“Dẫn xác Tương Tây, người sống chớ gần.”
…
“Ồ? Mấy người muốn mời tôi sang đó?”
Đám Miêu Phương Phỉ chủ động tìm tới, phản ứng đầu tiên của Vệ Tuân là cậu hù chết Hứa Thần rồi. Chuyện Hứa Thần đứng trong đống xác ngoài sân, mới dòm cậu một cái đã té xỉu thật sự quá ảo ma. Vệ Tuân kinh ngạc đến mức quên cả tìm người giặt quần áo hộ.
“Đúng vậy, mọi người đều rất mong sự có mặt của anh.”
Miêu Phương Phỉ cân nhắc, rồi nở nụ cười chừng mực: “Dọc đường hướng dẫn viên Bính đã vất vả nhiều, mọi người muốn chụp ảnh chung với anh thôi.”
Muốn mời hướng dẫn viên cũng cần phải có bí quyết. Bởi vì cách biệt thân phận, nên khách sạn không cho phép hướng dẫn viên hỗ trợ du khách quá nhiệt tình. Nếu Miêu Phương Phỉ nói muốn Bính Cửu sang xử lý luồng oán niệm trên quan tài kia, nhất định Bính Cửu sẽ bị khách sạn cảnh cáo ngay lập tức.
Còn nếu nói muốn chụp ảnh chung nên mời gã dời bước sang, vậy hiển nhiên không thành vấn đề. Đây là kinh nghiệm mà những du khách lão luyện đúc kết được, qua bao nhiêu chuyến lữ trình của mình.
Đối mặt với Bính Cửu lần nữa, Miêu Phương Phỉ không hề cảm thấy bị mạo phạm vì Bính Cửu từng “nhìn trúng” mình, ngược lại cô càng cẩn thận dè dặt, càng tỏ ra cung kính hơn. Miêu Phương Phỉ rất thông minh, lờ mờ đoán ra chuyện Hứa Thần ngất xỉu không phải vì nhìn thấy cốt lõi oán niệm, mà là vì Bính Cửu!
Bính Cửu rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu sức mạnh, bao nhiêu bí mật mới khiến Hứa Thần vừa nhìn một cái đã bất tỉnh nhân sự đây?!
Nghĩ vậy, Miêu Phương Phỉ càng kính cẩn khiêm nhường, trong lòng cũng sầu lo thêm đôi chút. Cô không dám chắc sẽ mời được Bính Cửu, Miêu Phương Phỉ thậm chí đã điều chỉnh tâm lý sẵn sàng trong trường hợp bị từ chối. Nếu Bính Cửu từ chối…
“Được thôi.”
Vệ Tuân sảng khoái đồng ý, sau đó cậu ra vẻ phiền não nhìn ống tay áp rách tung toé của mình, than thở: “Tiếc ghê, hình thù tôi bây giờ e là không ăn ảnh.”
Miêu Phương Phỉ đâu ngờ cậu sẽ nói vậy, hỏi dò: “Chẳng lẽ Lâm Hi không… Xin lỗi, tôi đi quá giới hạn rồi.”
Phải, nếu đưa quần áo cho Lâm Hi thì gã nhất định sẽ vui vẻ giặt giúp cậu, nhưng Vệ Tuân không muốn rơi vào tình huống ngặt nghèo khi mà lần nào Lâm Hi cũng đòi nhảy vào lòng cậu. Nhỡ Lâm Hi đắc thủ, đè cậu xuống đất thật thì sao đây?
Còn đâu sự trong trắng của tui!
“Tôi hiểu rồi.”
Thấy khoé môi Bính Cửu hơi cong, chỉ cười không nói, Miêu Phương Phỉ sực tỉnh, trịnh trọng gật đầu: “Anh sẽ hài lòng, phiền anh qua chỗ chúng tôi trước. Mọi người đều đang chờ anh đến chụp ảnh chung.”
Cô hiểu cái gì?
Vệ Tuân có chút hoang mang đi theo Miêu Phương Phỉ đến nhà chính. Vừa đến nơi, cậu đã thấy hành khách đứng thành hai hàng chỉnh tề trông như nhân viên tiếp khách, thấy cậu tới thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nào… chúng ta… chụp ảnh.”
Một thiếu niên nhỏ con với chiếc Polaroid treo trên ngực lắp bắp đề nghị, không dám nhìn thẳng Vệ Tuân mà lủi vào phòng chính như chú chuột.
“Úc Hòa Tuệ nói phải đó, chúng ta vào phòng chụp đi.”
Thạch Đào trợn mắt nói dối: “Dù sao bên trong cũng là di sản… di tích cổ, chụp trông có cảm giác hơn.”
Ngay khi Vệ Tuân vào phòng, cậu bỗng chốc hiểu vì sao mấy người này một hai cứ phải mời cậu sang đây. Cậu cảm nhận được một tầng oán khí lạnh lẽo bao phủ toàn bộ quan tài trong phòng, nhưng khi cậu bước vào nhà, tất cả những oán khí đó lập tức trốn biệt tăm.
Nguyên do là Vệ Tuân đang mang con dao găm lây dính oán huyết của Bình Bình trong túi. Lũ xác sống sợ oán niệm của Bình Bình, sợ như chuột thấy mèo.
Vệ Tuân nảy sinh hứng thú, quyết định tý về sẽ nghiên cứu con dao găm mang oán khí quỷ dữ trong truyền thuyết này. Bên đây, các du khách đã nhanh chóng đứng thành hai hàng theo thứ tự cao thấp, vây Bính Cửu ở giữa. Trên mặt ai cũng treo nụ cười sượng trân giả dối.
“Ch, cheese!”
Tách một tiếng, ảnh chụp được in ra từ polaroid. Úc Hòa Tuệ run cành cạch cầm giơ lên nhìn, biểu cảm lập tức như trút được gánh nặng.
Dưới sự hứa hẹn sẽ thu xếp ổn thỏa mọi chuyện của Miêu Phương Phỉ, “cực lực” tiễn Bính Cửu đi, các du khách lập tức bu quanh Úc Hòa Tuệ xem ảnh.
Polaroid của cậu ta có khả năng chụp những thứ kỳ dị, từ ảnh chụp có thể thấy rõ ràng oán khí màu đen vốn bao phủ quan tài giờ đã biến mất, chỉ còn một tầng oán niệm màu đỏ sẫm che mờ tám miệng quan tài.
Miêu Phương Phỉ và những người khác lập tức tản ra xem bốn chiếc quan tài khác. Quả nhiên thi thể trong những chiếc quan tài đó đã hiện nguyên hình, chúng chính là những cái xác bị ngâm nước mưa đến thối rữa trắng bệch trong sân!
Sợ lại có biến, họ không tiếp xúc trực tiếp với xác thối mà nâng cả thi thể lẫn quan tài ra ngoài. Miêu Phương Phỉ và Triệu Hoành Đồ cẩn thận tìm gậy trúc khều khều cái xác hôi thối, Miêu Phương Phỉ tinh mắt phát hiện tất cả những thi thể này đều bị mất ngón giữa.
Trùng hợp, hay là…
“Không ngờ Bính Cửu mạnh như vậy.”
Giọng Triệu Hoành Đồ rất nhỏ, không cam lòng siết chặt tay. Bính Cửu chỉ đến dạo quanh một vòng đã đuổi oán niệm của đống xác bay biến hết. Không chỉ vậy, gã còn lưu lại “hơi thở” của mình, khiến luồng oán niệm đó không dám lại gần.
Chênh lệch giữa họ lớn thế sao.
“Hắn là hướng dẫn viên của chúng ta.”
Miêu Phương Phỉ nhắc nhở: “Đi thôi, đi xử lý thi thể.”
“Đội trưởng Miêu, sao cô mời được hướng dẫn viên Bính tới đây hay vậy?”
Vương Bành Phái sáp đến, thay mọi người hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Đây là chuyện lớn, cả đoàn đều được hưởng lợi. Mọi người sẽ không để mình cô hy sinh.”
Không ai phản bác lời Vương Bành Phái, hiển nhiên trải qua lần hợp tác này, quan hệ các thành viên trong đoàn thân thiết hơn chút.
“Không có gì.”
Miêu Phương Phỉ cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Hẳn ai cũng biết Bính Cửu thích ở sạch, hắn chỉ yêu cầu ai đó giặt và vá quần áo cho hắn thôi.”
Cô cụp mắt, dương như có vài phần ưu sầu, tỏ vẻ không sao cả: “Mọi người tiếp tục đi, chúng ta phải kết thúc công việc trước 9 giờ. Tôi nhanh tay hơn chút, đến lúc đó tôi sẽ là người đi. Hoành Đồ cậu ở đây bảo vệ mọi người…”
“Đội trưởng Miêu, để tôi đi.”
Triệu Hoành Đồ đột nhiên ngắt lời cô, quay đầu, giọng khô khốc: “Tôi sắp xong rồi. Cô, thực lực của cô mạnh hơn, ở lại đây yểm trợ.”
Mới đầu Triệu Hoành Đồ không phục Miêu Phương Phỉ, khinh thường mối quan hệ giữa cô và Bính Cửu. Nhưng vài lần như vậy, sự quyết đoán và khôn ngoan của Miêu Phương Phỉ đã dần thay đổi cách nhìn của Triệu Hoành Đồ đối với cô.
Cho dù Miêu Phương Phỉ là người quỳ gối đầu tiên, hay cô thực sự mời được Bính Cửu đến và giải quyết nan đề của cả đoàn, cô đều xứng đáng với danh hiệu đội trưởng! Thanh niên trai tráng yêu ghét rõ ràng, Triệu Hoành Đồ cảm thấy Miêu Phương Phỉ là một đội trưởng tốt.
Cô khuất phục Bính Cửu, nhất định là bị Bính Cửu ép buộc!
Điều khiến Triệu Hoành Đồ cảm động là trước đó mình hiểu lầm cô nhiều như vậy, nhưng vẫn được đội trưởng Miêu công nhận như cũ. Nhìn đi, cô đặc biệt chỉ định cậu ta ở lại bảo vệ, đó là sự tin tưởng mà cô dành cho cậu ta.
Kẻ sĩ liều mình vì tri kỉ!
Một khi đã vậy, Triệu Hoành Đồ là đàn ông, sao có thể để Miêu Phương Phỉ lọt vào ổ sói của Bính Cửu được.
Miêu Phương Phỉ nhượng bộ mấy lần nhưng Triệu Hoành Đồ vẫn kiên quyết, đảm bảo nhẹ tay nhẹ chân, nhất định sẽ giặt giũ may vá áo quần của Bính Cửu gọn gàng sạch sẽ. Gia cảnh cậu ta nghèo, rất có kinh nghiệm “se chỉ luồn kim”.
Sau đó các du khách không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng bắt tay vào xử lý thi thể trong quan tài. Bôi chu sa, buộc phù Thần Châu, quấn vải màu.
Triệu Hoành Đồ và Miêu Phương Phỉ gần như cùng là người hoàn thành nhanh nhất. Cả hai liếc nhau, Triệu Hoành Đồ trịnh trọng gật đầu với Miêu Phương Phỉ, hơi có cảm giác thưởng thức lẫn nhau. Khi xoay người bước ra màn mưa bên ngoài, Triệu Hoành Đồ xuất hiện vài phần bi tráng.
Gió hiu hiu sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi… ủa có gì đó sai sai.
Bính Cửu thích đàn ông hơn, hình như tình huống của cậu ta còn nguy hiểm hơn Miêu Phương Phỉ thì phải?
Triệu Hoành Đồ chần chờ, quay đầu nhìn Miêu Phương Phỉ, cô cũng đang canh ở cửa với vẻ mặt lo lắng. Thấy Triệu Hoành Đồ dừng lại, Miêu Phương Phỉ ngẩn ra, không hề do dự mà đi về phía cậu ta
Không! Một lời đã định, quyết không thay đổi!
Triệu Hoành Đồ củng cố lại lòng tin, giơ tay ngăn cản Miêu Phương Phỉ, sải chân đến chỗ Bính Cửu.
Cuối cùng cũng dỗ được Triệu Hoành Đồ sang đó.