Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 617: Anh yêu, em Vương (7)




Trong phòng ăn mở máy điều hoà, nồi lẩu sau khi sôi nóng hổi, nhiệt độ trong phòng bao rất cao, Cố Lan San ăn một lúc, trên chóp mũi liền có một tầng mồ hôi mỏng, nhìn đặc biệt đáng yêu, Thịnh Thế cách nồi lẩu bốc khói bay lượn lờ mịt mù, nhìn Cố Lan San, ánh mắt anh có chút đăm đăm.

Cố Lan San nắm đôi đũa, tham ăn gắp một miếng măng, thuận thế liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, lúc cúi đầu xuống, cô mới kịp phản ứng được Thịnh Thế ngồi hơn nửa ngày cũng chưa đụng đũa, trong miệng cô ngậm miếng măng, lại ngẩng đầu lên, thấy Thịnh Thế nhìn mình chằm chằm, cô vừa nhai măng vừa ấp úng hỏi: “Sao anh lại không ăn?”

Thịnh Thế tỉnh táo lại, anh cười cười, Cố Lan San cũng đã cầm đũa lên, gạt miếng cà chua bên trên ra rồi gắp một miếng thịt bò, bỏ vào trong bát Thịnh Thế.

Thịnh Thế nắm đôi đũa trong tay vừa mới giơ lên, nhìn thấy trong bát mình có một miếng thịt, mặt mày anh lập tức phấn chấn, anh thoải mái nhãn nhã gắp miếng thịt kia lên, ăn vào, cảm thấy vô cùng có dư vị, giống như là ăn được một món sơn hào hải vị nào đó không thấy nhiều.

Cố Lan San đặc biệt thích ăn măng, cho nên cô cầm cái muỗng vớt trong nồi lẩu, mò ra được thịt đều bỏ vào trong bát của Thịnh Thế, Thịnh Thế ai đến cũng không cự tuyệt, thong thả ung dung ăn.

Gọi không ít món, tuy nhiên ăn được tám chín phần, hai người đã rất no nên gọi trà, Cố Lan San liên tiếp khổ não mím môi, nói: “Nhất định sẽ lên mấy cân thịt.”

Trên môi Thịnh Thế lộ ra tia cười, đưa cho Cố Lan San một cốc trà: “Uống chút trà Phổ Nhĩ, để tiêu thực, phụ nữ phải mập một chút mới tốt, sờ mới có cảm giác.”

Mặt Cố Lan San trong nháy mắt đỏ hết lên, anh đây là đang đùa giỡn cô sao?

Nhưng, loại đũa giỡn như vậy cũng không phải khiến người khác có cảm giác chán ghét.

Cô cúi đầu, đem dấu nụ cười sau cốc trà, cảm giác trong lòng đang dâng lên một tia ngọt ngào.

Cô nhẹ nhàng nhấp một hớp trà, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh bàn tay Thịnh Thế sờ soạn da thịt mình, mặt cô càng đỏ, lặng yên không một tiếng động cô ngẩng đầu lên, thấy mặt mày người đàn ông dịu dàng, giống như một bức tranh phong cảnh Giang Nam đẹp.

Cố Lan San nhìn có chút thất thần, có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng thật là tốt.

Uống trà một lát, Thịnh Thế giơ tay lên, nhìn đồng hồ đã thấy mười hai giờ hai mươi phút, nên lên tiếng hỏi Cố Lan San: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em về nhà nhé?”

Trong lòng Cố Lan San có một cảm giác lưu luyến không rời, mặc dù cô không biết tại sao lại có cảm giác này, nhưng cô thật sự rất muốn nán lại một chút, cô đảo tròn mắt, thoạt nhìn rất bình tĩnh nói: “Em còn muốn uống trà nữa.”

“Được.” Thịnh Thế đáp một tiếng, sau đó lại rót cho Cố Lan San một chút trà, đưa cho Cố Lan San.

Cố Lan San cầm cốc trà, uống từ từ từng ngụm, vì kéo dài thời gian, nên tròng mắt lại biến chuyển, muốn nói, suy nghĩ một hồi lâu, cô cứ nhìn Thịnh Thế, hỏi: “Lúc nào thì anh biết cái caravat kia của anh Thành Trì là do Vương Giai Di mua?”

Thịnh Thế đáp: “Vào ngày sinh nhật của Thành Trì.”

Trong lòng Cố Lan San rơi lộp bộp, đánh bạo đoán hỏi: “Vậy tối hôm nay anh hẹn em đi tham gia tiệc rượu từ thiện thật ra cũng không phải đòi nợ cho em chứ?”

Thịnh Thế nhìn ánh mắt của cô, trên mặt biến đổi có vài phần ý cười, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Lá gan Cố Lan San càng lớn, tay của cô siết chặt cốc trà, nhích tới nhích lui.