Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Đã hiểu.” Y tá mỉm cười ngọt ngào với Thịnh Thế, vẻ mặt bảo đảm nói: “Yên tâm đi, ngài Thịnh, ngài nói cái gì, tôi cũng sẽ truyền đạt giúp ngài!”
Lúc này, Thịnh Thế mới dãn mày cười cười, sau đó nhìn y tá bưng khay, cầm tiền hắn cho, trong lòng vui mừng khấp khởi rời đi.
...
...
Cố Lan San tỉnh lại lần nữa là lúc chín giờ tối. Cô mở mắt, phát hiện trong phòng bệnh trừ người y tá giúp cô ăn trưa ở ngoài, không còn ai khác. Ánh mắt cô hơi cô đơn một chút, liền nghe thấy giọng nói cực kỳ vui sướng của cô y tá nhỏ truyền đến: “Cô Cố, cô đã tỉnh rồi? Giờ tôi sẽ cho người đưa thức ăn tới đây.”
Cố Lan San không nói gì, chỉ nghe cô ý tá nhỏ ấn chuông phục vụ, một lát sau, có người đưa cơm tới giống như lúc trưa.
Cô y tá nhỏ vẫn đút cho Cố Lan San ăn như cũ.
“Cô Cố, cô có biết không, một thời gian trước, chỗ chúng tôi nhận một người bị tai nạn xe cộ.” Lúc cô y tá nhỏ gắp thức ăn cho Cố Lan San, mặt lơ đãng nói: “Nghe nói, còn là con cái của cán bộ, nhưng mà cha anh ta tham ô tiền, bị tuyên án tử hình.”
Cố Lan San nghe nói thế, hiển nhiên rất hứng thú, quay đầu, nhìn về phía cô y tá nhỏ, hỏi: “Người bệnh kia tên gì?”
“Ừ...... Hàn Thành Trì.” Cô y tá hơi chần chừ nói, sau khi nói xong, còn nói: “Hình như là cái tên này, Hàn Thành Trì, lúc ấy tôi trực hộ một đồng nghiệp, đồng nghiệp kia của tôi chăm sóc anh ta, cho nên tôi có xem qua tên của anh ấy, anh ta thật là đẹp trai.”
“Vậy anh ta......” Cố Lan San hơi dừng một chút, mới mở miệng hỏi: “Có khỏe không?”
“Rất tốt.” Y tá trả lời rất dứt khoát: “Thoạt nhìn tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, chỉ là trên thực tế cũng không có gì đáng ngại, chỉ bị gãy xương một ít, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chưa tàn phế được. Tôi chăm sóc anh ta một lần, anh ta vẫn còn nằm trong phòng bệnh dùng máy vi tính đấy. Xem ra cũng không tệ.”
Y tá nói rất nhiều, nhưng Cố Lan San lại không hề cảm thấy phiền.
Y tá nói hơn nửa ngày, mới ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô Cố, cô biết người mà tôi nói sao?”
Cố Lan San vội vàng lắc đầu một cái: “Không biết...... Chỉ là có nghe nói qua.”
“À, như vậy à!” Lúc này, cô y tá mới mặt mày hớn hở lại tiếp tục tám với Cố Lan San: “Chẳng qua là tôi nghe đồng nghiệp nói, anh ta thật đáng thương, vị hôn thê từ bỏ anh ta, hai ngày trước còn đính hôn với cậu ấm của một ông chủ xí nghiệp nước ngoài, dự tính cuối tháng này kết hôn đấy. Tôi cảm thấy những người giàu có, tình cảm thật là nhạt. Vị hôn thê của anh ta đã tới phòng bệnh của anh ta một lần, lúc ấy tôi cũng đứng ở ngoài cửa, nghe anh ta cầu xin vị hôm thê của mình trong nhà. Nhưng mà, cô biết vị hôn thê ấy nói gì không?”