Editor: Lovenoo1510
“Cô cũng từng mất đi đứa bé, muốn giữ cũng không giữ được, có lẽ cô có thể cảm nhận được rõ nhất Cố Ân Ân hiện giờ có bao nhiêu đau thương đi.”
Mắt Cố Lan San lập tức giống như tro tàn ảm đạm không có ánh sáng.
Thịnh Thế nhìn cô gái trước mặt, cả người cô không hề tức giận, nghĩ đến cô nói mình yêu Hàn Thành Trì bởi vì Hàn Thành Trì đã cứu cô một mạng, miệng anh mở to muốn đem chân tướng chuyện kia bật thốt ra, châm chọc cô thật sự đã yêu sai người, nhưng cô vẫn còn ngồi đấy mặt trắng bạch như một sinh mệnh nhỏ bé vô tội, những lời đến bên khóe môi nhưng Thịnh Thế vẫn có chút không đành, sau đó quay đầu lại, hướng về phía người giúp việc nói: “Chuẩn bị xe, tôi muốn đi ra ngoài.”
Căn bản người giúp việc không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì để thành cục diện như thế này, so với “Một lần kia” chỉ có nghiêm trọng hơn chứ không kém, sau khi Thịnh Thế nói ra thì họ vẫn còn đang đứng ngốc tại chỗ.
Thịnh Thế thấy từng người đều không có động tĩnh gì, lại lên tiếng, quát to: “Tôi nói tôi muốn đi ra ngoài, chuẩn bị xe! Từng người các người đều không có lỗ tai sao?”
Người giúp việc bị sợ đến nỗi trong nháy mắt đồng loạt hồi hồn, từng người đều vội vã xoay người mạnh mẽ lao ra ngoài.
Thịnh Thế nhìn lướt qua Cố Lan San trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nhặt điện thoại ở giữa đống hoang tàn lên, không để lại câu nào đã rời đi.
*****************
Bà quản gia chân trước vừa tiễn Thịnh Thế rời đi, chân sau đã trở lại phòng ngủ trên tầng, còn dẫn theo một đám người giúp việc đi quét dọn phòng.
Bà quản gia đỡ Cố Lan San dậy, “Cô San, tại sao ngài lại cãi nhau cùng ông Thịnh vậy, tính khí ông Thịnh vốn không được tốt, theo ngài ấy một chút thì sẽ không có chuyện gì.”
Cố Lan San liếc mắt nhìn bà quản gia, cắt đứt ý tốt của bà nói: “Tôi không sao, mọi người ra ngoài trước đi. Tôi có chút mệt mỏi, chờ tôi ngủ dậy hãy dọn dẹp sau.”
Bà quản gia gật đầu một cái, sau đó dẫn đám người giúp việc đi ra ngoài.
Cố Lan San ngây ngẩn hồi lâu, sau đó ánh mắt mới hoảng hốt đi tới trước máy tính, đứng trước máy tính giằng co một lát cô mới đứng lên cầm điện thoại di động, gởi một tin nhắn ra ngoài, rồi đem điện thoại đặt ở trên bàn, cả người giống như không có hồn tiêu sái bước vào phòng tắm.
Cô trở tay, khóa cửa phòng tắm từ bên trong lại.
Cô đi đến trước bồn rửa mặt, kinh ngạc khi nhìn thấy mình trong gương, sau đó cô cũng không rõ rốt cuộc mình có cảm xúc gì, quay cuồng trong lòng cô từ từ dâng lên.
Thật lâu sau, ánh mắt của cô mới chậm rãi dời xuống, liếc về lưỡi dao để ở một bên, là lưỡi dao cạo râu của Thịnh Thế vứt bỏ, cô nhìn chằm chằm lưỡi dao kia thật lâu, sau đó vươn tay, cầm lưỡi dao vào trong lòng bàn tay, ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm lưỡi dao không chớp một cái, sau đó xoay người, đi về phía buồng tắm vòi hoa sen.