Sáng sớm hôm nay anh có thể về nhà, chính là nhận được tin tức này, nên đi một chuyến đến bệnh viện.
“Cố Lan San, cô muốn biết, tôi đều nói cho cô biết, hài lòng chưa?”
“Hàn Thành Trì cùng cô...... Rốt cuộc là khi nao quyến rũ nhau ở chung một chỗ?”
“Hai người bây giờ, đã hại một mạng người...... Còn là một đứa bé chưa ra đời...... Buồn cười nhất chính là, Hàn Thành Trì tự tay hại chết dứa con của anh ta, dù bị xe đụng chết cũng là do một phần lỗi của cô!”
Thịnh Thế sau khi nói đến đây, Cố Lan San bất chợt ngồi bật dậy, cô nắm cánh tay Thịnh Thế, ánh mắt hốt hoảng: “Anh đang gạt tôi, có phải không? Anh đang gạt tôi......”
“Tôi phải lừa cô sao?” giọng nói Thịnh Thế vô cùng lạnh bạc nhạt nhẽo.
Cố Lan San cố chấp mở miệng, nói: “Anh nhất định đang gạt tôi, anh hận tôi, anh trách tôi, cho nên, anh cố ý gạt tôi. Có lỗi với anh là tôi, không phải bọn họ, anh nói cho tôi biết, anh thật ra đang gạt tôi.”
Thịnh Thế nghe được trong miệng cô vẫn còn nói “Thật xin lỗi”, giống như bị đả kích, trong lúc bất chợt giơ tay lên, hung hăng đẩy Cố Lan San ra, Cố Lan San cả người vốn cũng không ổn định, bị anh đẩy ra như vậy, cô liền té xuống giường, mặt đất có vật trang trí bị Thịnh Thế đập nát đầy đất, đồ sứ bén nhọn đâm vào lòng bàn tay Cố Lan San, cô hít vào một hơi, nhưng không có kêu thành tiếng, ngược lại nhanh chóng nắm lấy tay, xoay người, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng không thèm nhìn cô một cái, bước đi, từ bên người cô đi qua, Cố Lan San giơ tay lên, bắt quần của anh, “Anh nói cho tôi biết, chị tôi không có mang thai, chị ấy không có mất đứa bé, Thành Trì không có chết.......”
“Phanh ——”
Một tiếng vang thật lớn, bên trong nhà, trên vách tường có một bức tranh thủy tinh, bị Thịnh Thế ném điện thoại nát bấy, phát ra âm thanh điếc tai nhức óc, người giúp việc cả kinh vốn là ở dưới lầu cũng đã biết trên lầu hỗn loạn, bất an lập tức cũng vọt vào.
Mọi người hầu thấy bên trong phòng một mảnh hỗn độn, Cố Lan San sõng xoài trên mặt đất, thân thể giống như lá rơi, co rúm lại không dứt, mặt Thịnh Thế đen thui đứng ở nơi đó, làm cho người ta nhìn thấy không rét mà run, người giúp việc bị dọa không biết làm sao.
Cũng may bà quản gia rất nhanh tỉnh táo, tiến lên, muốn đỡ Cố Lan San dậy, Thịnh Thế đột nhiên ở giữa mặt lạnh ngăn lại: “Mặc kệ cô ấy đi!”
Bà quản gia lập tức đứng tại chỗ, một cử động cũng không dám.
Thịnh Thế bộ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Cố Lan San, nhìn một hồi thật lâu, tay của anh cũng bắt đầu run rẩy nhưng không dễ bị người khác phát giác, anh mở to miệng, nói xong không nặng không nhẹ, lại cực kỳ lãnh khốc vô tình.