Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 602: Lấy đạo làm người trả lại người (2)




Thịnh Thế thấy bà Cố cười thì cũng cười theo, chỉ là trong lòng anh thật sự không cười nổi với loại người này, "Bà Cố." 

Nghe tiếng kêu của bà Cố, Vương Giai Di và Cố Ân Ân mới định thần lại, chuyển ánh mắt từ chỗ Cố Lan San sang Thịnh Thế. 

Vương Giai Di cảm thấy đáy lòng có chút khó chịu, thầm nghĩ: Không phải Cố Lan San ly hôn với Thịnh Thế ư? Sao bây giờ hai người họ vẫn ở cùng một chỗ thế kia? 

Vương Giai Di nhớ rất rõ. Lúc đầu, cô ta châm chọc Cố Lan San ở nhà họ Cố liền bị Thịnh Thế tát cho một cái. Bây giờ nhìn lại người đàn ông này, cô ta vẫn còn cảm thấy răng ê nhức. 

Cho nên, mặc dù không thích Cố Lan San, Vương Giai Di vẫn không dám lỗ mãng, đành nở nụ cười nhợt nhạt rồi chào hỏi theo đúng lễ nghi, "Anh Thịnh, Cố Lan San, chào hai người."

Hôm nay, Vương Giai Di  mặc váy ngắn màu tím, tóc cuốn lên, kết hợp với nụ cười yếu ớt càng tỏa ra nét xinh đẹp dịu dàng. 

Ngược lại, Thịnh Thế dường như đang có tâm trạng tốt. Đối với câu chào hỏi của Vương Giai Di, anh gật đầu. 

Cố Lan San vốn không thích Vương Giai Di. Cô kéo cánh tay của Thịnh Thế, nở nụ cười, không nói gì.

Cố Ân Ân không thèm liếc mắt về phía Cố Lan San nữa, chỉ cười một cái với Thịnh Thế, sau đó đưa tay lên vuốt ve vài sợi tóc, dáng vẻ đoan trang, tràn đầy khí chất của một tiểu thư cao quý, giọng nói vẫn dịu dàng, thong thả như ngày nào, "Nhị Thập, đã lâu không gặp." 

Thịnh Thế quét mắt qua Cố Ân Ân, vừa mở miệng đã tạo cơn sóng dữ, "À phải, hôm Cố Đại tiểu thư đây kết hôn, đúng lúc tôi có việc nên không thể ghé qua đó để uống ly rượu mừng, hy vọng Cố Đại tiểu thư bỏ qua."

Trước kia, Thịnh Thế luôn gọi Cố Ân Ân là "Ân Ân", bây giờ mở miệng liền gọi Cố Đại tiểu thư, trong câu nói mang hàm ý bất hòa. Lời của anh luôn ẩn giấu ý cười, khiến người ta có cảm giác kỳ quái không hiểu, lúc này trái lại có thêm vài phần châm chọc. 

Cố Ân Ân vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ khiến người ta không bắt được sơ hở. Đối với lời nói của Thịnh Thế, sắc mặt cô ta chẳng có nét gì thay đổi cả, giọng nói vẫn dịu dàng như nước chảy, "Đối với cậu mà nói, thời gian là vàng bạc, nếu hôm đó vì đến dự đám cưới của tôi mà làm trễ nãi công việc làm ăn của cậu, tổn thất tiền của, tôi mới là người không đền bù nổi." 

"Ha ha." Thịnh Thế cười gượng, làm sao mà anh không hiểu sự phản kích trong lời nói của Cố Ân Ân? Đúng thật là nhìn không ra, một thiên kim đại tiểu thư dịu dàng độ lượng lúc trước nay đã trở nên thâm tàng bất lộ. Vào thời điểm mấu chốt, cô ta hành động đến mức không chút lưu tình, chẳng hề nể mặt bất cứ ai. 

Ngoài Cố Lan San, bà Cố và Vương Giai Di, quan hệ của Thịnh Thế với Cố Ân Ân cũng không tệ. Anh nể mặt cô ta ba phần vì trước đó có Hàn Thành Trì. Bây giờ cô ta gả cho người khác, anh vẫn chưa có ý định trở mặt. 

Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Đối với Cố Ân Ân mà nói, tiền tài lớn hơn hết thảy. Vì vậy, Thịnh Thế nheo mắt, không trả lời Cố Ân Ân mà quay sang ôm eo của Cố Lan San, chỉ tay vào Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đứng cách đó không xa, nói, "Chúng tôi đi trước."