Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 506: Người ngoài không hiểu được tình thâm (16)




Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

“Cô ta nói, cô ta chỉ thích Hàn Thành Trì có tiền, không thích Hàn Thành Trì tay trắng. Còn nói, cô ta đã sớm muốn chia tay với anh ra, nói với Hàn Thành Trì, dù cô ta không sinh non, cô ta cũng không cần đứa bé của Hàn Thành Trì! Cô ta căn bản cũng không muốn gả cho anh ta, còn nói, để cho anh ta thức tỉnh đấy. Hơn nữa cô không biết thôi, lúc ấy đồng nghiệp tôi ở ngoài cửa sổ đều thấy Hàn Thành Trì quỳ dưới chân vị hôn thê đó, cầu xin cả buổi mà vị hôn thê đó chả mềm lòng chút nào cả, dáng vẻ vẫn lạnh như băng nói anh ta đừng cứ u mê không tỉnh ngộ. Còn nói cái gì mà trừ phi anh ta có tiền, nếu không cô ta tuyệt đối không ở cùng với anh ta. Nói tóm lại, thật là quá đáng!”

“Cô nhìn xem, người đàn bà này thật tàn nhẫn! Con của mình cũng có thể không cần. Hơn nữa tôi còn nghe đồng nghiệp mình nói, hai người bọn họ hình như là thanh mai trúc mã, đã khá nhiều năm, đến cuối cùng cũng bởi vì không có tiền mà chia tay như vậy, thật đúng là......” Cô y tá nhỏ nói tới chỗ này, không nhịn được lắc đầu, thở dài đôi câu: “Người đàn bà, cũng thật là thực tế, chỉ là trên thế giới này, đàn bà như vậy, cũng rất nhiều!”

Y tá vừa nói xong, liếc mắt nhìn Cố Lan San.

Thần thái Cố Lan San rất an tĩnh, im lặng ăn cơm.

Cô y tá nhỏ liền thông minh tiếp tục chuyển đề tài, tán gẫu vài chuyện khác, sau đó cũng giúp Cố Lan San uống thuốc giống như buổi trưa, nhìn cô ngủ, mới lặng yên không tiếng động bưng khay đi ra ngoài.

Thịnh Thế vẫn đứng ở trong hành lang như cũ, thấy y tá ra ngoài, vốn anh đang nghiêng người dựa vào vách tường liền đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm cô y tá, hỏi: “Như thế nào?”

“Làm xong!” Cô y tá nhỏ cười ngọt ngào một tiếng, sau đó nghiêng đầu, miêu tả tất cả tình huống lại một lần, nói mình dùng cách nào để nói tin tức của Hàn Thành Trì cho Cố Lan San: “Cô ấy tin rồi, mặc dù không nói gì nhưng rõ ràng tôi thấy cô ấy thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa tối nay ăn rất nhiều thứ.”

Thịnh Thế nghe nói như thế, đáy lòng hơi thả lỏng, lại móc ra một chút tiền từ trong túi, nhét vào trong tay cô y tá: “Cám ơn cô.”

Cô y tá không hề cự tuyệt cất tiền xong, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết gật đầu, cực kỳ vui mừng rời đi.

Thịnh Thế lại từ từ dựa vào vách tường, cô đã tỉnh, nhưng anh lại không biết dùng mặt mũi như thế nào đi gặp cô.

Anh biết trong lòng cô thấp thỏm, nhưng không cách nào nói thẳng với cô, chỉ có thể dùng cách này, tìm người khác nói cho cô.

Thịnh Thế giơ tay lên, sờ sờ trong túi, mới nhớ tới bởi vì trong bệnh viện cấm hút thuốc, nên anh đã sớm quăng điếu thuốc rồi. Anh cảm thấy trong miệng khô khốc, giật giật, hơn nửa buổi, mới đứng thẳng người lại, đi tới trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa, đi vào.