“Gì? Cô nói cái gùi tre này bao nhiêu cơ?!”
Hứa Thần thốt lên khó tin khiến Hầu Phi Hổ và những người khác cũng ngạc nhiên đứng bật dậy, vây quanh Miêu Phương Phỉ. Mới đi quan sát khu vực xung quanh trại người Miêu Anh Trúc về, mà bọn họ đã nghe được tin động trời rồi.
“3.000 điểm một cái!”
Không biết Miêu Phương Phỉ đã lặp lại bao nhiêu lần, nhưng nụ cười trong mắt cô vẫn tươi rói: “Trước tiên xem thử đã nhé.”
Với tính cách nóng vội, Triệu Hoành Đồ không chờ được mà xách một cái gùi tre lên xem, thoáng giật mình vì tiếng khách sạn vang lên trong đầu.
[Bạn đã nhận được đạo cụ mấu chốt.]
“Tuyệt vời, khả năng quan sát của đội trưởng Miêu thật sắc bén.”
Gã mập hớn hở bật ngón cái, nghe hắn ta khen mà Miêu Phương Phỉ lắc đầu cười: “Không phải tôi quan sát sắc bén mà là nhờ hướng dẫn viên Bính đấy, anh ấy chỉ bán mỗi loại này thôi.”
Du khách không thể xác định đạo cụ mấu chốt khi chưa chạm vào nó. Ngoài ra, các hướng dẫn viên đều thích trộn đồ bậy bạ chung với nhau.
Tuy khách sạn cấm hướng dẫn viên tăng giá quá ba nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, hướng dẫn viên thường lợi dụng sơ hở “có thể làm ăn với du khách tại điểm mua sắm” mà nhặt đại vài viên đá cọng cỏ linh tinh bán cho du khách, đến khi du khách mua cả đống đồ rác rưởi kia rồi mới chịu bán đạo cụ cho họ.
Mục đích ban đầu của khách sạn là trộn chung đạo cụ mấu chốt với các đạo cụ khác nhằm kiểm tra khả năng quan sát của du khách, nào ngờ lại bị hướng dẫn viên lợi dụng như vậy, chẳng từ thủ đoạn nào để hốt tiền.
Miêu Phương Phỉ từng gặp không ít hướng dẫn viên nuôi heo vô lương tâm, nếu so sánh thì hướng dẫn viên Bính dễ thương hơn nhiều.
“Cô, cô nói hướng dẫn viên Bính bán luôn cái gùi tre này cho chúng ta hả?”
Úc Hòa An lắp bắp khó tin.
“Đúng rồi đó bò già, anh nhìn kỹ cái gùi tre này xem.”
Hầu Phi Hổ đưa một cái gùi tre cho Úc Hòa An, thở dài xúc động lặp lại: “Đây chính là đạo cụ cấp bình thường.” Lúc anh ta đang nói, Lâm Hi đã ôm một cái gùi tre vào lòng nheo mắt mỉm cười, dáng vẻ đầy hạnh phúc, ngay sau đó gã mở to mắt vì kinh ngạc:
“Gùi tre non tinh xảo mà cấp bình thường á??”
“Vãi đạn!”
“Cấp bình thường sao?!”
Lúc bấy giờ mọi người mới nhận ra điều này, ai cũng thốt lên vì ngạc nhiên.
“Cấp bình thường thì làm sao?”
Úc Hòa Tuệ bên cạnh Úc Hòa An cầm lấy cái gùi tre, nhìn trái nhìn phải, tò mò nói nhỏ: “Chỉ là một cái gùi tre bình thường thôi mà.”
“Haiz, em trai anh thiếu kinh nghiệm tham gia hành trình nè.”
Bàn tay thô ráp của Úc Hòa An xoa đầu Úc Hòa Tuệ, hiền hậu cười nói: “Khách sạn sẽ không cho chúng ta quá nhiều lợi thế đâu.”
“Đúng vậy, những thứ tôi mua được ở điểm mua sắm trước đây đều là cấp ‘rách’.”
Miêu Phương Phỉ mỉm cười gật đầu: “Tệ nhất là hoàn toàn vô dụng, mua xong chỉ làm tài liệu tham khảo chứ chẳng giúp được bao nhiêu cho nhiệm vụ tiếp theo.”
“Nhưng gùi tre này lại là ‘cấp bình thường’… sẽ giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian.”
Trước đây dù giá cả ở điểm mua sắm cao đến đâu, cũng chỉ mua được những đạo cụ rách, đây gần như là chuyện thường gặp của du khách. Đa số bọn họ mua đạo cụ là để lấy lòng hướng dẫn viên hoặc căn cứ vào đạo cụ để phán đoán nhiệm vụ tiếp theo, tranh thủ thời gian chuẩn bị trước. Về phần đạo cụ hữu ích đến đâu, đành phải dựa vào sức rồi nghe theo số trời thôi.
Thế nên lúc nhận được [Gùi tre non tinh xảo], Miêu Phương Phỉ mới vui như mở cờ trong bụng! Nếu đạo cụ này sử dụng được mọi người chẳng cần lo nữa rồi, bớt được khâu đoán già đoán non mà dành thời gian đó đi kiểm tra xung quanh kỹ càng hơn!
“Mẹ cái lũ hướng dẫn viên khốn nạn.”
Triệu Hoành Đồ siết chặt nắm tay, nghiến răng với vẻ mặt dữ tợn. Chuyện cậu ta đang nghĩ đến cũng là điều mà các du khách khác đang nghĩ.
Trước đây bọn họ đều cho rằng chỉ mua được đạo cụ rách, giờ nhìn cái gùi tre trên tay cảm thấy nó không hợp với ‘lẽ thường’ chút nào! Bọn hướng dẫn viên tham lam kia, bòn rút tiền của du khách bằng đống đồ rác rưởi!
“Lũ hướng dẫn viên khốn nạn, quá khốn nạn!”
Hai mắt Triệu Hoành Đồ đỏ hoe, cúi gằm mặt với cảm xúc không ổn, Hầu Phi Hổ vỗ vai an ủi cậu ta, giải thích: “Trước đây bạn của Hoành Đồ đã tiêu toàn bộ số điểm để mua đạo cụ ở địa điểm mua sắm, nhưng kết quả…”
Đạo cụ bình thường còn không giúp ích được bao nhiêu, huống chi là đạo cụ rách. Cuối cùng mất hết điểm và mất luôn cả mạng.
“Chỉ cần thêm nửa phút là Uông Tư Bá có thể thoát khỏi rạp xiếc, nửa phút nữa thôi.”
Nhiệm vụ của bọn họ là đóng vai thằng hề trong rạp xiếc quái vật và không bị quái vật phát hiện trong ba mươi phút. Lúc ấy, đạo cụ được bán tại điểm mua sắm là trang phục thằng hề. Bộ trang phục ấy thuộc cấp rách rất mỏng manh và dễ bung, Uông Tư Bá gắng gượng trong 29 phút, nhưng vào phút cuối bộ trang phục bị dây thép móc trúng rách toác khiến Uông Tư Bá bại lộ trước mặt quái vật.
Được trao hy vọng rồi lại rơi vào tuyệt vọng. Không ai cứu kịp Uông Tư Bá, cảnh bạn bị quái vật xé xác rồi ăn sống đã trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn của Triệu Hoành Đồ.
“Nào, Hoành Đồ, chuyện cũng đã qua rồi.”
Vương Bành Phái an ủi, toan đưa điếu thuốc sang nhưng sực nhớ Triệu Hoành Đồ chưa thành niên, thế là xoay điếu thuốc nhét vào miệng mình, lầm bầm: “Hướng dẫn viên đều là lũ khốn kiếp!”
“Đúng, trừ hướng dẫn viên Bính ra bọn chúng đều khốn kiếp hết!”
Úc Hòa An ôm gùi tre bổ sung, kích động khiến hai tay run rẩy: “Đạo cụ tốt vậy mà chỉ có 3.000 điểm, trả 3.000 điểm là có đồ rồi ư. Đội trưởng Miêu, cô có mặc cả với hướng dẫn viên Bính không đấy?”
“Phải đó đội trưởng Miêu, sao cái gùi tre này lại rẻ thế?”
Úc Hòa An vừa dứt câu thì sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về tiền bạc, Hầu Phi Hổ cũng lo lắng nói nhỏ: “Các hướng dẫn viên rất thích điểm, hướng dẫn viên Bính vừa mạnh còn chăm sóc chúng ta, cho anh ấy nhiều điểm chút cũng nên mà.”
“Đúng đó đội trưởng Miêu, bọn tôi hiểu lòng tốt của cô nhưng bọn tôi đều thật lòng muốn tặng điểm cho hướng dẫn viên Bính. Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô đòi bớt giá với hướng dẫn viên Bính à?”
Trông thấy ánh mắt sốt sắng xen lẫn trách móc của đồng đội, Miêu Phương Phỉ thở dài trong lòng. Bản thân cô cũng từng nghĩ thế, huống chi cái gùi tre này còn là đạo cụ cấp bình thường, dù có tăng gấp đôi 3.000 điểm cũng đáng.
Nhưng mà…
“Hết cách rồi, tôi phải mặc cả thôi.”
Miêu Phương Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Mọi người có biết hướng dẫn viên Bính ra giá bao nhiêu không?”
“Bao, bao nhiêu?”
Úc Hòa An lắp bắp: “Tôi, tôi vẫn còn điểm này, đội trưởng Miêu à, đôi khi đừng keo kiệt quá.”
“Có phải là 10.000 điểm không?”
Thạch Đào đoán mò, sờ mãi cái gùi tre rồi cẩn thận đặt nó xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Đội trưởng Miêu, em biết chị nghĩ cho mọi người và hy vọng ai cũng có đạo cụ. Nhưng mà lúc dẫn xác bọn mình có cần tới đạo cụ đâu, có hướng dẫn viên Bính ở đây em tin chúng ta đồng lòng thì cơ hội sống vẫn rất lớn.”
“Đúng đấy!”
“Sao đội trưởng Miêu lại như thế?”
“Hay cô quay lại nói chuyện với hướng dẫn viên Bính đi, đừng trả giá nữa.”
“Ai bảo tôi trả giá xuống?”
Thấy mọi người như vậy Miêu Phương Phỉ nén tiếng thở dài, chỉ mình cô biết giá Bính Cửu đưa ra kinh khủng cỡ nào, cô nghe xong mà hãi hùng hồi lâu nên khi trả giá mới phát huy chưa tốt.
Cô không úp mở nữa mà nói thẳng: “Hướng dẫn viên Bính ra giá 1.000 điểm.”
Bầu không khí im phăng phắc sau câu nói ấy, có tiếng lạch cạch khi Vương Bành Phái suýt đánh rơi cái gùi tre xuống đất, hắn ta trợn mắt há mồm:
“Bao… bao nhiêu cơ?”
“1.000 điểm”
Miêu Phương Phỉ chịu khó lặp lại, cười khổ: “Anh nói coi, giá như thế thì bảo tôi không trả giá sao được?”
“Chả nhẽ đi mua đạo cụ của hướng dẫn viên Bính với 1000 điểm sao?”
“Hả? Sao vậy được?”
Cả bọn sửng sốt, Úc Hòa An vội xua tay: “Không được, không được.”