Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 462: Người phụ nữ con cưới con chịu trách nhiệm (2)




Edit: Ngọc Hân

Năm nay anh 25 tuổi, Cố Lan San 24 tuổi.

Mọi người nói lúc năm tuổi của mình rất dễ xảy ra sự cố.

Thật đúng là có việc như vậy.

Năm ngoái năm tuổi của anh, anh và Cố Lan San vì ồn ào chuyện “Lần đó” mà vợ chồng không êm ấm suốt một năm.

Năm nay năm tuổi của cô, bạn nhìn xem lại gây hiệu ứng bươm bướm gì vậy!

Một tay Thịnh Thế cầm tay lái một tay chống lên cửa kính xe đỡ lấy đầu, ánh mắt chớp nhanh hồi lâu, cuối cùng anh mới đổi tay khác lái xe, còn tay kia cầm điện thoại gọi một cuộc, “Ở đường XX mới vừa xảy ra tai nạn xe cộ, cậu đi điều tra xem người bị đụng đã chết hay còn sống.” lê,quý,đoon

***********

Lâu lắm rồi nhà họ Thịnh không mở hội nghị gia đình quy mô lớn như vậy.

Mọi người trong nhà họ Thịnh đều bề bộn công việc, ngoại trừ lúc tết rất ít khi có thể tụ tập cùng một chỗ, vậy mà hôm nay người ở thành phố Bắc Kinh cũng bị ông nội Thịnh Thế gọi điện bảo về nhà cũ.

Ngoại trừ anh họ thứ năm mấy năm trước vì đâm Thịnh Thế một dao suýt chết bị đày tới bộ đội, còn bác trai cả ở Thâm Quyến, và anh ba Đường Tả đang ở Pháp thì những người khác đều tới cả rồi.

Nhân viên bảo vệ nhà ông nội Thịnh Thế đã biết Thịnh Thế sẽ về, nên sớm đứng trước cửa nhà cũ họ Thịnh, nhìn thấy xe Thịnh Thế từ xa giơ tay lên vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

Thịnh Thế dừng hẳn xe, xuống xe ném chìa khóa cho nhân viên bảo vệ cười nói vài câu rồi liền đi vào nhà ông nội Thịnh Thế.

Lúc Thịnh Thế đi vào những người họ Thịnh đã đến đông đủ, người giúp việc chuyên chăm sóc ông nội Thịnh Thế đang thuần thục pha trà, sau đó chia theo thứ tự bậc từ trên xuống dưới đâu vào đấy rót trà, bắt đầu từ ông nội Thịnh Thế.

Ngoại trừ mẹ Thịnh và bác gái cả của Thịnh Thế, còn có ông nội Thịnh Thế đã được bác cả kể lại, thì những người khác hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người ngồi ngay ngắn tại chỗ, cả nhà thấy sắc mặt ông nội Thịnh Thế vô cùng khó coi, mọi người đều ngoan ngoãn không nói tiếng nào.

Ông nội Thịnh Thế bảo người giúp việc rót cho Thịnh Thế một ly trà, còn đưa tận tay Thịnh Thế, Thịnh Thế lễ phép nói một câu:”Cảm ơn.” Sau đó nhấp một ngụm ngước mắt lên nhìn ông nội rồi lại quét qua đoàn người kia một cái mới cười mở miệng nói một câu mà cả nhà chỉ có anh mới dám nói trước mặt ông nội: “Ông nội thật đúng là có bản lĩnh, có thể tụ họp đông đủ mọi người như ăn mừng năm mới.”

Đổi lại là trước kia khi Thịnh Thế nói như vậy lúc nào ông nội Thịnh Thế cũng cười hi ha dung túng, nhưng hôm nay vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhị Thập, không phải ông bảo con dẫn Lan San tới sao?”