Mọi người trong và ngoài cung đều kinh ngạc trước sự ra đời không lâu của tiểu hoàng tử mà đã được có một cái tên rồi. Ai cũng biết là phải vài ngày mới được ban tên, vì khi đó họ sợ rằng đứa bé c.h.ế.t yểu.
Trên những nẻo đường, người dân trong thành bàn về việc hoàng cung có thêm một hoàng tử. Hình như đất nước nơi đây truyền tin hơi bị nhanh, vì tiểu hoàng tử mới sinh được vài canh giờ trước thì đã biết rồi. Nhưng họ lại đang lo lắng cho Yên thứ phi, khi sanh được tiểu hoàng tử ra thì người đã rơi vào hôn mê sâu.
Nơi tẩm điện của vị hoàng đế nào đó, Khánh Hi đang ôm một đứa bé khóc nháo loạn trong ngực mà chẳng biết làm sao! Vị Phan thái giám thì đang bận đi xử lý công vụ kia giúp ông nên không biết xin ai giúp đỡ.
Có lẽ ông trời không phụ lòng người, một vị phi tần đến thăm Khánh Hi.
- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.
Khánh Hi bận dỗ bé nên chỉ gật đầu với người kia, tay chân thì luống cuống không biết cách dỗ bé.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Kiều Đạm nhìn đứa trẻ khóc mãi không ngừng trong lòng của Khánh Hi thì nàng lấy ra một chiếc trống lắc, rồi lắc đều lên. Những tiếng thanh vang lên khiến cho Thế Phương phải ngừng khóc mà chăm chú nhìn chiếc trống lắc kia, rồi chậm rãi nở nụ cười tươi!
Khi nghe thấy tiếng cười của bé, nàng cảm thấy rất bình yên lạ thường. Khánh Hi cũng cảm thấy không kém gì nàng, bỗng chốc ông ôm bé vào lòng rồi hôn một cái.
Chụt
Kiều Đạm nhìn Khánh Hi rồi không biết nổi ghen tị từ đâu đi lên, bĩu môi nghĩ thầm: " Nhóc con này đáng yêu quá! Không như con trai mình nhìn vào là thấy ghét! "
Kiều Đạm vốn có một đứa con trai nhưng suốt ngày cứ đem cái mặt lạnh tanh mà đọc sách, nàng cảm thấy đọc sách là rất tốt. Chỉ có điều là nó luôn tự nhốt mình trong biệt viện, đọc không quản ngày đêm.
Khi nhìn bé, nàng cảm thấy đôi mắt bé rất đẹp như ánh sáng nhỏ được thần tiên đưa xuống đây. Kiều Đạm ở lại chơi với bé một lúc khá lâu, Khánh Hi thấy có người giữ bé nên rời đi xử lý một số việc.
Kiều Đạm nhìn hắn rời đi, khẽ thở dài nhìn bé. Đôi mắt tràn ngập tình mẫu thân bao la, hôn lên trán bé một cái nhẹ nhàng.
- Phương Nhi, con thật dễ thương hơn con trai ta luôn đó. Mong con lớn lên bình an và hạnh phúc.
Dường như cảm nhận được lời chúc của nàng, bé đưa tay chạm vào tay nàng. Nụ cười của bé giống như soi sáng cho nàng, bao nhiêu năm tranh đấu thì giờ đây cảm thấy mãn nguyện rồi.
___________
Lúc này, Đào Ngọc đang ở bên cạnh Yên tỷ tỷ của mình. Tỷ muội bao nhiêu năm rồi, nay lại nhìn người tỷ tỷ dù có phiền phức hay nói nhiều khi nằm một chỗ thì cảm thấy không quen. Đôi khi không phải sống trên đời là sẽ được hạnh phúc, có một số thứ phải tranh đấu mới có được.
- Yên tỷ tỷ, muội sẽ cùng với mọi người chăm sóc con của tỷ thật tốt. Những món quà mà tỷ chuẩn bị cho Phương Nhi vào ngày ra đời, muội sẽ gửi đến cung của hoàng thượng. Khi tỷ tỉnh lại sẽ thấy bé là một đứa trẻ dễ thương nhất trên thế gian, muội thật mong ngày đó đến thật nhanh!
Đào Ngọc cầm những đồ chuẩn bị cho bé, rời cung Thất Cung Viện đến Dưỡng Tâm Điện. Trên đường đi, Đào Ngọc đã suy nghĩ rất nhiều nhưng khi đến cửa cung nàng lại không dám vào. Nàng đưa tất cả các đồ cho nô tài, rồi rời đi như chưa từng đã đến đây.
" Ta sẽ đến thăm con sau khi ta suy nghĩ xong! "
Kiều Đạm vừa ra khỏi cửa thì thấy xa xa có bóng hình của Đào Ngọc, trầm mặc hồi lâu rồi khởi giá về cung.
___________
Những hoàng tử khác cũng hay tin trong cung, họ không hề quan tâm đến đệ đệ này. Dù sao vẫn không thể đấu lại được bọn họ, lo làm gì?
Một người con trai trưởng thành tuấn tú, đẹp đang đứng ở cạnh bàn là Âu Kiên Thụy | Tam hoàng tử |. Người còn lại nhìn dáng vẻ âm trầm, ốm yếu đứng cạnh như khác nhau hoàn toàn. Ai nhìn vào có lẽ không cảm thấy họ là huynh đệ cùng phụ thân khác mẫu thân, người con trai ốm yếu kia chậm rãi xoay đầu nhìn Kiên Thụy.
- Không biết tam hoàng huynh đến đây có việc gì không?
Kiên Thụy nhìn người đệ đệ trước mặt, cau mày một lúc lâu. Âu Phạm Băng | Lục hoàng tử | không quan tâm đến người hoàng huynh này cho lắm, hay nói cách khác là chưa bao giờ quan tâm đến các vị hoàng huynh ( đệ ) trong cung.
- Huynh định đến cung thăm nhóc con đó, đệ đi chung không?
Đôi mắt của Phạm Băng lóe lên đầy kinh ngạc, nhìn kỹ lại vị tam hoàng huynh hết một vòng. Ai ai cũng biết tam hoàng tử chưa bao giờ xem các huynh đệ khác là người thân của mình, ngay cả mẫu phi còn không thèm quan tâm nói gì đến các đệ đệ khác?
- Không bị đoạt xá chứ, hoàng huynh?
Kiên Thụy lắc đầu, hắn chỉ cảm thấy người đệ đệ vừa ra đời của mình sẽ khác với những huynh đệ khác nên muốn kiểm chứng. Hắn muốn xem thử đệ đệ mới này, bản lĩnh đến đâu mà được phụ hoàng quan tâm đến vậy.
" Vừa ra đời không lâu đã được phụ hoàng đưa đến cung của mình, tên thì rất hay. Còn của ta thì không được hay cho lắm. "
Vốn dĩ Khánh Hi định lấy tên là Kiên Thủy nhưng không cẩn thận bút lại rớt xuống một giọt mực nên từ Thủy thành Thụy. Lúc đó, Khánh Hi không muốn bản thân mình viết sai tên nên để vậy luôn.
Sau khi suy nghĩ, Phạm Băng cảm thấy nên đi xem một chút. Cảm giác mà tam hoàng huynh tâm cơ này chưa bao giờ sai cả, hắn gật đầu.
- Được, chúng ta đi! Dù sao nhóc đó sẽ không nhớ chúng ta là ai đâu, khi lớn sẽ quên đi người từng gặp mặt thôi.
Đa phần họ đều nghĩ như vậy, những đứa trẻ khác đều sẽ quên người từng gặp sau một thời gian. Liệu có như những gì họ nghĩ hay không?