Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 400: Bí mật của một người (20)




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ngày đó, anh chỉ cảm thấy rằng, nếu như một người đàn ông yêu một người phụ nữ, tình cảm tốt nhất có thể dành cho cô ấy là tổ chức đám cưới. Anh xuất thân hiển hách, Cố Lan San lại chỉ là con nuôi nhà họ Cố. Nếu anh muốn cưới cô, nhà họ Thịnh nhất định sẽ phản đối. Vì vậy, sau khi biết được kế hoạch của bà Cố và Vương Giai Di, tâm tư vừa kịp nảy, anh liền tương kế tựu kế, thuận tiện diễn một màn “Bắt gian tại giường”.

Thịnh Thế biết bà Cố trọng của hơn trọng người. Cho nên, lúc bà ta ngăn cản anh cưới Cố Lan San, anh liền dùng số tiền lớn để hấp dẫn bà ta, cuối cùng cũng như ý nguyện, lấy được người mình hằng yêu thương.

Anh chỉ cảm thấy rằng, anh cho cô cuộc sống tốt hơn bà Cố cho cô gấp nhiều lần.

Nhưng mà anh nào ngờ được, tất cả những gì anh làm lại để lại khúc mắc lớn như vậy ở trong lòng cô.

Khó trách lần đó khi hai người cãi nhau, anh vừa thở hổn hển vừa nói với cô, anh muốn cái gì là được cái đó, kẻ khác vĩnh viễn đừng hòng chiếm được, cô liền phản ứng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói với anh, cả đời này cô sẽ chỉ yêu một mình Hàn Thành Trì!

Thịnh Thế đứng trước mặt Cố Lan San. Trong nháy mắt, anh không biết phải nói cái gì cả, chỉ cảm thấy lòng mình đau đớn, giống như đang bị ai đó dùng hết sức để bóp chặt, bóp đến mức máu chảy đầm đìa, đau thấu tâm can.

Cố Lan San vẫn khóc. Tiếng khóc của cô nghe mà tan nát cõi lòng, “Các người muốn cái gì đã đoạt được cái đó rồi, nhưng tôi không thể yêu người mình yêu, làm việc mình thích, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn khát vọng của cuộc đời mình bị người ta ép buộc phải quên.”

“Tôi cho rằng mọi thứ đều thuộc về tôi, rốt cuộc thì trong tay tôi vẫn không có gì cả.”

“Cả cuộc đời này, tôi chưa bao giờ sống vì bản thân một lần.”

“Mà các người lại có thể sống thư thái như vậy... Mẹ không cần tôi, Nhị Thập cũng không cần tôi nữa, tất cả mọi người đều không cần tôi!”

Càng nói, Cố Lan San càng khóc đến nao lòng.

Thậm chí, Thịnh Thế còn nghe thấy sự tuyệt vọng, bất đắc dĩ trong tiếng nức nở của cô.

Cô không biết mình đã khóc bao lâu, khóc đến khi mệt thì mới ngừng lại.

Một hồi sau, thân thể cứng ngắc của Thịnh Thế mới khẽ giật. Anh cúi người, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng, đỡ cô đứng dậy.

Sắc mặt Thịnh Thế tái nhợt cả đi. Bàn tay nắm tay cô run rẩy. Anh nhìn người phụ nữ trước mắt. Cô cúi đầu, lông mi ướt đẫm, mấy giọt nước mắt còn tràn xung quanh, che khuất đôi mắt cô. Anh không dám nghĩ ánh mắt của cô đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng khốn nạn. Cô thút thít, lòng anh cũng đau theo từng tiếng khóc nấc của cô.