Edit: Ngọc Hân
Cùng nhau từ nhỏ đến lớn, Quý Lưu Niên vẫn muốn giúp Hàn Thành Trì một tay, mà trong giới này của bọn họ người duy nhất buôn bán với nước ngoài tốt nhất chính là Thịnh Thế. Quý Lưu Niên biết Hàn Thành Trì và Thịnh Thế ầm ĩ vì chuyện của Cố Lan San, bây giờ quan hệ cũng không phải tốt đẹp gì, nhưng vẫn cố gắng tập hợp hai người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bữa ăn này đặt vào chủ nhật, Quý Lưu Niên làm chủ mời Thịnh Thế và Hàn Thành Trì cùng tụ tập ở khách sạn Bắc Kinh ăn cơm trưa.
Vì ngăn ngừa sợ một mình không làm chủ đại cục nên Quý Lưu Niên gọi cho Hạ Phồn Hoa.
Lúc bắt đầu ăn cơm Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa vẫn luôn cố gắng duy trì không khí, nói những chuyện thú vị lúc bọn họ còn nhỏ ở chung một chỗ nghịch ngợm gây sự, tất nhiên cũng kể lại những chuyện Thịnh Thế và Hàn Thành Trì cùng nhau làm chuyện xấu rồi cùng nhau bị phạt.
Hàn Thành Trì không thay đổi gì lắm với ngày thường, trên mặt từ đầu tới cuối đều vui vẻ, thoạt nhìn điềm tĩnh nho nhã, phong thái nhẹ nhàng, giống như rất chăm chú nghe Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa nói chuyện.
Thịnh Thế cũng không nói gì, từ lúc vào chỗ này ăn cơm tâm tình chỉ phập phồng một lần duy nhất, chính là khi vào tới thấy Hàn Thành Trì ngồi đó, nhưng cũng chỉ là đáy mắt thoáng hiện vẻ u tối, rất nhanh liền biến mất không thấy dấu vết. Cả người không nói chuyện không có tâm tình gì ngồi đối diện Hàn Thành Trì, vẻ mặt thờ ơ không chút để ý chớp mắt, phía dưới lông mi anh tạo thành vẻ âm u trong đáy mắt.
Hai nhân vật chính không nói lời nào, chỉ có Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa nói luôn miệng, đến cuối cùng hình như không tìm được đề tài để nói tiếp, không khí trở nên càng lúc càng lúng túng.
Quý Lưu Niên rót cho Thịnh Thế một ly rượu, “Nhị Thập, hiện giờ Hàn Thành Trì muốn ra ngoài buôn bán, e rằng tương lai hai người các cậu phải tiếp xúc nhiều rồi.”
Hạ Phồn Hoa cũng rót cho Hàn Thành Trì một ly, tiếp lời của Quý Lưu Niên, nói: “Đúng vậy, đợt này không phải Nhị Thập nhận một công trình sao, vừa vặn muốn hợp tác với bên Mỹ, không phải đang gọi đầu tư ư? Hình như Hàn Thành Trì cũng tham gia, lần này Nhị Thập kêu gọi đầu tư chứ?”
Quý Lưu Niên nâng ly rượu lên ý bảo tất cả mọi người cụng ly, “Đã như vậy, Nhị Thập phải nể mặt Hàn Thành Trì đấy nhé.”
Thật ra thì sao Thịnh Thế lại không biết ý đồ của Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa chứ, thật lòng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã từng xưng anh gọi em, tình bạn thắng được cả trời. Mặc dù vì một người phụ nữ mà ầm ĩ xa cách nhưng vẫn không trở mặt, cho nên Thịnh Thế nâng ly lên, giương mắt nhìn Hàn Thành Trì nhàn nhạt mở miệng: “Nếu như Hàn Thành Trì cần, vậy thì nên làm.”
Lời nói này của Thịnh Thế rất khôn khéo, trước mặt Quý Lưu Niên Hạ Phồn Hoa anh không phản bác, chỉ quăng vấn đề khó khăn này cho Hàn Thành Trì. Nếu như anh ta mở miệng xin anh giúp anh ta chuyện này, anh sẽ giúp, nếu Hàn Thành Trì không mở miệng thì Thịnh Thế anh cũng tự mình tính thôi.
Sao Hàn Thành Trì lại không nghe ra ý tứ trong lời của Thịnh Thế chứ, anh ta nâng ly rượu lên, cử chỉ rất trầm ổn, cười nói: “Công trình của Nhị Thập này tôi rất coi trọng, bản kế hoạch cũng tự tôi làm, đến lúc đó Nhị Thập có thể xem qua, có bản kế hoạch tốt hơn, có lẽ Nhị Thập sẽ nghĩ tới lợi ích của công ty đầu tiên.”
Quý Lưu Niên vội nắm lấy cơ hội mở miệng nói: “Hôm nay là chủ nhật, dù sao mọi người cũng không có việc gì làm, không bằng bây giờ đi xem qua bản kế hoạch của Hàn Thành Trì đi.”
Quý Lưu Niên nói xong liền nhìn về phía Thịnh Thế: “Nhị Thập, buổi chiều cậu không bận việc gì chứ?”