Lữ đoàn bỗng dưng có thêm một người.
Vệ Tuân nhìn chín cái tên trong danh sách, vẫn không tin trí nhớ của mình có vấn đề đến nỗi quên mất sỉ số ban đầu, nhưng lại chẳng thấy có gì sai khi đọc những cái tên ấy.
Nãy Miêu Phương Phỉ tới mua gùi tre, Vệ Tuân vừa trả giá vừa quan sát thấy cô ta vẫn bình thường, không hề phát hiện trong đội ngũ có thêm một ‘người’ mà mua tám cái. Nhưng Miêu Phương Phỉ lại để ý đến cái gùi tre thứ chín mà Vệ Tuân cố ý bày ra, lúc về vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
“Kẻ dư ra này là người hay quỷ? Hay là dân địa phương nào đó?”
Vệ Tuân lầm bầm, nhớ lại ‘Dao găm máu oán hận của Bình Bình’ mà mình nhận được khi g!ết chết Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống, những ghi chú trên đó ám chỉ con dao này đã sinh ra oán linh nhưng Vệ Tuân chẳng thấy oán niệm nào cả.
Từ đó, trong lữ đoàn đã xuất hiện thêm một ‘người’. Có thể ‘người’ này là nhiệm vụ đầu tiên tại điểm tham quan thứ hai, hoặc là một sự tồn tại đặc biệt nào đó nhằm kiểm tra các du khách.
“Oan hồn sao?”
Vệ Tuân cười khẽ, thích thú nói: “Mình chưa thấy oan hồn lần nào… muốn gặp ghê.”
Có điều hướng dẫn viên không được can thiệp quá sâu, tuy rất tiếc nhưng Vệ Tuân chỉ đành chờ xem kịch vui.
“Nhiều điểm quá giờ làm gì ta?”
Sự chú ý của Vệ Tuân chuyển sang danh sách sản phẩm của khách sạn, cậu phấn chấn xoa tay hầm hè muốn mua sắm, ánh mắt cứ vương vấn không rời trên ba mục [Trải nghiệm đẻ thường], [Trải nghiệm đẻ mổ] và [Trải nghiệm khó đẻ].
Tuy giá hơi căng nhưng chơi được lâu và cảm giác trải nghiệm cũng chân thật nữa, rẻ hơn trò đau bụng kinh 10 phút nhiều. Có điều trò này như muốn người chơi trải nghiệm đủ sự vất vả của phụ nữ mang thai hay sao mà quá trình đẻ tự nhiên mất tận sáu đến tám tiếng, Vệ Tuân ‘mang thai con đầu lòng’ nên sẽ còn lâu hơn nữa. Cậu đang trong hành trình mà, moi đâu ra nhiều thời gian vậy chứ?!
“Tiếc ghê á!”
Vệ Tuân tặc lưỡi tiếc nuối nhưng thật ra cũng không tiếc lắm. Bởi vì hành trình này đã mang đến cho cậu không ít k!ch thích về tinh thần rồi, vượt xa cả nỗi đau đớn thể xác mà cậu hằng theo đuổi.
“He he, ha ha ha…”
“Hi hi…”
Tiếng cười trong trẻo của con nít, mờ ảo rùng rợn quanh quẩn trong phòng. Dòng điện kêu xẹt xẹt, ngọn đèn trên trần nhà nhấp nháy rồi mờ dần. Trời hôm nay u ám, căn phòng bỗng chốc tối sầm lại như bị bao phủ bởi lớp sương mù xám xịt đáng sợ.
Tiếng cười con nít như có như không, cuối cùng vang lên từ dưới gầm giường. Chiếc giường king size vốn mềm mại ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo ẩm ướt như bị ngâm trong nước đá khiến Vệ Tuân lạnh run người, không thể tập trung xem danh sách mua sắm được nữa.
“Nè mấy cục cưng, tụi mày phiền quá nha.”
Vệ Tuân trách cứ: “Giờ lăn ra đây, tao nghe thấy tiếng cười của mày rồi đấy.”
Trong khi trả giá với Miêu Phương Phỉ, Vệ Tuân đã nghe thấy tiếng cười của trẻ con thoắt ẩn thoắt hiện, lúc đầu cậu tưởng đó là ảo giác thính giác do giá trị SAN giảm xuống nhưng bây giờ nó càng lớn lại vang vọng hơn.
Hừm, không phải ảo giác à?
Vệ Tuân ngồi dậy, cổ chân trần lập tức lạnh ngắt như bị một tảng đá quấn quanh. Cậu cúi đầu dòm, một cục thịt màu xám xanh đang uốn éo ôm lấy mắt cá chân mình.
‘Hì hì, ha ha ha.’
Cục thịt xám xanh ngẩng đầu, khuôn mặt nó dị dạng vặn vẹo và chưa thành hình, trông như cái mặt phẳng bị chọc thủng năm cái lỗ vậy. Nó không có lông mày, mí mắt, mũi hay môi, da dẻ mỏng lét thấy cả mạch máu ẩn bên dưới. Dính liền với phần bụng hơi nhô của quỷ nhi là cuống rốn như sợi dây thừng màu xám lòn ra sau lưng Vệ Tuân, Vệ Tuân định ngoái lại dòm thì cổ bỗng dưng bị siết chặt, cảm giác nghẹt thở ập đến.
Không biết từ bao giờ cuống rốn của quỷ nhi đã quấn quanh cổ cậu.
‘Chơi với chúng tôi nào…’
‘Đến chơi đi…’
‘Hì hì, ha ha ha…’
Cuống rốn ngày càng thắt chặt khiến Vệ Tuân không thở được nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, thậm chí còn sờ đầu quỷ nhi.
Không có chất lỏng dính nhớp, giòi và mùi hôi thối mốc meo. Nó như một đứa bé bị ngâm trong formalin(*) lâu ngày nên da rất mịn và mềm xốp, không có độ đàn hồi. Vệ Tuân lỡ tay ấn nhẹ, da nó lập tức nứt ra.
(*) Một dung dịch dùng để ngâm xác.
“Xin lỗi cục cưng.”
Vệ Tuân xin lỗi chẳng chút thành tâm, ngược lại còn tỏ vẻ hài lòng vì quỷ nhi dễ chấp nhận hơn mấy ảo ảnh xác thối trước đó.
“Gọi hết đồng bọn của mày ra coi nào, muốn chơi thì phải đông đủ mới vui chứ.”
Dưới gầm giường có rất nhiều tiếng cười đùa của quỷ nhi, Vệ Tuân không tin chỉ có một quỷ nhi đang đu trên chân mình. Tuy không có kinh nghiệm với trẻ con, nhưng hồi nhỏ Vệ Tuân cũng là trùm sò trong xóm nên khá rành mấy trò chơi con nít.
Nghe cậu sảng khoái đồng ý, cuống rốn của quỷ nhi quấn quanh cổ Vệ Tuân nới lỏng ra, đôi mắt đen như mực dòm lom lom Vệ Tuân, ngoài oán độc và ác ý thì còn xen lẫn chút khó hiểu. Vệ Tuân mặc kệ nó, thừa cơ đứng dậy rồi ngồi xổm xuống cạnh mép giường, đột nhiên nhấc khăn trải giường lên.
“Hù, bất ngờ chưa con?!”
Đám quỷ nhi đang túm tụm như bầy chuột nhắt dưới gầm giường:?
“Tao từng rất mong có một đứa em trai để chơi chung.”
Nhớ về quãng thời gian chơi đùa ít ỏi với anh trai thời thơ ấu, Vệ Tuân hơi hoài niệm, cười bảo: “Tao biết tụi mày muốn tìm cha mẹ mình, tiếc là tao không thể làm một người cha thương yêu tụi mày được đâu nhưng anh trai thì được nha.”
“Để anh trai tới chơi với các em nhé?”
“Chơi ném bóng không, hồi đó anh với anh trai cũng hay chơi trò này lắm.”
Vệ Tuân túm từng con quỷ nhi dưới gầm giường ra như bắt mèo, chất thành đống ở cạnh giường. Đi lòng vòng trong phòng mà không tìm được vật nào làm bóng, thế là cậu dứt khoát nhấp vào danh sách mua sắm của khách sạn, chọn mua một quả bóng.
[Tên: Bóng nhau thai Tử Hà Sa]
[Tính chất: Duy nhất]
[Giá: 1.000 điểm]
[Tác dụng: Là quả bóng mà các quỷ nhi thích nhất, nó có thể khiến chúng cảm nhận được sự ấm áp trong bụng mẹ.]
[Ghi chú: Đây là nhau thai của một người phụ nữ đã sinh ra quỷ nhi. Nhớ cẩn thận nha, oán linh của người phụ nữ đó đã ám vào quả bóng, nếu bạn sử dụng không đúng cách thì cô ấy sẽ tức giận đấy!]
Đối với nhà giàu mới nổi như Vệ Tuân thì 1.000 điểm như muối bỏ biển. Cậu nhấp mua chẳng chút đắn đo, một quả bóng màu đỏ tía lớn hơn quả bóng bàn chút lập tức xuất hiện trong tay Vệ Tuân.
Nhìn thì nhẹ nhàng mềm mại nhưng thực chất lại nặng bi sắt, tỏa ra làn hơi lạnh lẽo. Nếu nhìn kỹ còn có khuôn mặt nhợt nhạt u buồn lờ mờ trên quả bóng.
Vệ Tuân lấy quả bóng ra thì bọn quỷ nhi đều nhìn sang, bị bao cặp mắt đen ngòm dòm chằm chằm mà Vệ Tuân chẳng hề sợ hãi. Cậu tưng bóng, thấy tròng mắt của tụi quỷ nhi cũng di chuyển lên xuống theo.
“Trò này dễ thôi, giờ anh sẽ ném bóng, mấy đứa chạy ra nhặt về đây nha.”
Vệ Tuân hứng thú tràn trề, tay cầm quả bóng vẽ một vòng tròn trên không, đôi mắt của quỷ nhi cũng nhìn theo một vòng, cậu cười ha ha rồi ném bóng ra ngoài.
“Chạy nào!”
***
“Ngôi mộ cậu tìm thấy chắc là mộ thai nhi.”
Về phía các du khách sau khi nghe Triệu Hoành Đồ mô tả, Miêu Phương Phỉ khẽ cau mày, xoa huyệt Thái Dương rồi từ tốn nói: “Tôi từng nghe kể ở vùng núi Tương Tây có một số trại dân rất khép kín, vẫn sinh hoạt theo nhiều truyền thống cổ xưa khác nhau.”
“Bọn họ quan niệm trẻ con khi chào đời mới có linh hồn, nếu chưa sinh thì vẫn là cục thịt ‘thai nhi’ không rõ thiện ác. Thai chưa thành hình còn dễ xử, chứ bào thai lớn tháng đã mọc đủ tay chân mà không xử lý đúng cách rất dễ bị cổ trùng dã quỷ nhập vào quậy phá.”
“Vậy nên bọn họ quyết định ăn luôn thai nhi này.”
Miêu Phương Phỉ bình tĩnh quan sát vẻ mặt của các đồng đội trong khi giải thích. Hướng dẫn viên Bính không đời nào làm chuyện vô nghĩa, Miêu Phương Phỉ đã lờ mờ cảm thấy có điều bất ổn khi nhìn chín gùi tre. Nhưng lúc ấy bắp chân cô chợt lạnh toát như có cơn gió rét thổi qua, làm nhiễu suy nghĩ của Miêu Phương Phỉ.
Giờ quay về đếm số thành viên trong đội, lòng cô chợt ớn lạnh.
Từ khi nào lữ đoàn vốn tám người đã xuất hiện thêm một người? Đáng sợ chính là Miêu Phương Phỉ lại chẳng hề nhận ra!
Miêu Phương Phỉ tranh thủ cơ hội thảo luận quan sát từng người, thái độ điềm nhiên nên không ai biết cơn sóng dữ trong lòng cô. Bỗng dưng tâm trí Miêu Phương Phỉ dần mơ hồ như không ngủ ba ngày ba đêm vậy, cơ thể thoáng rã rời, những suy nghĩ mạch lạc giờ đã biến thành mớ bòng bong.
Không xong!
Đầu Miêu Phương Phỉ vang lên hồi chuông cảnh báo nhưng không cách nào báo được cho đồng đội của mình, trước mắt bỗng tối sầm.
“Ăn, ăn luôn á?”
Triệu Hoành Đồ khiếp sợ ghê tởm và không dám tin: “Bọn họ ăn cả con nít hả?”
“Vì bọn họ nghĩ ‘thai nhi’ rất bổ dưỡng.”
Giọng Miêu Phương Phỉ nhạt thếch: “Một thai nhi không có linh hồn nên không thể coi là người. Bọn họ cho rằng loại ‘thai nhi’ bổ dưỡng này chứa đựng sinh khí thuần khiết nhất của sinh linh mới, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Vì vậy mỗi khi có thai nhi, người trong trại sẽ tổ chức tiệc mừng để chia nhau ăn. Tộc trưởng được chia phần nhiều nhất, cha mẹ của thai nhi thì được chia miếng thịt nhỏ, còn những người khác được một chén canh.”
“Đội trưởng Miêu, sao cô biết tường tận thế?”
Úc Hòa An run lập cập, lúng búng nói: “Chuyện kinh khủng như vậy, mà cũng có thật ngoài đời sao?”
“Là bà ngoại đã kể cho tôi nghe, bà tôi bảo trước đây trong trại dân của bà họ tôi cũng làm y chang vậy.”
Miêu Phương Phỉ: “Chuyện đó đã lâu lắm rồi, giờ chắc không còn nữa đâu.”
“Hoành Đồ, có phải ngôi mộ hoang kia cách con suối 133m, đắp bằng một loại đất đen, trước mộ không có vật thờ cúng và trên mộ có đè một phiến đá đỏ không?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng đúng là cách con suối khoảng 100m.”
Triệu Hoành Đồ gật đầu, Miêu Phương Phỉ mô tả quá chi tiết khiến cậu ta không khỏi ngờ vực nhìn cô, âm thầm lùi về sau bày ra tư thế tấn công và phòng thủ với Hầu Phi Hổ.
“Đó chính là mộ ‘thai nhi’.”
Miêu Phương Phỉ không để ý đến bầu không khí căng thẳng chợt nổi lên trong phòng, nói nhanh:
“Bà tôi kể cách đây rất rất lâu lúc vua Thổ Ty còn sống, không hiểu sao có trại dân nằm sâu trong núi đã chết sạch trong vòng một đêm. Sau này tin đồn mới dần dần lan ra.”
“Người ta đồn rằng trại dân này có được một thai nhi rất ngon, bèn tổ chức tiệc hoành tráng mời khách khứa từ trại láng giềng đến. Ở Tương Tây núi non trùng điệp hiểm trở, đang vào hè nhưng đường núi sạt lở khiến một người dân trại láng giềng phải đi đường vòng, thế là đến muộn một ngày.”
“Nhưng lúc đến cổng trại thì không thấy ai ra đón, vị khách cảm thấy kỳ lạ nên cẩn thận vào trong kiểm tra. Kết quả đi hết cả con đường vào trại mà chẳng thấy bóng ai, người nọ bắt đầu sợ hãi do dự nhưng lúc này hắn đã đi đến quảng trường lớn nhất trong trại, cũng là nơi đốt lửa tổ chức tiệc.”
Giọng của Miêu Phương Phỉ dần trầm xuống, bỗng có cơn gió lạnh từ đâu thổi tới khiến ai nấy nổi da gà.
“Bên cạnh đống lửa chất đầy xác chết xếp chồng lên nhau, người trong trại và khách dự tiệc đều chết sạch, chỉ có vài đứa con nít trong trại là còn sống. Mọi người có biết, vì sao họ lại chết không?”