Đoàn Sủng Của Nhóc Con

Chương 2




Một lúc sau, những vị quý tần khác cũng đến Thất Cung Viện nhìn qua trạng thái của họ thì mắt mở không lên mà cũng muốn đi xem đứa con của Yên thứ phi. Khi họ nhìn thấy hoàng thượng thì lận đận tỉnh táo và nhanh chóng thỉnh an.

- Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.

Khánh Hi nhìn những phi tần của mình mà phất tay một cái xem như là bảo đứng dậy. Tất cả nhanh chóng ngồi xuống ghế và lấy trà ra thưởng thức, Khánh Hi cũng đang cầm lấy trà mà uống.

Mọi người đang ngồi đợi trong sảnh nhìn những người ra vào nhiều lần, ai thân với Yên thứ phi đều cảm thấy bất an. Bất chợt thì bà đỡ chạy ra, tay chân run rẩy mà quỳ xuống.

- Bẩm bệ hạ, Yên thứ phi sinh sớm hơn dự kiến giờ lại đang trong tình trạng khó sinh! Thứ cho thần mạo muội hỏi bệ hạ chọn Yên thứ phi hay con?

Trước khi bà nói ra những lời này cũng đã sợ hãi rất nhiều, tất cả mọi người trong đại sảnh sau khi nghe bà nói liền chấn động. Đào phi | Đào Ngọc | vốn sẽ mong chờ cả hai người họ đều bình an nhưng cuối cùng nghe như vậy nên đã quỳ xuống cầu xin Khánh Hi.

- Mong bệ hạ có thể chọn Yên tỷ tỷ, mặc dù thần thiếp biết đứa con này tỷ ấy đã mong đợi hằng đêm nhưng mà cũng có thể sinh đứa khác cũng được mà!

Đào Ngọc ngàn vạn lần cũng không muốn mất người mà đã bảo vệ mình từ khi vào cung đến nay, nàng không hề nói mình không tâm cơ nhưng mà Yên Thảo đối với nàng rất tốt còn hơn cả tỷ muội ruột thịt. Nàng vốn đã có hai đứa con, một đứa đã chín tuổi đứa còn lại vừa mới năm tuổi. Sau khi nàng nghe tin Yên Thảo có hỉ sự đều rất vui mừng, nàng biết dù hiện tại kêu bỏ đứa nhỏ chắc chắn Yên Thảo sẽ không bao giờ bỏ.

- Trẫm chọn.....

Lời còn chưa kịp dứt Khánh Hi nghe tiếng của Yên thứ phi nói lớn, dù đang đau đớn nhưng có lẽ cảm nhận được đứa bé sẽ không được giữ lại khiến cho nàng không ổn.

- Xin bệ hạ hãy nghe thiếp nói, dù khó sinh đến mấy thiếp muốn sinh bảo bảo ra. Tỷ cũng cảm ơn muội nhưng nếu tỷ mất thì mong muội đừng ghét con tỷ!

Hốc mắt của Đào Ngọc đỏ lên nhưng không hề có tiếng đáp lại lời của Yên Thảo, Khánh Hi nhìn vào bên trong mà cũng không biết nên làm sao đến cuối cùng nói.

- Được, nàng muốn sao cũng được! Chỉ cần hai người bình an.....

Sau khi nhận được mệnh lệnh bà đỡ đi vào tiếp tục giúp Yên Thảo, càng ngày càng nhiều người ra vào hơn. Trong đại sảnh, những người mà từng hãm hại Yên Thảo cũng mong cả hai người đều bình an. Dù sao khi họ bên cạnh Yên Thảo đều cảm thấy một sự vui vẻ và bình yên ở trong đó.



Rạng sáng, tiếng khóc trẻ con vang dội khắp cả phòng. Yên Thảo nhìn đứa con của mình rồi nhắm mắt, bà đỡ nhìn vậy mà sợ hãi nên đã đưa tay thử vào mũi nàng. May mắn là nàng không sao chỉ là rất giống như đang ngủ....

Bà đỡ yên tâm mà ẩm tiểu hoàng tử đi ra ngoài nhưng mà bà dỗ cỡ nào cũng không nín khóc khiến cho bà càng thêm hoảng sợ. Khánh Hi thấy đứa bé được bà đỡ ẩm ra nhưng mà cứ luôn khóc không dứt, Đào Ngọc bỏ qua một bên mà tiến lên dỗ có điều nửa nén hương cũng không chịu dừng.

- Cháu ngoan đừng khóc, đừng khóc....

Oa oa oa —

Bỗng nhiên tiếng khóc càng thêm dữ dội hơn, Đào Ngọc cũng chẳng biết làm sao! Bà đỡ càng thêm sợ hãi nhiều hơn, dù đã thuận lợi sinh hạ đứa bé nhưng cứ khóc như vậy không được.

- Bệ hạ nếu tiểu hoàng tử cứ khóc như vậy sẽ bị ngạt thở mà qua đời! Đào phi không thể dỗ, còn Yên thứ phi thì đang nghỉ ngơi bên trong nên....

Bà vừa nói ra khiến cho không biết bao nhiêu người khiếp sợ, nếu cứ để như thế này thì đứa bé sẽ c.h.ế.t mất. Khánh Hi chỉ mới vừa nhìn đứa con này nên lòng cảm thấy chua xót khi đứa con mới vừa ra đời không lâu đã muốn qua đời.

Khánh Hi tiến lên chỗ Đào Ngọc đưa tay bế đứa con của mình, nhưng lạ thay đứa nhỏ vừa vào lòng của hắn lại nín khóc rồi còn nở một nụ cười tươi rói. Khánh Hi lúc này không biết cảm xúc của mình như thế nào nữa, dỗ được đứa con nên tâm trạng thật tốt!

Đào phi không giận vì mình không dỗ được đứa cháu mà khi thấy bé nín khóc còn nở một nụ cười tươi như vậy. Nàng cảm thấy cảm xúc của bé nhà Yên tỷ tỷ đang mang năng lượng niềm vui vậy, khi nàng chạm vào bé cũng là lúc đã ngủ rồi.

- " Làn da mềm mại và da thịt mềm mụp, mình sợ không cẩn thận mà làm gãy bé con quá! "_Đào Ngọc đang ở trong lòng vừa lo vừa vui mừng.

Kiều tần | Kiều Đạm | không nhịn được nghĩ đến đứa con hách dịch nhà mình mà ảo não, không xinh xắn bằng bé nên phải đem vứt thôi.

_____________

Đứa con đang nằm đọc sách ở phủ với vẻ mặt lạnh tanh: Hắt xì



- " Hình như có ai nhắc mình à? Không lẽ mẫu thân lại đang định quăng mình vào bãi rác? "

Nhưng rồi cuối cùng y quăng ý nghĩ này ra sau đầu mà chăm chú đọc sách, vốn đã ở bên trong phòng sách nên không hề biết bên ngoài kia y đã có thêm một đệ đệ.

_____________

Một canh giờ sau, Đào Ngọc không thấy Yên Thảo tỉnh dậy nên đăm ra lo lắng mà cho gọi thái y. Thái y vừa tới đã bị nàng đem tới giường và ra lệnh cho người nọ, ánh mắt như muốn nói: Yên tỷ tỷ mà có chuyện gì bổn cung đem chôn ngươi!

Khánh Hi đưa đứa bé cho bà mụ nhưng chưa kịp gì hết thấy bé con đang cau mày dường như gặp ác mộng, hắn đành ôm vỗ nhẹ vào lưng bé một chút. Khi nhìn thấy bé con ngủ an phận hơn, Khánh Hi không dám đưa cho bà mụ nữa.

- Khởi bẩm bệ hạ và các vị nương nương, nương nương hiện tại tuy còn thở nhưng mà không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại được. Việc này thần thất trách mong bệ hạ và các vị nương nương đây giá tội!

Vị thái y vừa nói xong cũng không run rẩy mà chỉ đang cố bình tĩnh và chấn an mình trong lòng. Mọi người nghe thái y nói vậy vừa yên tâm vừa lo lắng, dù biết là chỉ ngủ nhưng lại không thể tỉnh dậy được.

Khánh Hi nhìn đứa bé trong lòng rồi dặn mọi người chú ý bảo vệ thận trọng cho Yên thứ phi, nhanh chóng đưa bé đi.

Đức tần | Đức Huệ | nhìn Khánh Hi đi xa rồi cũng xin phép về cung của mình, những người khác cũng nhanh chóng về cung. Nếu như là năm nào đó, Đức tần sẽ nói một câu: " Đúng thật là sinh khéo! " nhưng nay thì đã không quan tâm đến chính sự trong hậu cung. Dù sao Đức tần hiện tại có tổng cộng bốn đứa con nên không sợ ai cướp.

_______________

Tại dưỡng tâm điện, Khánh Hi nhìn đứa bé mà hắn đen về tẩm cung của mình thì vừa lúc bé tỉnh, đưa đôi tay nhỏ như búp sen lên dường như đang muốn nắm cái gì đó. Khánh Hi vô thức đưa tay của mình xuống, bé nhanh chóng nắm lấy.

Khánh Hi cứng đơ cả người, hắn cảm nhận được sự mềm mại của bé. Đôi tay như làm bằng kẹo bông vừa chạm vào cứ như đang bay bổng giữa trời mây vậy.

Khánh Hi không nhịn được mà nhéo mặt của bé một chút, nó mềm như bé vậy. Hắn phải cẩn thận đem bé đặt xuống nôi, thấy bé không khóc thì hắn cũng cầm bút lên viết cho bé một cái tên.

Âu Thế Phương