thương nghiêm trọng không, người anh từ trên xuống dưới khắp nơi đều có cảm giác đau đớn, đau đớn đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi.
Anh mạnh mẽ chống thân thể của mình, trong bóng đêm an tĩnh yên lặng chờ, thời gian đợi không biết bao lâu, thân thể mềm mại nhẹ nhàng trong ngực anh bỗng nhúc nhích.
Lúc này Thịnh Thế đã sắp bất tỉnh, trong lúc bất chợt cảm thấy cô khẽ động, anh lập tức tỉnh táo lại, giọng nói vui mừng nhưng có mấy phần suy yếu: “Sở Sở? Em đã tỉnh?”
Cố Lan San mềm nhũn “Ừ” một tiếng, cũng chưa có nói chuyện gì.
Thịnh Thế không biết tình trạng của cô, trong lòng lo lắng, lại nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có bị thương ở đâu không?”
Nơi này rất tối, không có chút ánh sáng nào, anh nhìn không rõ rất kỳ hình ảnh nào, chỉ cảm thấy thân thể của cô ở trong lòng mình nhẹ nhàng giãy dụa hai cái, làm xương cốt toàn thân anh đau như tan ra, anh không nhịn được hít vào một hơi, sau đó cố nén tiếng thổn thức, cắn răng, nhịn đau, tiếp tục hỏi: “Như thế nào? Có khoẻ không?”
“Tàm tạm.” Giọng nói của Cố Lan San nghe có chút khàn khan, cô yếu ớt hắng giọng một cái, qua hồi lâu, anh lại nghe thấy giọng nói của cô: “Thịnh Thế, còn anh……..Anh có khoẻ không?”
Anh thật sự không ổn. Thế nhưng anh lại giả bộ