Editor: Mèo (meoancamam)
Trong lòng Cố Lan San hồi hộp một chút, đánh bạo suy đoán mà hỏi: “Vậy tối hôm nay anh hẹn tôi tham gia buổi tiệc rượu từ thiện này, thực sự không phải là đòi nợ hộ tôi đi?”
Thịnh Thế nhìn đôi mắt của cô mà trở nên có chút ý cười, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Lá gan của Cố Lan San càng lớn hơn, tay cô nắm chặt ly trà, nhích tới nhích lui, sau đó mới nói: “Thật ra là vì để tôi vui mừng, đúng hay không?”
Thịnh Thế không hé răng, nhìn thấy trong đáy mắt Cố Lan San luôn có cảm giác thiên sơn vạn thủy vẫn là tình. (*)
(*) thiên sơn vạn thủy vẫn là tình: ý nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông vẫn luôn có tình cảm.
Cố Lan San bị ánh mắt kia của Thịnh Thế nhìn mà cả người có chút nóng lên, cô nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, chớp chớp mắt, lông mi dài như cánh bướm lập lòe, trong lòng lặng lẽ có chút khẩn trương mà nói tiếp: “Thực ra những chuyện này của Vương Giai Di đều là anh sắp xếp, đúng hay không?”
Đôi mắt Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, đên như mực mà trơn bóng, giống như có một tầng hơi nước vậy, nhẹ nhàng hỏi: “Anh biết được Vương Giai Di mua quà tặng giống tôi mà để sau đó chị Ân Ân sẽ hiểu lầm tôi, lúc ấy còn thiếu chút nữa Ân Ân và Thành Trì bắt nạt cho nên anh muốn báo thù cho tôi, đúng hay không?”
Lúc này Thịnh Thế vẫn trầm mặc như cũ.
Chỉ là thần thái trên mặt anh thế nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
Anh nhìn thấy trong mắt Cố Lan San hiện lên sự nghiêm túc.
Cuối cùng cô cũng hiểu anh làm những vì này là vì cô sao?
Cuối cùng cô cũng không lại như trước kia, cho dù trước mặt người ngoài anh có bảo vệ cô, giúp đỡ cô bao nhiêu, cô đều chỉ có dáng vẻ thờ ơ từ đầu đến cuối sao?
Thịnh Thế cảm giác được tim của mình đang đập từng chút từng chút một, vô cùng rõ ràng.
Anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, cho tới bây giờ cô cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, anh đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng có một chút phản ứng.
Có trời mới biết, giờ này phút này rốt cuộc anh có bao nhiêu kích động, bao nhiêu thỏa mãn.
Cố Lan San có chút không hiểu vẻ mặt hiện giờ của Thịnh Thế rốt cuộc là có ý gì, trong lòng cô có chút khẩn trương, cô không biết suy đoán của mình tới cùng là đúng hay sai, cô im lặng một lúc, nhưng vẫn lại nhẹ giọng tiếp tục nói ra câu tiếp theo: “Vậy nên, đêm nay, thực ra anh chính là muốn cho tôi vui mừng, chẳng qua là lấy mấy thứ khác làm cớ để che dấu.”
Bây giờ Cố Lan San đích thực dùng câu khẳng định.
Sau khi cô nói xong thì hô hấp cũng liền dừng lại.
Chăm chú nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Qua ước chừng mười giây đồng hồ thì Thịnh Thế mới khẽ chớp mắt, đáy mắt sáng ngời giống như cả bầu trời đầy sao đã rơi vào mắt anh, anh cười nhẹ, âm thaanh vô cùng ấm áp, vẫn chỉ nhẹ nhàng nói một chữ “Ừ” lại khẳng định tất cả suy đoán của Cố Lan San.
Nhất thời Cố Lan San cảm thấy được trong lòng giống như có vô số đóa hoa nở rộ vậy, đẹp không gì tả xiết.
Nhị Thập ngày trước, đã từng vì cô làm rất nhiều chuyện, nhưng mà cô không biết vì cái gì mà giờ phút này, cô lại cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc ấm áp cùng hạnh phúc không nói lên được, còn có chút cảm giác ưu việt nữa.
Cô cúi đầu, cười khanh khách mà dùng trà.
Nụ cười của cô lại làm cho anh thất thần trong nháy mắt.
Thật lâu sau Thịnh Thế mới tỉnh táo lại, anh nhìn thời gian thật sự không còn sớm thì liền lên tiếng, gọi người phục vụ tính tiền.
“Sắp mười hai giờ bốn mươi rồi, ngày mai lại vẫn phải đi làm, nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Thịnh Thế dừng một chút, còn nói: “Trà này không thể uống quá nhiều, nếu không buổi đêm sẽ mất ngủ.”