Quý Lưu Niên nói một tràng, ba người ngồi xung quanh liền trở nên im lặng.
Một hồi lâu sau, Thịnh Thế mới cất tiếng lạnh lùng, nói, "Cố Ân Ân nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!"
"Cô ta làm sao lường được kết cục của mình? Bây giờ gả qua nhà họ Lộ làm dâu, ăn được uống được, có gì không tốt chứ?" Quý Lưu Niên nói bằng giọng khinh thường.
Thịnh Thế nhíu mày, nhìn lướt qua Cố Lan San, suy nghĩ một lát rồi từ từ mở miệng, "Hai cậu không biết tên Lộ Nhất Phàm này đâu. Cuộc sống của hắn chưa từng bị ai kiềm chế, bên ngoài còn có rất nhiều đàn bà ve vãn. Lúc trước, tôi qua tập đoàn Bắc Dương ký hợp đồng, tình cờ gặp hắn, thậm chí còn biết hắn bao nuôi một tiểu Hoa đán trực thuộc tập đoàn Bắc Dương, nghe nói hắn còn đầu tư tiền triệu cho cô ta đóng phim."
Lúc nghe được tin đó, Thịnh Thế cũng bị bất ngờ.
Thật ra thì việc đàn ông có tiền bao nuôi đàn bà ở bên ngoài cũng không có gì lạ.
Nhưng mà việc đó lại liên quan tới người mà Thịnh Thế quen biết, cho nên anh cảm thấy rất thú vị.
Bất ngờ thì bất ngờ, rốt cuộc thì anh cũng bật cười.
Đúng hơn là buồn cười.
Đây là sự lựa chọn của Cố Ân Ân. Cô ta muốn tiền bạc, dĩ nhiên cô ta phải đồng ý mất đi những thứ khác.
Hạ Phồn Hoa vừa nghe thì cũng bất ngờ. Một hồi sau, anh ta mới hỏi một câu mà chính Cố Lan San cũng đang thầm tò mò, "Tin này là thật sao?"
"Ừ." Thịnh Thế cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhạt nhẽo, "Tôi tận mắt chứng kiến mà."
Bọn họ lại tiếp tục im lặng.
Một hồi sau, Quý Lưu Niên mới thốt lời, "Nếu thật là vậy, coi như đáng đời Cố Ân Ân!"
Cố Lan San vẫn không nói gì, đáy lòng cảm thấy rối rắm.
Cô và Cố Ân Ân đã từng coi nhau là chị em, vì chuyện của Hàn Thành Trì mà dẫn tới sự việc ngày hôm nay.
Chỉ là nghe thấy tin tức ấy, trong lòng cô vẫn có cảm giác nói không nên lời.
Cô im lặng một hồi lâu rồi mới đứng dậy, nói với Thịnh Thế, "Em đi toilet."
Thịnh Thế thấy sắc mặt cô không được tốt, anh có chút lo lắng nên liền đứng dậy, "Anh đi cùng em?"
"Không cần." Cố Lan San cười cười, nói một câu, "Em không sao."
...
...
Lúc bước ra khỏi toilet để rửa tay, Cố Lan San vô tình chạm mặt Vương Giai Di. Bên cạnh cô ta có rất nhiều cô gái trẻ, ríu ra ríu rít tám chuyện với nhau. Bọn họ đều là con cháu của những nhà có thế lực. Thấy Cố Lan San bước ra, tất cả liền ngậm miệng lại, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô.
Cố Lan San cũng không để ý họ. Cô mang giày cao gót, định bụng đi tìm Thịnh Thế thì chợt nghe một tiếng mỉa mai truyền đến, không biết là của cô gái nào, "Trên thế giới này, đúng là loại người nào cũng có!"
"Đúng đó à nha. Anh rể của mình mà cũng quyến rũ cho được, đúng là không biết xấu hổ!"
Cố Lan San vừa nghe hai câu này đã biết Vương Giai Di cố tình thêm mắm thêm muối rồi.