Cố Lan San cầm quần áo đã được xếp gọn gàng, để vào trong thùng, lúc cầm băng keo dán lại, Cố Lan San nghĩ đến vết sẹo trên vai phía sau lưng của Thịnh thế, chớp chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, chẳng lẽ vết sẹo phía sau lưng anh là bị lưu lại lúc mặc cái áo này sao?
Cái áo này là quần áo của Thịnh Thế lúc thiếu niên, chuyện từ lúc nào, cô như thế nào lại không nhớ ra hả?
Có lẽ là thời điểm kia, có lẽ lúc cô và anh vẫn chưa quen nhau đi?
Cố Lan San đứng dậy lên từ sàn nhà, nhìn một vòng quần áo xuất hiện chính mình thu dọn, nghĩ đến ngày mai là ngày kỷ niệm cô cùng Thịnh Thế kết hôn, cô nên mời anh đi ra ngoài, Cố Lan San nghĩ tới đây, liền bật di động của mình lên, ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ nên viết tin nhắn như thế.
...
Công việc của ngày thứ hai khó tránh khỏi có chút vội vàng, nhưng mà chính Thịnh Thế vào thời gian buổi trưa, cho thư kí của mình dời lại toàn bộ tất cả lịch trình buổi chiều của mình.
Anh cũng không có đi ăn cơm trưa, chỉ một mình một người ngồi trong phòng làm việc hút thuốc.
Anh cầm trong tay một điếu thuốc dập tắt vào trong gạt tàn, hơi hơi nhắm mắt lại, bộ dáng cực kỳ phiền não, lại đột nhiên ngồi thẳng người, trên bàn làm việc cầm lấy bao thuốc lá, rút ra một điếu, châm lửa, ngậm vào trong miệng, từng hơi từng hơi hút vào nhả khói ra.
Trong tay kia cầm lấy một cái bật lửa, không ngừng mở ra đóng lại, ánh mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào ánh lửa một cách chăm chú mà sững sờ.
Anh giống như gặp phải vấn đề đặc biệt khó giải quyết, khó có thể đưa ra quyết định giống như đang đấu tranh, thường thường giơ tay lên, cào cào tóc của mình.
Anh chẳng qua chỉ lặp lại những động tác này, vẫn hút sạch cả một bao thuốc, lúc này mới phiền não ném đồ bật lửa trở lại trên bàn.
Anh giơ tay lên chống lên trán mình, nghĩ đến việc Cố Lan San chủ động tối hôm qua, Cố Lan San nhu hòa, anh càng lúc càng khó chịu thở ra một hơi.
Anh không biết cô làm như vậy là vì cái gì, sự thật không thể dấu, anh có chút dao động.
Anh vốn dĩ muốn vào ngày mai là ngày kỉ niệm anh cùng cô kết hôn, đưa cô một món quà tốt nhất nhân ngày kỉ niệm - giấy thỏa thuận li hôn.
Cho cô tự do.
Nhưng mà, sự chủ động của cô, đánh tan một cách dễ dàng quyết tâm anh vừa mới hạ xuống, để cho anh muốn tiếp tục ích kỷ trói cô lại bên mình.
Anh nên làm cái gì bây giờ.
Buông tay, hay vẫn là không buông tay?
Thịnh Thế chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái nằm trong vũng máu, cô gái kia ngồi xổm trên đường phố Bắc Kinh khóc, còn có cô gái với sắc mặt vui vẻ cột tóc đuôi ngựa tươi cười.
Đủ loại hình ảnh, trong đầu của anh hỗn loạn di động.
Thật lâu sau, Thịnh Thế mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ rực kịch liệt, anh từ từ cầm di động lên, chậm rãi soạn một tin nhắn gửi đi. “Tám giờ tối mai, tôi lái xe trực tiếp đến đón em, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”