Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Thịnh Thế đuổi theo như một thói quen.
Cố Lan San chạy như điên. Cô vội rời khỏi cầu vượt, bước chân cứ nhảy qua từng bậc liên tục. Thịnh Thế nhìn thấy mà sợ hãi. Anh sợ cô hụt chân bị té. Mãi đến khi Cố Lan San sắp xuống tới mặt đất, cả người cô bất giác lảo đảo. Thịnh Thế sợ quá, anh vội kéo tay cô lại, ôm chặt cô vào lòng mình.
Cố Lan San muốn đẩy anh ra một lần nữa, nhưng bây giờ anh ôm cô chặt quá. Cô cảm thấy khó thở nên không vùng vẫy thêm nữa, yên tĩnh trở lại.
Lúc này, Thịnh Thế mới buông cô ra. Cố Lan San ngồi sụp xuống bên vệ đường, hai tay ôm lấy mặt, vùi đầu vào đùi rồi khóc òa lên, bả vai run bần bật, tiếng nức nở càng lúc lớn.
Cô ngồi chồm hổm bên vệ đường, khóc như một đứa trẻ. Thịnh Thế không biết phải làm sao.
Trong ký ức của anh, cô vốn rất ít khóc.
Lúc mới gặp cô, mặc dù bị anh chỉnh rất nhiều lần nhưng cô vẫn không khóc.
Sau đám cưới, anh đối xử tàn nhẫn, ác độc với cô thế nào cô vẫn không khóc.
Nhưng mà bây giờ cô lại khóc sau khi uống rượu, khóc đến bi thương, giống như đang che giấu sự tủi thân từ tận đáy lòng.
Cố Lan San thật sự cảm thấy bản thân mình quá mức thiệt thòi.
Nhưng thế gian này vốn dĩ không có người để ý đến sự tủi thân, thiệt thòi từ tận đáy lòng cô.
Cô cứ ngồi cuộn mình ở trên đường, quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, dùng nước mắt để xả ra tất cả những thiệt thòi phải chịu đựng bấy lâu nay. Khóc một hồi thật lâu, cô cảm thấy khóc cũng không khiến mình đỡ hơn chút nào, đành gắng gượng nói với Thịnh Thế, “Nhị Thập, anh có biết em nhớ anh lắm không? Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng anh không còn là Nhị Thập của em nữa!”
“Trước kia, anh đối với em rất tốt kia mà. Em tin tưởng anh như vậy, em coi anh là người bạn tốt nhất trên thế giới này, em tưởng đâu anh sẽ đối tốt với em cả đời, nhưng vì cái gì... vì cái gì mà anh lại cùng bà Cố và Vương Giai Di hãm hại em...”
“Anh có biết lần thứ ba em tuyệt vọng là khi nào không?”
Thịnh Thế đứng bên cạnh cô, nghe rõ hết những lời cô nói. Anh nhớ tới lúc nãy khi ngồi trên thuyền lênh đênh ngoài biển, cô nói với anh, trong cuộc đời cô có ba lần tuyệt vọng. Lần đầu tiên là lúc bị mẹ mình bán đi, lần thứ hai là khi cô gặp nguy hiểm đêm đó, còn lần thứ ba...
“Em chạy đến trước mặt bà Cố để hỏi. Bà ấy nói cho em biết, bà ta bán em cho anh... Sao anh lại giống họ như vậy, anh cũng coi em là món hàng sao?”
Thịnh Thế vốn luôn cho rằng, cô đối xử lạnh nhạt với anh là vì trong lòng cô vẫn còn ấp ủ hình bóng của Hàn Thành Trì. Nhưng mà bây giờ anh mới biết được, hóa ra nguyên nhân gốc rễ là vì chuyện đó.