Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoàn Tàu Trong Sương Mù

Chương 43




Gần trưa, máy bay đáp xuống sân bay Moscow.

Thời tiết ở Moscow không khá hơn là bao, mây mù giăng bịt bùng, tuyết có thể rơi bất cứ lúc nào, cây cối ven đường bị gió lốc thổi chao nghiêng.

Trần Gia Hòa chờ ở cổng sân bay đã lâu. Cô ấy vẫn trùm mũ len kín đầu, chỉ để lộ khuôn mặt thanh tú, vừa nhìn thấy họ đã cười tươi roi rói.

Văn Tuyết cũng cười.

“Lâu rồi không gặp.”

Trần Giai Hòa ôm chầm Văn Tuyết, lại kề sát Phương Xuân Sinh, cọ mặt thằng bé mấy cái, cuối cùng mới nhìn sang Phương Hàn Tẫn, rất ăn ý đập tay với anh.

Nhóm người đánh xe thẳng đến ga tàu lửa.

Trên xe, Phương Hàn Tẫn gọi cho Trịnh Khải Nhiên, hẹn gặp ở một nhà hàng nhỏ ngoài nhà ga.

Chưa mất bao lâu, Trịnh Khải Nhiên đã hớt hải chạy tới, vừa vào cửa liền cởi áo khoác, phủi tuyết trên đầu rồi lấy ra một xấp vé đặt lên bàn.

“Đây, vé của mấy đứa.”

Văn Tuyết trông sắc mặt anh bí xị như đang có chuyện phiền lòng bèn rót một tách trà đưa sang.

“Anh Trịnh, làm miếng trà nóng trước đã.”

Trịnh Khải Nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện họ, hai tay ôm tách trà thở dài thườn thượt.

Anh trầm giọng hỏi: “Hai người đã đọc tin chưa?”

Văn Tuyết và Phương Hàn Tẫn nhìn nhau, “Đã đọc rồi ạ.”

Sáng nay khi ngồi chờ Phương Hàn Tẫn ở sân bay, lòng Văn Tuyết không yên nên cứ chăm chăm vào TV mãi.

Mặc dù không hiểu tiếng Nga nhưng hình ảnh thành phố quen thuộc trong bản tin và nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ trắng phau vẫn khiến cô lo lắng vô cùng.

Đây là đất nước của cô, là đồng bào máu thịt cô.

“Tình hình trong nước có lẽ còn nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ.” Trịnh Khải Nhiên lắc đầu thở dài: “Vừa nhận được thông báo đây là chuyến tàu cuối cùng, về sau sẽ ngừng hoạt động. Còn về vấn đề bao giờ hoạt động bình thường lại thì…” Anh ta ngập ngừng, ngửa đầu uống cạn tách trà, “Vẫn chưa nói trước được.”

Lòng Văn Tuyết ngổn ngang trăm mối.

Dường như cô đã nhìn thấy khung cảnh những cánh cửa lần lượt đóng lại, thế giới bị chia cắt còn cô lại bất lực không thể làm gì, chỉ biết thầm cầu nguyện rằng tai họa sẽ qua nhanh, mọi thứ sớm trở lại quỹ đạo vốn có.

Giọng nói của Phương Hàn Tẫn thức tỉnh Văn Tuyết: “Anh Trịnh, chúng em tới đây là để thương lượng một chuyện với anh.”

Trịnh Khải Nhiên nghi hoặc: “Chuyện gì?”

Phương Hàn Tẫn ung dung cất lời: “Em nghe tin bệnh viện Giang Thành đang cần vật tư y tế gấp. Rất nhiều du học sinh mua số lượng lớn khẩu trang và thuốc men ở nước ngoài nhưng vận chuyển hàng hoá quốc tế cũng ngừng hoạt động nên chưa gửi về được. Không phải chúng ta sắp về nước rồi sao? Không bằng mua một chút vật tư mang về, khẩu trang, đồ bảo hộ, cồn, mặt nạ, có gì mua nấy. Mang về nước qua đường tàu rồi gửi đến các bệnh viện.”

“Được đấy!” Trịnh Khải Nhiên bất ngờ đập bàn khiến những người xung quanh hoảng sợ. 

Anh ta cũng biết mình hơi kích động bèn cười chữa ngượng, đè giọng lại: “Anh cũng nghĩ đến vấn đề này rồi nhưng chưa đi đâu được, trước khi tàu xuất phát phải chuẩn bị nhiều thứ quá…”

“Em hiểu mà.” Phương Hàn Tẫn vỗ vai Trịnh Khải Nhiên: “Em muốn nhờ anh chăm sóc Phương Xuân Sinh trong thời gian ngắn giúp em. Thằng bé vừa ốm nặng, bây giờ còn yếu nên không thể ra ngoài với chúng em được.”

“Không thành vấn đề, phòng trực của anh có giường, để thằng bé nghỉ ngơi ở đó cũng được.” Trịnh Khải Nhiên chợt nghĩ đến gì đó, đưa mắt nhìn túi lớn túi nhỏ cạnh bàn, “Hành lý này để chỗ anh đi, hai đứa mang ít đồ theo thôi.”

Phương Hàn Tẫn tươi cười: “Được ạ.”

Bữa ăn kết thúc, họ cũng đã phân công xong công việc…

Văn Tuyết và Trần Giai Hòa phụ trách gom hết khẩu trang tại các hiệu thuốc ở Moscow.

Phương Hàn Tẫn liên hệ với giáo sư Lovikov. Ông là giáo sư tại trường y khoa nên phòng thí nghiệm có rất nhiều kính và đồ bảo hộ.

Nói chung nhiệm vụ của họ là thu mua tất cả vật tư y tế còn thiếu hụt và chuyển về nước một cách an toàn.

Bước ra khỏi quán ăn nhỏ, gió lạnh quật từng cơn nhưng Văn Tuyết lại hừng hực ý chí chiến đấu hơn bao giờ hết.

Cô đang làm một việc vô cùng có ý nghĩa.

Chẳng phải Lỗ Tấn có câu, “ Ở đâu có nhiệt, ở đó có ánh sáng. Không sợ bóng tối, chẳng màng lạnh giá, từng con đom đóm tụ lại cũng có thể chắp thành dải ngân hà.”

Nhưng đến vài hiệu thuốc đều chỉ nhận lại được cái lắc đầu, lòng nhiệt huyết của Văn Tuyết cứ thế sụt dần đến âm vô cùng.

Trần Giai Hòa nản chí than vãn: “Nhân viên nói hôm qua khẩu trang đã bị tậu sạch rồi, phải tuần sau nữa mới có hàng mới về.”

Văn Tuyết vẫn chưa từ bỏ ý định: “Có thể hỏi họ nhập hàng từ đâu được không?”

“Chị muốn tìm đến kho để mua luôn à?” Trần Giai Hòa hơi ngần ngừ, “Không khả thi lắm. Thường mấy nhà máy sản xuất này không bán lẻ.”

“Không thử làm sao biết? Bây giờ là thời điểm đặc biệt mà. Với nữa, không phải cô đã nói,” Văn Tuyết ghé sát tai Trần Giai Hòa, nhỏ giọng thì thầm, “Ở đây chỉ cần có tiền thì việc gì cũng có thể giải quyết không phải sao? Cùng lắm thì chúng ta bo thêm thật nhiều tiền cho họ.”

Sau rốt, Trần Giai Hòa vẫn bị thuyết phục.

Cô ấy quay sang nở nụ cười công nghiệp với nhân viên rồi hỏi dò: “Chị nhập hàng khẩu trang ở đâu vậy ạ?”

Nhân viên bán hàng cảnh giác nhìn cô, đáp lạnh tanh: “Tôi không phải chủ ở đây, không biết.”

Trần Giai Hòa đưa một tờ tiền mệnh giá lớn cho cô ta, tinh nghịch nháy mắt: “Cô gái à, giúp chúng tôi đi mà.”

Nhân viên nhận tiền, sắc mặt hòa hoãn đôi chút, cúi đầu viết nguệch ngoạc ra giấy rồi đưa cho Trần Giai Hòa, thuận miệng hỏi: “Khẩu trang hiện giờ bán được giá lắm phải không? Mấy hôm nay người Trung các cô cứ phải gọi là mua điên cuồng như cướp giật ấy.”

Trần Giai Hòa hơi kinh ngạc, sau khi nhận ra thì vị đắng chát đã ngập ngụa trong tim.

Cô ấy cũng không hiểu vì sao, chỉ là đột nhiên rất muốn khóc.

Xa nhà bao nhiêu năm, cô ấy cũng giống như vô số du học sinh khác, nhìn đất nước gặp nạn mà chỉ có thể lo lắng suông.

Vất vả lắm mới đóng góp được cho Tổ Quốc thì lại bị người ta hiểu lầm, cho rằng bọn họ muốn đầu cơ trục lợi.

Văn Tuyết thấy Trần Giai Hòa không nói tiếng nào, vành mắt hoe đỏ, nhất thời chẳng rõ nguyên nhân ra sao.

Cô kéo Trần Giai Hòa sang một bên, vừa ôm cô ấy vừa hỏi han: “Sao vậy? Cô ta nói gì khó nghe à?”

Trần Giai Hoà thút thít một hồi mới ngước đôi mắt sưng mọng như quả đào lên, nói với giọng mũi đặc sệt: “Cô ấy hỏi tôi có phải khẩu trang đang được giá hay không. Còn nghĩ rằng chúng ta thu mua khẩu trang khắp nơi để bán lại với giá cắt cổ.”

Văn Tuyết nắm vai cô, giọng nghiêm túc: “Vậy cô đi bảo với cô ta, khẩu trang không đáng là bao, nhưng mạng sống là vô giá.”

Trần Giai Hòa cười khổ: “Giải thích nhiều làm gì? Cô ấy nghĩ gì không quan trọng.”

Văn Tuyết càng thêm khó hiểu: “Thế cô khóc chuyện gì?”

Nước mắt Trần Giai Hòa giàn giụa nơi gò má, cô ấy cất giọng khàn khàn: “Không có gì, tự dưng tôi hơi… nhớ nhà thôi.”
Nhà máy khẩu trang ở ngoại ô Moscow, đi taxi đến đó mất bốn tiếng.

Trần Giai Hòa định lấy di động gọi Uber thì đột nhiên trông thấy gì đó.

Cô ấy hét lên thất thanh.

“Sao đấy?” Văn Tuyết vội tiến đến gần.

Trần Giai Hòa đưa điện thoại cho cô, giọng nói không giấu nổi niềm hưng phấn. 

Trên màn hình là một nhóm WeChat tên “Nhóm hỗ trợ du học sinh tại Moscow”, có người vừa hỏi: “Sắp tới có ai về nước không? Tôi có một hộp khẩu trang, mọi người có thể mang về giúp tôi được không?”

Ở dưới có người trả lời: “Gửi về á, ai lại về vào lúc này chứ? Giờ vé máy bay quá đắt, một tấm vé mà những mấy chục ngàn!”

Mấy người khác: “Hôm qua tôi vừa gọi hỏi, chuyển phát nhanh quốc tế tạm ngưng hoạt động rồi. Khó lắm mới cướp được vài hộp khẩu trang, muốn gửi về cũng không được, huhu, buồn chết được!”

Phía dưới còn rất nhiều bàn tán, một số yêu cầu giúp đỡ, một số thì phàn nàn, đa số đều hết đường xoay xở.

Văn Tuyết đọc tin xong, nhìn Trần Giai Hòa nở nụ cười.

Hai người đều nghĩ đến cùng một chuyện.

Thời gian eo hẹp, họ quyết định chia nhau ra hành động: Trần Giai Hòa biết tiếng Nga, chịu trách nhiệm đến nhà máy bàn chuyện làm ăn với quản lý, Văn Tuyết phụ trách thu thập khẩu trang của nhóm du học sinh.

Vì những sinh viên này học ở trường khác nhau nên rất khó thống nhất địa điểm, vậy nên họ quyết định đặt đồ ở cổng nhà ga xe lửa.

Ở đây đông đúc nhộn nhịp, Văn Tuyết sợ họ không tìm thấy mình bèn đến gần đó mua giấy, bút và sổ nhỏ.

Trải giấy đỏ ra vẽ năm ngôi sao góc trái, bốn nhỏ một lớn vàng rực rỡ, phản chiếu sắc đỏ tươi sáng khiến lòng người sinh ấm áp.

Sau khi Văn Tuyết dán lá cờ tự chế này lên tường thì nhận thấy hiệu quả rõ rệt, rất nhanh đã có người đến hỏi: “Xin chào, chị có phải là bạn của Trần Giai Hòa không ạ?”

“Đúng rồi.” Văn Tuyết gật đầu, đưa mắt nhìn nam sinh đeo gọng kính đen nọ, bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ về nước tối nay, cậu cần tôi mang gì về không?”

Chàng trai móc túi nhựa từ túi xách của mình ra, e thẹn nói: “Em chỉ mua được một hộp khẩu trang y tế và vài chiếc N95 thôi, mong chị có thể đem về hộ em.”

“Vậy đã là tốt lắm rồi, cám ơn cậu.” Văn Tuyết cười chân thành.

Nhìn bóng lưng cậu trai xa dần, cô sực nhớ tới một chuyện, giơ quyển sổ nhỏ gọi với theo: “Cậu gì ơi, cậu vẫn chưa ký tên này!”

Cậu trai quay lại mỉm cười với cô, chỉ vào lá cờ trên đầu cô rồi nói, “Chị vẽ hộ em một ngôi sao là được ạ. Ngôi sao lớn là quê hương, sao nhỏ là chính em. Dù có đi bao xa thì trái tim em vẫn mãi hướng về Tổ quốc.”

Hốc mắt Văn Tuyết bỗng dưng ươn ướt, nhìn bóng lưng chàng trai trẻ dần khuất xa, lẩm bẩm: “Cám ơn…”

Sau khi ngâm mình trong gió lạnh cả chiều, Văn Tuyết thu hoạch được kha khá – có người mang tới hai hộp khẩu trang phẫu thuật, có người mua đồ bảo hộ từ người quản lý phòng thí nghiệm, người tìm cách tạt sang bể bơi và các khu du lịch trượt tuyết của thành phố để tậu một đống kính bảo hộ; vài người còn bắt tàu đến tận St.Petersburg chỉ để gửi một hộp khẩu trang N95…

Đêm mờ sương, nhiệt độ giảm xuống cực thấp, Văn Tuyết giậm chân liên tục vì lạnh.

Đồng hồ treo ở sảnh nhà ga đã gần điểm mười giờ, chỉ còn hơn một tiếng nữa là đến lúc khởi hành.

Điện thoại của cô không có thẻ sim, không thể liên lạc được với ai cả, chỉ có thể đứng đợi yên một chỗ.

Nửa tiếng sau, Văn Tuyết nhìn thấy Phương Hàn Tẫn. Anh nhảy khỏi xe tải rồi nhanh chóng vòng ra sau cốp xe khiêng xuống thùng các-tông rất lớn.

Văn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, tảng đá nặng trịch trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Văn Tuyết lon ton vọt tới ôm lấy Phương Hàn Tẫn từ phía sau, tì cằm lên vai anh, hờn mát: “Sao giờ mới về? Em đợi lâu lắm biết không.”

Phương Hàn Tẫn đứng thẳng dậy, xoay lại ôm cô, xoa đầu cô cưng chiều, “Có lạnh lắm không em?”

Văn Tuyết dẩu môi, tủi thân đáp lại.

Mắt Phương Hàn Tẫn lấp lánh ý cười, anh cởi áo khoác choàng lên người Văn Tuyết, sau đó khép chặt cổ áo cho cô.

“Ơ kìa, mấy người ngược đãi chó độc thân trước mặt bàn dân thiên hạ đấy à!” Chợt nghe giọng điệu kỳ quái xuất hiện ngay sau lưng họ.

Văn Tuyết quay đầu lại, thấy Trần Giai Hòa vừa xuống xe, đang cười xấu xa đá lông nheo với cô.

Văn Tuyết hơi sửng sốt: “Ô, hai người gặp nhau thế nào vậy?”

Trần Giai Hòa nhún vai kể khổ: “Còn phải nói! Tôi đến nhà máy trên địa chỉ tìm ông chủ nhưng ông chủ không chịu bán cho tôi, bảo rằng chỉ bán cho đối tác chứ không bán lẻ. Nhưng mà bỗng nhiên…”

Cô ấy vỗ mạnh vào vai Phương Hàn Tẫn, vẻ đắc ý không thôi: “Ông anh thần thông quảng đại ở đâu giáng xuống, chỉ nói đôi ba câu đã chốt đẹp mối làm ăn này!”

Phương Hàn Tẫn cười nhạt, tiếp tục vác thùng các-tông, ngữ khí thản nhiên: “Làm gì đến mức đấy. Anh chỉ tìm giáo sư Lovikov giải thích tình hình, ông nói quần áo và mặt nạ bảo hộ cũng không bao nhiêu nên anh có thể đến thẳng nhà máy sản xuất để mua, dưới danh nghĩa phòng thí nghiệm của họ. Anh vừa đến đấy thì thấy Giai Hòa cãi tay đôi với ông chủ kia đến độ mặt mày đỏ như rỏ máu…”

Trần Giai Hòa giận dỗi làu bàu: “Hừ, tay kia đúng là một tên hợm hĩnh!”

Phương Hàn Tẫn không cho là đúng, “Người ta mở nhà máy chứ đâu phải làm ăn buôn bán nhỏ lẻ, phải sản xuất theo đơn đặt hàng chứ. Anh ta nể mặt giáo sư Lovikov mới chịu bán lô hàng này cho chúng ta mà.”

Văn Tuyết không nhịn được xen ngang, “Vậy hai người mua được bao nhiêu rồi?”

Phương Hàn Tẫn khuân chiếc thùng các-tông cuối rồi lụi cụi kiểm kê: “Bốn thùng khẩu trang, tổng cộng 8000 chiếc; bốn thùng quần áo bảo hộ, tổng cộng 200 bộ; hai hộp kính bảo hộ, tổng cộng 100 cái.”

Anh thở dài, có vẻ vẫn chưa hài lòng với số lượng này, “Cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ có thể chữa cháy trước tình hình cấp bách thôi.”

“Vậy là tốt lắm rồi, bên em cũng không ít đâu.” Văn Tuyết lấy cuốn sổ nhỏ ra bắt đầu đếm, “Ba hộp khẩu trang phẫu thuật, tổng cộng 6800 cái, 248 khẩu trang N95, ba thùng cồn y tế tổng cộng 60 chai và các loại kính bảo hộ, cả thảy là…”

Cô còn đang loay hoay đếm thì Trần Giai Hòa lại sáp lại, nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay cô hỏi nhỏ: “Í, mấy ngôi sao chị vẽ có ý nghĩa gì thế? Lại còn có sao số 1 và sao số 2 nữa?”

Văn Tuyết cười, vành mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

“Bởi vì họ đều là những ngôi sao nhỏ phiêu bạt nơi phương xa.”
Tàu đã đợi ở sân ga được một lúc lâu.

Nhìn thấy màu xanh lá quân đội quen thuộc này, lòng Văn Tuyết lại chứa chan ấm áp và hân hoan.

Cuối cùng cô cũng được về nhà.

Trịnh Khải Nhiên đang canh giữ ở cửa lên tàu, giúp họ chất từng thùng hàng lên toa chuyên chở. Anh ta mở miệng trêu ghẹo: “Mua bao nhiêu thế này? Hai đứa cướp khắp Moscow đấy à!”

“Đâu ạ.” Văn Tuyết vừa khiêng thùng giấy lên xe vừa thở phì phò giải thích, “Trong này có mấy trăm chiếc khẩu trang yêu thương đến từ St.Petersburg cơ mà.”

Trịnh Khải Nhiên bật cười sang sảng, “Thời hai đứa tới rồi, còn máu buôn hơn cả thằng Tử Hàng nữa.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Trịnh Khải Nhiên vừa dứt câu, quay đầu lại liền thấy Diệp Tử Hàng ôm hai cái thùng lớn hớt ha hớt hải chạy về phía họ, hai cẳng chân thon dài sải bước rất nhanh như bọ ngựa chạy loạn.

“Này này này!” Trịnh Khải Nhiên chặn cậu ta lại, “Đồng chí này, xin hãy xuất trình vé ra đây.”

Diệp Tử Hàng đặt thùng xuống đất, chống hông thở không ra hơi: “Em, em, em không lên tàu, anh giúp em gửi hai cái thùng này về… Khó khăn lắm em mới giành được đó, đừng có làm mất nha!”

Trình Khải Nhiên biết rõ còn cố hỏi: “Cái này là cái gì? Gửi hàng cũng phải thu phí ship đấy nhé, mỗi thùng trăm tệ.”

“Ôi cái anh này…” Diệp Tử Hàng sắp sửa mắng người thì chợt trông thấy Văn Tuyết, tức thì hớn hở hẳn lên, “Chị gái nhỏ! Lâu lắm không gặp!”

Văn Tuyết cười với cậu ta, lia mắt về hai thùng lớn dưới chân, “Natasha bảo cậu đến Moscow mua đồ, là mấy thứ này phải không?”

Diệp Tử Hàng ưỡn ngực, giọng nói đầy kiêu ngạo: “Tôi chạỵ hết hai mấy hiệu thuốc mới gom được hai thùng khẩu trang này đấy, nhất định hai người phải giúp tôi gửi đến tuyến đầu.”

Đúng lúc này, Phương Hàn Tẫn cũng bước xuống tàu, vô cùng tự nhiên choàng vai Văn Tuyết, thong dong hứa hẹn với Diệp Tử Hàng: “Cậu yên tâm, anh chị sẽ nghĩ cách.”

Diệp Tử Hàng há hốc miệng, tầm mắt chạy tới chạy lui giữa hai người, lơ ngơ hơn một phút mới phản ứng kịp.

“Á á á á á, hai người thật sự ở bên nhau rồi à? Huhu chị gái nhỏ ơi, vậy là tôi không còn cơ hội nào nữa ư?”

Phương Hàn Tẫn lườm cậu ta, sửa miệng: “Chị gái nhỏ cái gì? Gọi là chị dâu biết chưa.”

“Chuyện này…” Diệp Tử Hàng bẹt môi, thật sự không thể thốt thành lời.

“Nào.” Văn Tuyết cười huých Phương Hàn Tẫn, quay sang nói với Diệp Tử Hàng: “Nếu cậu có rảnh thì nhớ ghé…” Nhưng vừa nói xong, cô lại lưỡng lự giây lát, dứt khoát ngậm miệng, “Thôi bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì nhé.”

Cô muốn nói nếu có rỗi việc thì hãy đến Murmansk. Ở đó có một cô gái ngốc đang chờ đợi cậu đấy.

Nhưng ngẫm lại thì cô gái tốt như Natasha đúng là một trái bắp cải mọng nước, không thể để con lợn đa tình này vớ bở được.

Đương nhiên Diệp Tử Hàng nào đoán được tâm tình phức tạp của cô, ngơ ngác hỏi: “Hả? Quên gì cơ?”

Văn Tuyết đáp chiếu lệ: “Tôi bảo nếu có thời gian thì về nước đi. Hoan nghênh ghé đến chỗ chúng tôi.”

“Được rồi.” Diệp Tử Hàng nhếch miệng cười, chuyển sang thái độ nghiêm túc, nhìn Văn Tuyết chăm chú, giọng điệu chân thành thắm thiết, “Chị gái nhỏ, chỉ cần một ngày chị chưa cưới chồng là ngày ấy tôi vẫn còn cơ hội phải không?”

Thế là Phương Hàn Tẫn cốc đầu cậu ta.
Lúc đến phòng trực đón Phương Xuân Sinh lại xuất hiện một vở kịch nho nhỏ.

Họ đẩy cửa vào, Xuân Sinh đang ngoan ngoãn nằm trên giường, cạnh giường là một người phụ nữ Nga đang ngồi.

Mái tóc vàng của cô ấy rủ xuống tận eo trông như một suối nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nghe thấy tiếng động, cô ấy quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp tựa như nước biển Bắc Băng Dương, là sắc xanh thuần túy không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào.

Văn Tuyết nhất thời ngạc nhiên, ngỡ rằng mình vừa thấy tiên nữ.

Quay sang nhìn Phương Hàn Tẫn, thấy trong mắt anh cũng ngập tràn hoang mang.

Sao trong phòng trực của Trịnh Khải Nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ lạ thế này?

Chẳng lẽ cuối cùng anh ta cũng động tình, cây vạn tế đơm hoa?

Đúng lúc này, nhân vật chính – Trịnh Khải Nhiên đẩy vali tới.

“Anh Trịnh, cô đây là?” Văn Tuyết nhíu mày, vẻ tò mò hóng hớt hiện rõ mồn một.

“Đây là…” Để che đi sự xấu hổ, Trịnh Khải Nhiên còn đằng hắng mấy tiếng, “À, đây là một người bạn của anh.”

Người phụ nữ tóc vàng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi Văn Tuyết, “Chào, chị là Lilia.”

Văn Tuyết gật đầu lia lịa, “Chào chị! À… Cám ơn chị đã giúp em chăm sóc Xuân Sinh ạ.”

“Không cần cám ơn, em ấy đáng yêu lắm.” Lilia quay lại nhìn Phương Xuân Sinh, vẫy tay với thằng bé rồi lại trông sang Trịnh Khải Nhiên, “Em về phòng trước.”

“Ừ, đợi lát anh đến tìm em.” Trịnh Khải Nhiên làm bộ bình thản gật đầu, làn da sẫm màu cũng không che được ráng đỏ trên má.

Cả bọn nhìn theo hướng Lilia rời đi, không ai mở miệng trước, cho đến khi một giọng nói truyền đến từ sau lưng: “Anh Trịnh, ánh trăng sáng lòng anh đấy à?”

Trịnhg Khải Nhiên quay lại, hung tợn trừng mắt Diệp Tử Hàng, gầm gừ: “Chú em lên đây làm gì? Lại định nợ vé đấy phải không? Đi mau!”

Anh ta cả giận lấp liếm, màu đỏ trên mặt càng thêm rõ, hai tai như con tôm luộc chín. Văn Tuyết đứng gần anh ta nhất, có thể cảm nhận được sức nóng hừng hực.

Ơ, “ánh trăng trong lòng” gì cơ?

Văn Tuyết đột ngột nhớ lại, hình như trước kia mình đã nghe kể về tình sử của Trịnh Khải Nhiên rồi, vị bạn gái cũ mà người đàn ông si tình này dốc lòng chờ hết bảy năm, cô gái kia tên là…

“Lilia, trong tiếng Nga nghĩa là hoa huệ.” Phương Hàn Tẫn vỗ vai Trịnh Khải Nhiên, nhìn anh bằng ánh mắt hiểu thấu nhưng không tiện nói ra: “Anh Trịnh à, chúc mừng anh nhé.”

Nhờ có anh nhắc nên Văn Tuyết mới nhớ ra…

Thì ra cô tiên vừa nãy chính là bạn gái cũ trong truyền thuyết của Trịnh Khải Nhiên.

Tuyệt quá đi mất.

Rốt cuộc Trịnh Khải Nhiên cũng đợi được đóa hoa huệ của mình.

Trên đời này, ai cũng có đích đến riêng. Có người phiêu bạt nửa đời vẫn miệt mài tìm kiến, có người căng ngàn cánh buồm, cuối cùng cũng tìm được bên đỗ.

Đây gọi là trở về nhà.

Tàu sắp khởi hành, Diệp Tử Hàng bị Trịnh Khải Nhiên tóm cổ ném đi như một con gà.

“Anh cả, anh hai, chị gái nhỏ, kẻ làm em này còn một nguyện vọng.”

Diệp Tử Hàng kiễng người lên cửa sổ nhìn ba bọn họ, biểu tình vô cùng trịnh trọng.

Trịnh Khải Nhiên đanh mặt: “Có gì nói lẹ đi.”

Diệp Tử Hàng nghiêm trang nói: “Em có một người bạn tốt, chú của bạn gái cũ của hàng xóm của cô ấy lái một chiếc xe tải…”

Tàu lửa hú dài.

Trịnh Khải Nhiên mất kiên nhẫn cắt ngang: “Nói ý chính!”

Diệp Tử Hàng vội tiếp: “Chú ấy lái xe tải, lần này còn đăng ký tham gia đoàn xe yêu thương, mấy hôm nữa sẽ đến tặng rau cải cho người dân ở Giang Thành. Chừng nào anh chị về thủ đô có thể liên hệ với chú ấy, chú ấy có thể gửi thẳng những vật tư này đến bệnh viện Giang Thành đó.”

Bánh xe xình xịch chuyển động, cảnh sắc trên sân ga dần bị bỏ lại phía sau.

Trịnh Khải Nhiên tức tối đứng bật dậy, chống tay lên khung cửa sổ thò nửa người ra ngoài mắng xa xả: “Chuyện quan trọng vậy sao cậu không nói sớm! Làm sao để liên lạc với chú của cô bạn cậu bây giờ! Số điện thoại đâu! WeChat đâu!”

Diệp Tử Hàng vừa bám theo tàu vừa hô hào: “Số của chú ấy là 1820…”

“Chờ chút, anh lấy điện thoại đã!”

Trịnh Khải Nhiên vọt vào phòng cuống cuồng tìm điện thoại.

Văn Tuyết và Phương Hàn Tẫn chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O nhìn một màn trước mắt.

“Chuyện này, anh Trịnh…” Văn Tuyết lí ní nêu ý kiến, “Không phải anh có WeChat của Diệp Tử Hàng sao ạ?”

Lúc này Trịnh Khải Nhiên mới đột ngột khựng lại.

Đúng nhỉ, hai người nhắn tin WeChat là được mà? Sao phải gào rú như điên vậy làm gì?

Tên ngốc này, bản thân ngốc thì thôi còn kéo cả chỉ số thông minh của người khác xuống nữa mới chịu.

Phương Hàn Tẫn lại nhoài người ra khỏi cửa, vẫy tay với Diệp Tử Hàng, “Đừng chạy nữa, cẩn thận té xuống đường ray bây giờ.”

Diệp Tử Hàng vừa chạy vừa phất tay, thở hồng hộc hét lớn: “Chạy theo xe lửa có vẻ giống với cảm giác đưa tiễn…”

“Được rồi, về đi.” Văn Tuyết nằm sấp bên cửa sổ, mỉm cười nói, “Nhớ chăm sóc bản thân mình đấy nhé.”

Bám đến cuối sân ga, Diệp Tử Hàng bèn dừng bước, nhìn xe lửa quanh co tiến về phía trước, lẩm bẩm: “Thượng lộ bình an.”

Cùng với tiếng còi dài, xe lửa tiến sâu vào đêm đen, dần khuất dạng trong làn sương mờ. • HOÀN CHÍNH VĂN •