Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoàn Tàu Trong Sương Mù

Chương 42




Natasha bật radio trên xe, chuyển sang bài hát tiếng Trung. Phần đệm đàn phong cầm da diết xa xăm, giọng ca trầm ấm của người đàn ông như chất chứa bao tâm sự, tâm tình sâu lắng bi thương: 

“Cánh rừng bạch dương xinh đẹp,

Xin hãy hát vang lên tin tức về em.

Người vạn dặm mười gió

Làm sao có thể ngăn trở người thương trên con đường…” [1]

[1] Bài hát có tựa Việt là “Người thương” do Sa Bảo Lượng trình bảy. Link vietsub bài hát ở  đây

Văn Tuyết tựa người trên ghế, nhìn ngoài cửa sổ.

Tuyết vẫn rơi dày đặc, xe cộ trên đường thưa thớt, cây thông ven lề bị tuyết đè cành cây trĩu xuống giống như những người lính đóng quân nơi biên phòng, mặc sương mặc gió vẫn âm thầm thủ vững.

“… Anh ấy nói với tôi nhiều chuyện lắm.” Phía trước đang đèn đỏ, Natasha chậm rãi đạp phanh, nhìn sang Văn Tuyết, “Những chuyện còn lại chừng nào anh ấy đến sân bay thì chị tự hỏi anh ấy đi.”

Đầu Văn Tuyết ong ong, trán nổi gân xanh, hô hấp cũng vô cùng khó nhọc.

Phương Xuân Sinh tựa yên trong lòng cô không tiếng động, ánh mắt mờ mịt chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Văn Tuyết nhắm mắt hít một hơi rồi từ từ thở ra, bấy giờ mới lấy lại năng lực suy nghĩ.

Cô dụi đôi mắt đỏ bừng, khàn giọng hỏi: “Tại sao anh ấy lại làm vậy?”

“Còn vì sao nữa? Chị đoán xem.” Natasha thoáng đưa mắt nhìn Văn Tuyết, “Phương Hàn Tẫn bảo là cái tên họ Tôn vẫn cứ quấn lấy chị như âm hồn bất tán, sau khi về nước chắc chắn sẽ còn kinh hơn. Anh ấy tính giải quyết rắc rối hộ chị luôn.”

Đây là đáp án không cần hỏi cũng biết, nhưng Văn Tuyết vẫn không chấp nhận nổi.

Đây là chuyện giữa cô và Tôn Hách Minh, làm sao cô có thể bàng quan để Phương Hàn Tẫn gánh vác tất cả thay mình được?

Văn Tuyết suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Cô nắm lấy cổ tay Natasha, giọng điệu van nài, “Đưa tôi đến gặp anh ấy.”

Natasha đã sớm đoán được cô sẽ nói thế, bèn thản nhiên trả lời: “Gặp ở đâu đây? Tốt nhất là chị nên ở yên một chỗ mà chờ đi.”

Nói dễ dàng thật đấy. Chuyện này liên quan đến tính mạng Phương Hàn Tẫn, làm sao Văn Tuyết có thể an tâm được?

Cô nằng nặc: “Đây là vấn đề của tôi, tôi phải tự giải quyết.” 

Natasha lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ấy tựa hồ như đã nhìn thấu hết thảy.

“Nếu chị có thể giải quyết thì chị sẽ không trốn đến vòng Cực Bắc này như một con đà điểu. Phương Hàn Tẫn muốn giúp chị, diệt trừ con ác quỷ kia thì chị mới chân chính tự do.”

Cô nàng lại nghĩ đến chuyện gì đó, tặc lưỡi cảm thán: “Chị đã nghe chuyện Pushkin quyết chiến vì tình yêu chưa? Tôi nghĩ Phương Hàn Tẫn cũng giống như ông ấy vậy, cứ ngốc nghếch hy sinh vì tình yêu.”

Mũi Văn Tuyết chua xót, nước mắt không nghe lời được tuôn lã chã.

Cô quay đi, nhanh chóng lau khô hàng nước mắt, khẽ điều chỉnh nhịp thở rồi mới lẩm bẩm: “Chết vì tình yêu có đáng hay không?”

Bài hát trên đài dừng lại, khi làn điệu cuối cùng kết thúc, không gian chìm vào tĩnh lặng.

Natasha vẫn nhìn con đường trước mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Pushkin đã chết, nhưng người ông yêu được tự do mãi mãi. Chắc chắn ông ấy sẽ cảm thấy đáng giá.”

Đèn xanh vừa chuyển, xe từ từ nhích lên, tiến vào con đường bập bùng gió tuyết.
Động cơ nổ vang, Phương Hàn Tẫn điều khiển ca nô lướt trên mặt biển xanh thẳm, bỏ lại đằng sau chuỗi bọt sóng kéo dài.

Từ xa, anh đã nghe thấy một loạt tiếng máy móc truyền đến giữa làn sương trắng.

Cuối cùng cũng đến!

Phương Hàn Tẫn vui vẻ, cố tình giảm tốc độ ca nô, quay đầu yên lặng chờ đối phương xuất hiện.

Tiếng động cơ vang từ xa đến gần, một chiếc ca nô đen hiện dần trong màn sương.

Một người đàn ông đứng ở mũi thuyền, hắn mặc chiếc áo khoác màu đen làm bật lên khuôn mặt nhợt nhạt như quỷ dữ.

Càng lại gần, Phương Hàn Tẫn càng nhận thấy rõ vô vàn cảm xúc phức tạp lấp lóe trong ánh mắt lạnh căm đó – phẫn nộ, hận thù, ghen tỵ, có cả vẻ điên cuồng của loài dã thú đang săn mồi.

Người đàn ông Đông Âu ria mép đang điều khiển tay lái, có vẻ là người lái thuyền hắn thuê.

Khoảng cách chẳng còn bao xa, Phương Hàn Tẫn thình lình kéo mạnh động cơ.

Thân thuyền lao ra xa hơn chục mét như mũi tên vút khỏi cung, phi nước đại về phía trước, đập vào sóng biển nhấp nhô.

Tiếng động cơ gầm rú, Phương Hàn Tẫn quay đầu lại nhìn, quả nhiên thuyền đằng sau cũng đã tăng tốc.

Trong gió biển ầm ào, anh nghe thấy tiếng gào đầy căm phẫn của Tôn Hách Minh: “Phương Hàn Tẫn! Mẹ nó, mày đi tìm chết à!”

Phương Hàn Tẫn ngó lơ, tiếp tục kéo dây, lấy tốc độ nhanh nhất phóng nước rút, tay kia lặng lẽ bẻ lái.

Dựa theo kế hoạch “bỏ trốn”, anh sẽ điều khiển tàu cao tốc về hướng Tây Bắc để có thể đến được vùng biển quốc tế trong thời gian ngắn nhất, sau đó lên tàu bất hợp pháp đang chờ sẵn.

Hiện tại Phương Hàn Tẫn đã đi chếch hẳn về hướng Tây nhưng chiếc ca nô đằng sau vẫn bám sát không tha. Vậy nên có thể chắc rằng bọn Tôn Hách Minh cũng không nhận ra sự thay đổi của tuyến đường.

Chỉ còn vài dặm hải lý nữa là có thể đẩy Tôn Hách Minh vào bẫy!

Phương Hàn Tẫn từ từ cong môi.

Nhưng chưa kịp mừng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Thân thuyền chấn động mạnh, cơ thể Phương Hàn Tẫn thiếu chút là rơi thẳng khỏi ghế lái, phần tay đang kéo động cơ dần nới lỏng, ca nô cũng dần chậm lại.

Phương Hàn Tẫn quay đầu, ngạc nhiên khi thấy trên thân thuyền bị thủng một lỗ lớn, bốc khói trắng nghi ngút.

Cách đó hơn mười mét, Tôn Hách Minh giơ một cây súng sắn, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào anh.

Đầu óc Phương Hàn Tẫn nổ tung.

Hắn có súng!

Đương lúc anh còn đang ngây người, khoảng cách giữa hai chiếc thuyền lần nữa được kéo gần. 

Tôn Hách Minh chỉ vào bóng lưng “Văn Tuyết”, hằm hằm đe dọa Phương Hàn Tẫn: “Đá con chó hôi hám này xuống thuyền thì tao sẽ để mày yên!”

“Mày mơ đi!” Phương Hàn Tẫn hét lớn, nắm chặt lấy dây kéo, dùng hết sức bình sinh giật về phía sau.

Tiếng nổ vang lên đì đùng, ca nô lại tức tốc lao ra ngoài.

Giọng nói tức tối của Tôn Hách Minh vang lên từ đằng sau: “Mẹ kiếp! Vậy thì chúng mày chết chung đi!”

“Đùng!”

Lại thêm một tiếng súng, viên đạn sượt qua cánh tay Phương Hàn Tẫn, mùi thuốc súng tán trong gió biển.

May là Tôn Hách Minh nhắm không chuẩn, lại may mắn áo lông của Phương Hàn Tẫn đủ dày, lúc này tay áo đã bị đạn xẹt rách bươm, lông tơ trắng bay loạn trong gió, rơi rải rác xuống biển.

Nhanh lên!

Con người Phương Hàn Tẫn co chặt. Xuyên qua sương mù mờ mịt, anh gần như nhìn thấy thân thuyền sắt ánh xám to lớn kia, và cả lá cờ tung bay trên cột buồm cao cao…

“Đùng!”

Tiếng súng thứ ba vang lên, còn dữ dội hơn cả hai lần trước!

Phát súng bắn trúng động cơ. Ca nô rung lắc kịch liệt, toàn thân Phương Hàn Tẫn gần như bị xé toạc, tê dại từ đầu đến chân, lỗ tai ong ong chấn động!

Ngay bây giờ!

Phương Hàn Tẫn nhanh nhẹn cởi phăng chiếc áo khoác cồng kềnh, đạp giày da ra, tung người nhảy xuống biển.

Trong chớp mắt đã bị biến mất không tung tích.

Giây phút rơi xuống nước ấy, tứ chi Phương Hàn Tẫn co rút vì lạnh, trái tim suýt ngừng đập.

Đang vào đông, nước biển Bắc Băng Dương buốt tận xương, vượt qua giới hạn mà con người có thể chịu đựng.

Phương Hàn Tẫn cắn răng nín thở, cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo.

Xuyên qua làn nước băng xanh biếc, anh nhìn thấy chiếc ca nô phóng qua đỉnh đầu, bóng lưng Tôn Hách Minh trở nên vặn vẹo quái dị dưới khúc xạ của nước biển.

Nhịn thở thêm mấy chục giây, oxy trong lồng ngực gần như đã hao kiệt, Phương Hàn Tẫn dốc toàn lực rẽ nước ngoi lên hít sâu một hơi, sau đó bơi bạt mạng về hướng ngược lại…

Theo quán tính, chiếc ca nô đằng trước lao thêm vài chục thước nữa, sau đó chậm dần, cuối cùng là chết máy hoàn toàn.

Nó cô độc giữa biển, chơi vơi một mình với những con sóng dữ.

Tôn Hách Minh nhe răng cười nhăm nhở, định thừa thắng xông lên truy kích, nhưng chẳng biết vì sao chính chiếc ca nô của hắn cũng dần chậm lại.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy người lái thuyền đã buông động cơ, khoa tay múa chân nói gì đó với mình, vẻ mặt rất kỳ lạ, hình như đang kích động lắm.

Tôn Hách Minh nào hiểu tiếng Nga, chỉ có thể nói tiếng Anh đơn giản lệnh cho anh ta. Nhưng chẳng biết tên râu ria này trúng tà hay sao mà nhất định không chịu đi tiếp.

Chả phải muốn tiền hay sao?

Tôn Hách Minh phẫn nộ, rút một xấp Rúp trong túi áo khoác nện vào mặt người gã, xẵng giọng: “Đuổi theo cho tao!”

Người đàn ông cật lực xua tay, chỉ về phía trước như đang giải thích gì đó.

Mẹ nó, thằng chó đẻ!

Tôn Hách Minh đạp ngã người đàn ông, đoạt lấy vô lăng kéo động cơ.

Chiếc ca nô lại lao vun vút về trước, nhanh chóng đuổi kịp chiếc bị thủng lỗ, lượn qua lượn lại sau đó mới dừng hẳn.

Quái, sao không thấy Phương Hàn Tẫn đâu cả!

Chỉ còn quần áo và giày dép trên ghế lái.

Tôn Hách Minh không ngờ tới được.

Người còn lại thì sao? Chẳng lẽ chúng nhảy xuống biển trốn? Biển rộng mênh mông thế này, nhảy xuống thì sao sống nổi?

Chuyện may chính là Văn Tuyết vẫn còn trên thuyền.

Tôn Hách Minh đứng lên nhảy sang ca nô bên cạnh, túm lấy tóc Văn Tuyết…

Cảm giác khác thường.

Lạ hơn là hắn chỉ vừa vận tí sức mà tóc cô đã lìa khỏi đầu, lủng lẳng trên tay.

Tôn Hách Minh sợ dại cả người, cúi xuống nhìn, đỉnh đầu “Văn Tuyết” trơn nhẵn. Bấy giờ hắn mới nhận ra…

Mẹ nó, là hình nộm?!

Hắn căm tức ném bộ tóc giả trên tay đi, đá văng con ma-nơ-canh nhựa.

Gương mặt quái dị kia phảng phất như đang cười nhạo, một con búp bê nhựa rẻ tiền vậy cũng có thể lừa được hắn, thật sự là ngu xuẩn đến nực cười.

Lạc mình trong sương, đầu óc Tôn Hách Minh hoàn toàn mất định hướng.

Mục đích của cặp đôi chó má này là gì? Định nhử hổ xa rừng hay chỉ đơn thuần muốn trêu chọc hắn?

Ca nô lênh đênh trên biển, xung quanh yên tĩnh không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào, ngoại trừ sương mù trập trùng thì không thể nhìn ra gì khác.

Bỗng nhiên một âm thanh bén nhọn chọc thủng làn sương mù dày đặc, nghe như tiếng báo động kéo dài đâm vào màng nhĩ.

Tôn Hách Minh mặt cắt không còn một giọt máu, quay đầu tính toán tìm tên râu ria kia, nhưng lại thấy anh ta cũng không khác gì mình, run rẩy giơ tay lên đỉnh đầu, từ từ đứng dậy.

Một chiếc tàu chiến màu xám vượt qua màn sương nhanh chóng dừng lại trước mắt họ.

Hai người lính đứng trên mũi tàu, ánh mắt lạnh băng, ngập tràn cảnh giác chĩa súng vào Tôn Hách Minh.

Một trong số họ quát lớn gì đó, Tôn Hách Minh nghe không hiểu, vội vàng nhìn về phía người đàn ông râu ria.

Gã đàn ông cũng hãi nhũn cả chân, nào dám nhúc nhích gì, chỉ có thể gắng ám chỉ hắn thông qua ánh mắt: “Súng của anh đấy! Súng của anh!”

Tôn Hách Minh cuống cuồng vứt súng săn. Giơ tay ôm gáy, nở nụ cười sượng cứng, biện giải bằng tiếng Anh: “Hiểu lầm thôi mà! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”

Hai người lính không đáp, vẫn duy trì tư thế nhắm súng. Chẳng lâu sau, một bàn đạp xích sắt bay ra khỏi tàu chiến, đáp xuống trước mắt họ.

Tên râu ria run rẩy bước lên bàn đạp, quay đầu nhìn Tôn Hách Minh, ý tứ trong mắt hết sức rõ ràng.

Tôn Hách Minh toát mồ hôi lạnh, khẩn trương nuốt nước bọt, đứng chôn chân một chỗ không tài nào di chuyển nổi.

Hắn ngẩng đầu nhìn hai người lính, lại nhìn về con ma-nơ-canh nhựa đã ngã lăn quay ở kia.

Giờ phút này, nét cười nhạo trên mặt nó lại hàm chứa một tầng ý nghĩa khác hẳn.

Đương lúc hoảng hốt, trong đầu Tôn Hách Minh chợt xuất hiện một giọng nói. Đêm qua, khi tay thám tử cầm ảnh báo cáo với hắn đã nói một câu: “Chịu ảnh hưởng của các dòng chảy ấm áp của Đại Tây Dương, Murmansk không bị đóng băng và cũng là cảng buôn hải sản lớn nhất ở Nga. Đồng thời, do vị trí đặc biệt, nơi đây cũng là một căn cứ quân sự trọng yếu của Hạm đội Phương Bắc của Nga đang đóng quân…”

Lúc ấy Tôn Hách Minh còn chê gã dong dài, nói chuyện không có trọng điểm, chưa nghe hết đã lấy tiền tống cổ gã đi.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ gã đang ngầm ám chỉ mình, dọc theo bờ biển Bắc Băng Dương có quân cảng, không nên tự ý xông vào vùng cấm của quân sự.

Đặc biệt là khi xách theo một khẩu súng.

Tôn Hách Minh lại nhớ tới Phương Hàn Tẫn.

Nó nhảy xuống biển khi nào? Sao có thể canh giờ chuẩn xác như thế?

Bây giờ mình nhảy còn kịp không nhỉ?

Tôn Hách Minh nhằm chằm chằm mặt biển gợn sóng, thẫn thờ đến mất hồn.

Giữa tốc độ nhảy biển và tốc độ bay của đạn thì cái nào nhanh hơn?

Thời gian giằng co quá lâu, hai người lính đã mất kiên nhẫn, bèn dí họng súng lên ngay trán Tôn Hách Minh.

Sau cùng hắn cũng cứng ngắc di chuyển, chậm rãi bước từng bước một lên bàn đạp sắt…
Bầu trời mây đen cuồn cuộn khiến người khác dấy lên nỗi muộn phiền mơ hồ.

Tiếng loa thông báo vang lên hết đợt này tới đợt khác, Văn Tuyết ngồi trên ghế không dám di chuyển, hai tay vo chặt tấm vé, tâm trí phiêu dật xa xôi.

“Chị ơi, chị ơi…”

Ống tay áo bị kéo mấy lần cô mới định thần lại, quay sang nhìn Phương Xuân Sinh bên cạnh.

Phương Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn cô, hàng mày nhíu chặt, con ngươi hơi co rụt, toát lên vẻ lo lắng.

Nhẽ ra loại cảm xúc nặng nề thế này chỉ thuộc về người trưởng thành, nay lại xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của thằng bé, tạo nên vẻ tương phản đến kỳ cục.

“Chị ơi,” Thằng bé hỏi, “Anh sẽ đến chứ ạ?”

Văn Tuyết đối mặt với thằng bé, trịnh trọng trả lời: “Nhất định anh ấy sẽ đến.”

Nói đoạn cô quay lại nhìn cổng lên máy bay, hiện giờ có rất ít người xếp hàng, có lẽ cửa khoang máy sẽ đóng lại trong ít phút nữa.

Cô suy nghĩ gì đó, bèn nói thêm: “Nhưng cũng không chắc sẽ đi chuyến bay này.”

Chút cô đơn hiện lên trong mắt đứa trẻ.

Văn Tuyết cất lời an ủi: “Không kịp cũng chả sao, anh ấy có thể đi chuyến khác để đến với chúng ta mà.”

Phương Xuân Sinh cụp mắt, trầm mặc thật lâu, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Văn Tuyết xoa đầu Xuân Sinh, nhấc hành lý bên chân lên, “Chúng ta lên máy bay trước nhé.”

Họ tìm thấy chỗ ngồi của mình. Ngoài cửa sổ, đêm tối mịt mùng hoang liêu, sân đậu máy bay bị tuyết lấp kín, xe xúc tuyết quét thành một đường màu đen hướng thẳng về phía chân trời.

Tuyết rơi không ngừng từ đêm qua. Vốn Văn Tuyết còn ôm lòng mong ngóng, rằng thời tiết kiểu này thì chỉ có thể hoãn chuyến bay hoặc hủy bỏ.

Nhưng là cô đã đánh giá thấp sức chiến của dân Nga.

Phương Xuân Sinh cứ loay hoay suốt trên ghế, như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Văn Tuyết rướn người sang cài dây an toàn cho thằng bé, bỗng nghe thấy tiếng rấm rứt: “Chị ơi, có phải anh không cần chúng ta nữa không?”

Cổ họng Văn Tuyết nghẹn đắng, nói không nên lời.

Ánh mắt ấm ức của Phương Xuân Sinh đột nhiên thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng cô, trong chớp nhoáng thiêu cháy dòng máu chảy trong huyết quản.

Cô nhìn Phương Xuân Sinh, nói như chém đinh chặt sắt: “Xuân Sinh, anh trai em đang trên đường tới đây, chúng ta đi đón anh ấy nhé.”

Mắt Xuân Sinh bỗng chốc sáng như đèn pha, nhanh nhảu tọt xuống ghế nắm lấy tay cô định xông thẳng ra ngoài.

Văn Tuyết đứng dậy theo, mở ngăn hành lý trên đầu khoang máy bay lôi hành lý ra, sau đó ôm lấy Phương Xuân Sinh, thẳng tiến về phía lối ra. 

Cô cũng không rõ sự kích động này từ đâu mà đến, có lẽ là vì cô không thể yên tâm mà rời đi như vậy, để lại mình Phương Hàn Tẫn một mình đương đầu với nguy hiểm.

Hoặc giả, cô chỉ muốn được gặp anh nhanh hơn chút nữa.

Mặc cho bây giờ anh đang ở đâu, chỉ khi tận mắt nhìn thấy anh, trái tim căng như dây đàn của cô mới có thể chân chính thả lỏng.

Hai tiếp viên hàng không ở cửa khoang còn đang cố ngăn cản Văn Tuyết, nhưng cô chẳng kịp giải thích đã đẩy họ ra rồi lao khỏi đó. 

Tiếng bước chân của cô lanh lảnh vang dội, quanh quẩn mãi trên hành lang vắng vẻ, từng bước từng bước đổ về phía người trong lòng.

Ở khúc ngoặt, Văn Tuyết bước quá nhanh nên không để ý phía trước, bất ngờ va phải một lồng ngực vững chãi.

“Ui…”

Văn Tuyết lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, đang tính xin lỗi nhưng vừa ngước mắt thấy người trước mặt, trái tim lại đột nhiên nhảy loạn xạ, nặng nề đánh thình thịch trong lồng ngực.

“Anh ơi!” Phương Xuân Sinh hét lớn, dang tay ôm chầm lấy Phương Hàn Tẫn, giọng điệu trẻ con vừa hân hoan vừa pha chút giận dỗi, “Em còn tưởng anh không thèm bọn em nữa cơ! Anh mà không đến là máy bay cất cánh rồi đấy!”

Phương Hàn Tẫn cũng ôm siết thằng bé, cười nói: “Máy bay bay rồi thì còn chuyến tiếp theo, hai người đi đâu anh sẽ đuổi tới đó.”

Văn Tuyết nhìn anh, mím môi, vành mắt đượm hơi nước.

Tóc anh ướt sũng, có mấy chỗ còn kết băng, sắc mặc trắng bệch bất thường, môi lạnh tím tái.

Khó trách hôm nay không mang theo áo khoác lông mà chỉ mặc độc một chiếc áo phao mỏng, cổ áo bên trong cũng đẫm sương lạnh.

Vào một ngày lạnh lẽo đến nhường này…

Ngực Văn Tuyết đau đớn, nước mắt rơi như chuỗi hạt đứt dây.

Sợ anh biết, cô vội quệt nước mắt, ngẩng đầu lên cười với anh như không có chuyện gì.

Phương Hàn Tẫn bước tới trước Văn Tuyết, vươn tay ôm lấy eo cô, dán môi sát vành tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đến đón anh à?”

Văn Tuyết khịt mũi, phụng phịu đấm nhẹ vào anh, thấp giọng nỉ non: “Em sợ anh lạc đường. Đã bảo là phải đi cùng nhau, không được bỏ rơi ai rồi cơ mà.”

“Ừ.” Phương Hàn Tẫn siết tay, ôm cô thật chặt, “Chúng ta cùng đi.”

Máy bay lao đầu khỏi cuộn mây mù, thành phố ngày càng thu nhỏ, Văn Tuyết nhìn ra đằng xa, bờ biển bàng bạc uốn lượn, mặt nước lượn lờ một tầng sương trắng.

Bỗng nhiên sương mù tan thành mây khói, khoác lên lớp áo yên bình như màu mật giữa biển và trời. 

Văn Tuyết quay sang, thấy Phương Hàn Tẫn đang lẳng lặng nhìn mình, trong mắt chứa chan ý cười ấm áp.

Văn Tuyết nghiêng đầu hỏi anh: “Bây giờ kể em nghe mọi thứ được chưa?”

Phương Hàn Tẫn chầm chậm cong môi, nới rộng hai tay với cô.

“Ôm anh trước đã.”

Khó thấy được vẻ trẻ con của anh, Văn Tuyết hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã nhoẻn môi cười, ngoan ngoãn ôm lấy anh.

Quần áo anh lạnh tản ra độ ẩm khó chịu, nhưng cơ thể lại nóng cháy, trái tim đập thình thịch, đều đặn và hăng hái khôn cùng. 

“Lạnh quá.” Phương Hàn Tẫn ôm Văn Tuyết, mái đầu ướt sũng cọ vào cổ cô như một chú cún tủi thân.

Văn Tuyết xót xa, cố hít thở mấy lần mới đè lại được dòng lệ chực chờ tuôn, cô vỗ nhẹ tóc anh, cười dịu dàng hỏi: “Anh xem anh có ngốc không chứ.”

Nụ hôn của Phương Hàn Tẫn rơi xuống xương quai xanh của cô, hơi nóng nhè nhẹ phả ra khiến trái tim cô như bọc trong làn nước ấm.

“Ngốc chứ. Nhưng ngốc vì em thì gì cũng đáng.”