Ngày hôm sau, lúc Cố Lan San tỉnh lại, Thịnh Thế đã rời đi.
Là Thứ hai.
Cô không có đi làm, trực tiếp xin phép tòa soạn SH xin nghỉ ba ngày, cô tính toán thêm ngày nghỉ lễ quốc khánh nữa, cô có khả năng có thêm mười ngày nghỉ.
Khi Cố Lan San tỉnh lại, đã là 11 giờ trưa, cô trực tiếp xuống dưới lầu ăn cơm trưa, sau đó trở về phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thực ra cô thật sự không có cái gì để thu dọn, nhưng mà một thứ lại một thứ xuất hiện lúc thu dọn, thế nhưng làm mất thời gian một buổi chiều của cô.
Cô nhờ bà quản gia mang lên một thùng giấy, đặt những vật dụng đó vào trong thùng, dán băng keo lại thật tốt, đặt vào trong phòng thay đồ, nghĩ lại sau khi ly hôn cô nếu tìm được chỗ ở mới, có thể để cho bà quản gia gửi qua giúp cho cô.
Lúc Cố Lan San muốn thu dọn đồ đạc bà quản gia nói muốn giúp đỡ, Cố Lan San lắc đầu cự tuyệt, bà quản gia không nghĩ nhiều rồi đi xuống lầu.
Thời điểm, Cố Lan San thu dọn đồ đạc, vô tình đụng đến một số đồ vật của Thịnh Thế, cô thật không ngờ tới vô tình có một mô hình biến hình rơi ra, còn có mô hình súng lục, mô hình máy bay, mô hình du thuyền, Cố Lan San thuận tiện bỏ chúng vào trong thùng giấy bà quản gia mang lên, sắp xếp chúng lại một lần, cất vào trong thùng.
Những đồ vật cũ của Thịnh Thế, ngược lại Cố Lan San chỉnh lại một số đồ vật linh tinh mất mất một chút thời gian, sau cùng vậy mà lấy ra một cái áo sơ mi màu trắng, xem ra khá cũ kỹ, Cố Lan San cầm lấy cái áo đứng lên, nhớ lại trong lòng, Thịnh Thế giữ lại cái áo này làm gì?
Tâm tư của cô nghi ngờ lại nghi ngờ, vẫn là trải cái áo ra trên sàn nhà, sau đó cẩn thận xếp gọn gàng lại một phen, lúc xếp đến phần cổ áo, Cố Lan San nhìn lại trên cổ áo có thêu một chữ S màu đen.
Cố Lan San nhìn chằm chằm chữ cái kia mà ngây người, nghĩ đến dường như Hàn Thành Trì cũng có một cái, trên cổ áo Hàn Thành Trì cũng thêu chữ H màu đen.
Chẳng lẽ mỗi người bọn họ đều có một cái áo như vậy sao?
Cô ngược lại không biết?
Cố Lan San nghĩ một lát, thì tiếp tục xếp quần áo, đầu ngón tay cô có hơi dài một chút không nghĩ đến lại bị vướng một sợi chỉ vào.
Cố Lan San cầm áo lật lại, lúc này mới nhìn đến phía sau cái áo lại rách một lỗ lớn, cô cẩn thận gỡ những sợi chỉ trên ngón tay xuống, thắc mắc trong lòng, cái áo bị rách đã bị rách như vậy, Thịnh thế còn giữ lại làm gì?