Hướng dẫn viên Bính Cửu
"Ha, bà nội cha nó, làm tôi sợ gần chết."
Hành khách cuối cùng lên xe là một người đàn ông mập mạp, cũng bị dấu tay máu trên cửa xe dọa cho nhảy dựng lên, hoảng hồn mắng chửi. Nhưng tính tình gã không tệ, lúc lấy hộp thuốc lá ra đưa cho Vệ Tuân trên gương mặt còn vương nét cười.
"Xin lỗi anh bạn, nhường cho tôi một chỗ với."
Những vị trí khác trong xe đã chật kín, chỉ còn lại chỗ ngồi bên cạnh Vệ Tuân.
Vệ Tuân không cầm lấy điếu thuốc, hắn thu dọn đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài, để người đàn ông mập mạp ngồi phía bên trong -- Sau khi hành khách đến đông đủ, Vệ Tuân đã có thể tự do hành động. Thừa dịp lúc đứng lên, ánh mắt hắn đảo qua trong xe.
Hiện tại bầu không khí trong xe ngột ngạt đến cực điểm, các hành khách không ai dám đến gần bên cửa sổ, cũng không ai trò chuyện, giống như một đám nhím đang xù lông. Không thiếu những ánh mắt chằm chằm cảnh giác lướt qua Vệ Tuân, nhưng Vệ Tuân lại đang mặc trang phục "phơi nắng" thường ngày.
Đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, áo khoác mỏng dựng cổ, cúc áo gài đến trên cùng, che khuất yết hầu. Thậm chí trên tay còn mang một đôi găng tay nửa ngón, gần như không để lộ chút da thịt nào.
Không ai biết lai lịch của hắn, đây là cơ hội duy nhất của Vệ Tuân.
Nhất định phải thành công ngay trong một lần.
Khi đang trong tình thế bất lợi, không rõ địch ta, chủ động ra mặt bại lộ chính mình là điều ngu xuẩn nhất.
Vệ Tuân muốn để người khác chủ động ra mặt, vì thế hắn tỉ mỉ chọn mục tiêu -- muốn khiến người ta suy sụp tâm trạng, mục tiêu tốt nhất đương nhiên là người vốn đã không ổn định về mặt cảm xúc.
Đằng sau Vệ Tuân là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, gầy gò đến không bình thường. Trong đôi mắt không giấu được sự điên cuồng và sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy.
Vả lại, không rõ vì sao y vừa lên xe đã thể hiện ra ác ý nồng đậm đối với Vệ Tuân, ánh nhìn chăm chăm tràn đầy chán ghét dừng lại 3 giây trên mặt Vệ Tuân.
Chính là mày.
Vì vậy, sau khi người kia lên xe, đi ngang qua, Vệ Tuân giật ra một góc khẩu trang, cong cong khóe miệng cười khinh miệt với gã.
Quả nhiên, người đàn ông bị kích động, tuy rằng không lập tức hành động, nhưng lại chủ động ngồi xuống sau lưng Vệ Tuân, lúc này Vệ Tuân có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác và điên cuồng như muốn đâm xuyên qua sau gáy mình.
Phù hộ ta.
Vệ Tuân cầm lấy mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, cúi đầu khẽ hôn, bên trong viên pha lê trong suốt là một mảnh cánh bướm màu xanh tím to bằng ngón tay. Đây là đồ vật duy nhất còn lại sau khi người nhà mất tích, Vệ Tuân luôn mang theo như vật tùy thân, đến tận đây cũng không biến mất.
Vệ Tuân không có tín ngưỡng, cầu nguyện chỉ là một thói quen.
Sau đó Vệ Tuân ấn nút điều chỉnh dưới chỗ ngồi, lưng ghế đột nhiên nghiêng về phía sau. Người đàn ông phía sau lập tức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhìn chằm chằm bóng lưng Vệ Tuân như trúng độc, mưu đồ rục rịch.
Chỉ cần chịu thêm một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đối phương chắc chắn sẽ ra tay.
"Em trai này có vẻ hơi lạ mặt, lẽ nào là người mới?"
Người đàn ông mập mạp ngồi bên cạnh Vệ Tuân đột nhiên mở miệng bắt chuyện, hắn cười tủm tỉm, khuôn mặt tròn xoe trông rất hiền hòa:
"Này, để tôi nói cậu nghe, hướng dẫn du lịch Bính Cửu lần này thích nhất là chăm sóc người mới."
Dường như vào lúc tên mập nói "Hướng dẫn du lịch Bính Cửu", người đàn ông sau lưng Vệ Tuân bỗng nhiên hô hấp gấp gáp, quả thật giống một con dã thú. Không còn nghi ngờ gì nữa, từ "Hướng dẫn du lịch Bính Cửu" này càng có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ gã.
Vệ Tuân càng kinh ngạc hơn là tại sao người mập lại mở miệng vào lúc này.
Là cảm giác được ý đồ của hắn?
Hay là chỉ muốn xem trò hay?
Dù sao điều này cũng giúp ích cho kế hoạch của Vệ Tuân.
Vệ Tuân quay đầu nhìn về phía gã mập, làm bộ hứng thú. Tên béo quả nhiên càng cao hứng, trên gương mặt núc ních lộ ra nụ cười mà người đàn ông nào cũng biết, nhỏ giọng nói:
"Bính Cửu ấy mà, thích nhất là chăm sóc người trẻ tuổi, nhưng hắn chỉ chọn người đẹp mắt nhất. Về phần những người khác... Haha."
"Bởi vậy mới nói, như hai anh em mình không dựa vào mặt kiếm cơm, vẫn nên dựa vào thực lực."
Anh béo này không biết hắn.
Vệ Tuân khẳng định gã mập không biết nguyên nhắn hắn che khuất gương mặt. Gã chủ động lên tiếng cũng không phải có ý tốt, đây là đang khuyến khích người khác đi thăm dò lai lịch của Vệ Tuân.
Quả nhiên, có người ngay lập tức cắn câu.
"Người mới? Hờ hờ hờ, ha ha ha, đồ ngốc, ngớ ngẩn, trong hành trình cấp nguy hiểm làm sao lại có thể xuất hiện người mới!"
Tiếng cười khàn khàn sau lưng Vệ Tuân truyền đến, bén nhọn lại điên cuồng. Người đàn ông kia quả thật cũng được xem là đẹp trai, nhưng khuôn mặt vì vặn vẹo mà có vẻ đáng sợ.
Giờ phút này gã điên cuồng cười to, tùy ý trút đi ngột ngạt và sợ hãi trong lòng: "Làm sao nơi này lại có người mới được, chúng ta đều sắp đi chịu chết, bị khách sạn ném ra ngoài như con rệp, hiểu không!"
Âm thanh của người đàn ông dẫn tới náo động trong xe buýt. Trong tích tắc, tiếng chửi thề, văng tục như một đợt nắng nóng nhanh chóng tràn ngập toàn bộ xe.
"Mẹ nó thằng ngu này, im ngay!"
"Lâm Hi anh điên rồi!"
Lâm Hi đứng lên giữa những âm thanh sôi sục, Vệ Tuân luôn cảm thấy gã có tố chất thần kinh. Ánh mắt chăm chú đầy ác ý từ trên cao nhìn xuống, không chút che giấu vẻ trịch thượng, giọng gã khắc nghiệt:
"Không ai có thể sống sót đến cùng ở hệ liệt "Say đắm vẻ đẹp của Tương Tây", không ai! Những người gặp phải hành trình này lần trước đều chết cả rồi, tất cả đều chết rồi!"
"Bính Cửu hắn sẽ đồ sát cả đội, hắn sẽ gϊếŧ hết mấy người, tất cả các người đều phải chết!"
Lúc cái tên Bính Cửu này bị Lâm Hi lớn tiếng hét lên, trong xe buýt đột nhiên lâm vào yên tĩnh kỳ dị, các hành khách như một đám thiên nga bất ngờ bị bóp cổ.
Bầu không khí ngưng trọng bao trùm trong xe, ngay cả anh béo cũng cúi mặt nhíu mày, thở dài lộ vẻ lo lắng.
Tất cả mọi người đều sợ hãi sâu sắc đối với hướng dẫn du lịch Bính Cửu.
"Người mới, hửm? Người mới?"
Lưỡi dao sắc bén cắt qua khẩu trang của Vệ Tuân, để lộ làn da nhợt nhạt đến gần như trong suốt. Bàn tay cầm dao găm của Lâm Hi run lên, khi gã nhìn thấy làn da tái nhợt hoàn mỹ của Vệ Tuân, ác ý trong mắt càng tăng lên. Khuôn mặt gần như vặn vẹo.
"Anh Cửu thích nhất là gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo."
Lâm Hi bỗng thấp giọng:
"Nhưng tôi ghét."
Hai tay Lâm Hi run lên, dao găm đung đưa trước mặt Vệ Tuân, giọng điệu vừa căm hận vừa sợ hãi, còn có dấu vết của sự ghen ghét:
"Hành trình cấp nguy hiểm, ngay cả anh Cửu cũng chỉ có thể bảo vệ một người, anh ấy sẽ chọn tôi, anh ấy sẽ chọn tôi, chỉ cần cậu hủy hoại khuôn mặt của mình... Tôi muốn sống sót, tôi muốn -"
Giây tiếp theo, đao của gã không cách nào di chuyển.
Vì Vệ Tuân cầm lưỡi đao.
Dao găm xuyên qua găng tay, máu nhỏ xuống đầu ngón tay tái nhợt, giống như một đóa hồng nở rộ, khiến người ta thấy mà giật mình. Vệ Tuân lại bình tĩnh lạ thường, không có một chút dao động. Loại bình tĩnh này không phải giả vờ không đau đớn, mà là thật sự thờ ơ.
Nhìn thấy Vệ Tuân như vậy, Lâm Hi đột nhiên rùng mình, nhìn chằm chằm ngón tay Vệ Tuân, choáng váng không cách nào động đậy, thậm chí còn không kịp phản ứng để Vệ Tuân dễ dàng nắm lấy dao găm, dễ dàng đến bản thân Vệ Tuân cũng kinh ngạc.
Gã có thật là người cũ không thế?
Nhưng đây quả thật là một con dao găm tốt, là hàng quân sự, có rãnh dọc, lưỡi kiếm dữ tợn lại lạnh buốt. Dao găm khéo léo xoay chuyển giữa các ngón tay của hắn, Vệ Tuân nhẹ nhàng trở tay ấn lưỡi dao sắc bén vào động mạch cổ của Lâm Hi. Hắn có nhiều kinh nghiệm theo đuổi sự kích khích, thông thuộc tất cả các bộ phận trên cơ thể con người.
Nếu muốn mang lại cảm giác áp bức cho người khác, thì đây chính là điểm mấu chốt.
Lời đe dọa về cái chết mới dễ làm cho người ta sụp đổ nhất.
Dao găm ấn xuống, Vệ Tuân nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Hi, không lên tiếng.
Không ngôn ngữ nào có tính áp bách hơn sự im lặng lạnh lùng. Cho dù không có ý định gϊếŧ gã, Vệ Tuân cũng vẫn muốn uy hϊếp, đe dọa gã --
Nhưng ngoài dự đoán, mặc dù Lâm Hi toàn thân run rẩy, hai mắt đăm đăm, nhưng gã lại không chú ý đến dao găm, thậm chí gã còn không để ý đến việc cổ dao găm vạch ra vết máu.
Ánh mắt kinh hãi e ngại của Lâm Hi dán vào bàn tay đang chảy máu của Vệ Tuân, gã càng lúc càng run lên, giống như rất muốn trốn tránh nhưng lại không dám thoát ra.
Gã sợ máu à?
Không, không đúng.