Sắc mặt mọi người rất xấu, mười hai cỗ quan tài rải rác trong phòng chính đã thay đổi so với trước khi họ đi, vị trí cũng khác.
Đáng sợ nhất là, bây giờ trong bốn chiếc quan tài vốn trống không kia cũng có xác chết!
Lâm Hi vội vàng chen lên, tìm cái quan tài chứa bộ xác của mình. Ngay sau đó gã thở phào nhẹ nhõm, tìm thấy rồi. Trước đó Lâm Hi đã cẩn thận đánh dấu trên quan tài, miễn là tìm được quan tài thì chắc chắn cái xác kia cũng đúng…
Bỗng dưng vẻ mặt Lâm Hi sượng trân, bàn tay giữ bên mép quan tài khẽ run lên.
Tại sao? Tại sao cái xác trong quan tài, dường như đã thay đổi?
Rõ ràng Lâm Hi đã tự tay chấm mực đỏ, tự tay quấn băng lụa màu, vị trí giống hệt trong trí nhớ. Nhưng gã lại thấy cái xác này có gì đó khang khác!
“Là, là oán niệm.”
Một giọng nam vừa khàn vừa nhỏ, vừa khá rụt rè vang lên, người lên tiếng chính là người đàn ông có tuổi từ đầu đến giờ vẫn luôn nghe theo lời họ, thậm chí không dám nhìn người khác.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn ta càng co rúm lại như một con chuột trốn trong bóng tối, nói lắp bắp:
“Oán niệm…ảo giác… mê hoặc mắt người. Phải loại bỏ ảo giác mới… mới được.”
“Úc Hòa An đã nhìn bằng nước mắt của bò, phía trên những cái xác này đều phủ một lớp oán niệm đen ngòm.”
Miêu Phương Phỉ nói một cách nghiêm nghị.
[Tên: Nước mắt bò già.]
[Phẩm chất: Đặc biệt.]
[Tác dụng: Nhỏ giọt nước mắt của bò, có thể giúp bạn nhìn thấy một “thế giới” khác.]
[Ghi chú: Không thể sử dụng nó như thuốc nhỏ mắt, nếu nhỏ quá nhiều bạn sẽ biến thành con bò già.]
“Sức mạnh của mọi đạo cụ đều bị suy yếu trong Đắm say Tương Tây. Chỉ có vật phẩm cấp đặc biệt mới miễn cưỡng sử dụng được.”
Nghe Miêu Phương Phỉ nhắc đến mình, Úc Hòa An càng cúi thấp đầu hơn, ngón tay thô ráp cào vào đường ly ống quần đầy lo lắng.
[Báo đáp của bò già (danh hiệu màu xanh): Bạn đã từng cứu một con bò sắp bị giết và nuôi nấng cẩn thận cho đến khi nó già đi. Người tốt có phần thưởng xứng đáng, linh hồn bò già báo đáp bạn đây!]
Với danh hiệu này, mỗi tuần Úc Hòa An có thể thu được một lọ nhỏ nước mắt của bò già. Vì phẩm chất cao, nên vẫn có thể dùng được trong Đắm say Tương Tây.
“Muốn loại bỏ ảo giác oán niệm, nhất định phải tìm ra cốt lõi mới được.”
Hứa Thần nhắm nghiền mắt làm trị liệu vật lý cho đôi mắt, đau đến mức phải hít hà. Hôm nay hắn đã dùng mắt quá nhiều, thấy quá nhiều oán niệm, oán khí trong phòng quá nồng đậm khiến hắn gần như mù tạm thời, nhất định phải để Úc Hòa An xác nhận mới được.
“Chúng ta phải mau chóng tìm ra đâu là cái xác thật.”
Hầu Phi Hổ nói nghiêm túc: “Sắp mười hai giờ rồi, chín giờ tối chúng ta sẽ xuất phát.”
Lời anh ta khiến tất cả hành khách cảm thấy nặng nề nhưng không ai mất kiểm soát, mọi người đều biết những lúc này càng phải bình tĩnh, họ vẫn chưa bào chế xong xác chết, nhất định phải nắm bắt thời gian này.
“Năm giờ.”
Miêu Phương Phỉ chốt thời gian cuối cùng: “Trước năm giờ, chúng ta phải xác nhận cái xác.”
“Đến nước này rồi, mọi người nên hợp sức cùng nhau.”
Ánh mắt Miêu Phương Phỉ lướt qua từng người, rất có khí thế của đội trưởng, cô nói trịnh trọng: “Bây giờ chúng ta đã đứng trên cùng một chiếc thuyền, vinh quang cùng hưởng, nhục nhã cùng chịu.”
Đúng thế, nói thì nói vậy nhưng nói thì dễ hơn làm. Thực ra mọi người đã đánh dấu trên quan tài, vấn đề bây giờ là bọn họ không thể xác nhận liệu cái xác trong quan tài rốt cuộc có phải cái mà họ đã tự xử lý không.
Cảm giác khác lạ tinh vi đó không thể loại bỏ được, khiến người ta mãi chẳng thể đưa ra quyết định.
“Nếu thực sự không được thì chỉ có thể xử lý cả mười hai cái xác này, đuổi xác hết luôn.”
Đây là nếu hết cách.
“Chúng cũng muốn đi mà.”
Sau vài vòng tìm kiếm, gã mập không tìm được manh mối bèn ngồi xổm ở cửa hút thuốc, Hứa Thần mệt mỏi đến bên cạnh hắn ta, thở dài.
Lọ nước mắt bò của Úc Hòa An chỉ có ba giọt, dùng hết vẫn phải dựa vào danh hiệu [Cảm nhận oán niệm] của Hứa Thần, Hứa Thần luôn căng thẳng từng giây phút, tiêu hao rất nhiều năng lượng.
“Ừ đấy, ai chả muốn rời khỏi cái nơi vớ vẩn này.”
Gã mập bĩu môi, không nỡ vứt điếu thuốc nên cho vào miệng cắn.
“Có khi cái đám đồ chơi tà môn kia cố tình dẫn chúng ta đi ấy chứ.”
Họ đang nói về đám xác thối ngoài sân. Mặc dù ba người Lâm Hi tự chuốc lấy nhưng từ việc họ bị ảo giác mê hoặc, đến tiếng hét thất thanh khiến tất cả hành khách đến cứu trợ, không ai canh giữ phòng chính, sau đó lại có thêm bốn cái xác trong phòng. Quá nhiều sự trùng hợp, không thể nói là không liên quan với nhau được.
Cái xác trong sân dầm mưa dãi nắng đã lâu, chúng cũng muốn rời đi, cũng muốn ra ngoài.
Cách duy nhất để thoát ra ngoài chính là màn đuổi xác của các hành khách!
“Làm một điếu không?”
Gã mập đưa thuốc lá cho Hứa Thần, Hứa Thần uể oải nói tiếng cảm ơn rồi nhận điếu thuốc, gã mập lại chủ động châm lửa cho hắn.
Nicotin khiến thần kinh căng thẳng thả lỏng, Hứa Thần hiếm khi hút thuốc, hắn bị sặc ho sù sụ, gã mập vội vàng vỗ lưng cho hắn.
“Cảm ơn anh Vương.”
Nhờ điếu thuốc mà quan hệ giữa Hứa Thần và Vương Bành Phái thân thiết hơn nhiều. Con người gã mập hào phóng nhiệt tình khiến Hứa Thần vô thức tin tưởng. Trong lúc do dự xoắn xuýt, Hứa Thần bước ra cửa trong tiềm thức.
“Tiểu Thần có tâm sự à?”
Gã mập vỗ lưng rồi đưa cho hắn chai nước, chân thành nói: “Anh thích lải nhải, Tiểu Thần đừng khó chịu nhé. Đúng như đội trưởng Miêu nói, bây giờ chúng ta đã cùng một giuộc, sống hay chết cũng cùng một nhịp. Không nói chuyện khác, nếu cậu có làm sao thì chắc chắn anh Vương sẽ không ngó lơ!”
Gã mập vỗ ngực hứa hẹn, chẳng hiểu sao Hứa Thần lại thấy hắn ta đáng tin. Nếu có bí mật giấu trong lòng, ngoài gã mập thì Hứa Thần cũng không biết phải nói với ai.
“Nếu, tôi nói nếu thôi nhé. Nếu tôi có cách tìm ra cốt lõi của oán niệm…”
Giọng Hứa Thần khe khẽ, ngập ngừng thốt ra bí mật nhưng càng nói càng trôi chảy.
“Nhưng, nếu tôi dùng cách này thì con người không thể di chuyển.”
Hứa Thần hạ quyết tâm, lấy ra thứ gì đó rồi nhanh chóng đưa cho Vương Bành Phái xem, dứt khoát nói:
“Trừ khi ai đó có thể giúp tôi xử lý cái xác và cõng tôi trước khi tôi hồi phục, đuổi xác giúp tôi, nếu không tôi chả dùng đâu.”
“Uầy, cậu có thứ này á!”
Ngay cả gã mập hiểu biết nhiều cũng suýt la toáng lên khi thấy thứ mà Hứa Thần lấy ra.
[Tên: Keo hai mặt ***.]
[Phẩm chất: Không biết.]
[Tác dụng: Có thể dán tất cả mọi thứ!]
[Thời gian hiệu lực: 1 giờ.]
“Cái, cái cái cái, cậu tính dùng cái này hả?”
Gã mập lắp bắp không thể tin nổi, đôi mắt ti hí trợn tròn, ngón tay mập ú như củ cải đỏ run rẩy cứ như nhìn thấy con bò đang nhai hoa mẫu đơn, không dám thở mạnh: “Cậu, cậu tính dùng cái này á?”
“Chính xác.”
Hứa Thần cũng thấy tiếc, hắn không để ý tới sự hưng phấn khác thường của gã mập: “Tôi đã tìm khách sạn kiểm tra rồi, nó có thể kết dính các danh hiệu lại với nhau… Tôi có hai danh hiệu cùng loại một xanh da trời một xanh lá cây, dính vào nhau sẽ tăng cấp.”
[Cảm nhận oán niệm (Danh hiệu màu xanh lá): Mắt bạn nhiễm phải chứng bệnh nào đó, có thể nhìn thấy luồng khói xám kỳ lạ! Phải cẩn thận nha, biết càng nhiều thì chết càng nhanh nha!]
[Cảm nhận tử vong (danh hiệu màu xanh da trời): Mắt bạn nhiễm phải chứng bệnh nào đó, có thể nhìn thấy sức sống và hơi thở chết chóc ở người sống! Phải cẩn thận nha, biết đâu người càng nặng hơi tử vong lại càng mạnh thì sao!]
“Dán hai danh hiệu này lại với nhau, chúng sẽ trở thành danh hiệu màu tím “Người cảm nhận”, tôi sẽ nhìn thấy nguồn gốc của oán niệm. Thậm chí, biết đâu còn phân biệt được đâu là cái xác của chúng ta qua độ dày của oán niệm.”
Hứa Thần cười lo lắng: “Nhưng thực lực của tôi không đủ, dùng hai cái danh hiệu đầu tiên còn đau đầu. Nếu vượt cấp sử dụng danh hiệu màu tím, chắc chắn dùng xong tôi sẽ đau đến ngất xỉu mất.”
“Chờ đã, để tôi gọi đội trưởng Miêu tới, phải nói chuyện này với cô ấy mới được.”
Gã mập uể oải nói rồi mệt mỏi xua tay, hắn ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu, cậu làm sao có được món đạo cụ này?”
“Nó quý lắm hả?”
Thái độ của gã mập cũng khiến Hứa Thần cảm giác được, nhưng hắn không sợ mà còn thoải mái đưa “Keo hai mặt” ra: “Tôi vô tình mở trúng lúc mở hộp mù trong khách sạn.”
Nếu du khách đã trải nghiệm tất cả hạn mục trong hành trình, sẽ nhận được phần thưởng là “hộp mù” khi hành trình kết thúc. Có thể mở ra bảo bối, cũng có thể mở trúng rác rưởi vô giá trị.t
Bất kể vật phẩm gì từ hộp mù của khách sạn cũng không thể mua bán trao đổi hay cướp giật, nên Hứa Thần chẳng sợ gã mập giở trò. Dù thế nào thứ này cũng không bán được mà phải chính hắn dùng, vậy thì dùng khi cần nhất.
“Cậu, anh, ôi… Tiểu Hứa này, anh Mập không lừa cậu đâu, thứ này rất rất quý, thậm chí có thể dính cả danh hiệu màu tím nữa!”
Gã mập nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Nếu mai sau cậu có danh hiệu màu tím “Người cảm nhận” và danh hiệu màu tím “Người quan sát”, khi dán chúng lại với nhau, cậu sẽ tạm thời nhận được danh hiệu màu cam “Thiên nhãn”, đây chính là, chính là…”
“Anh Vương biết nhiều thật đó.”
Hứa Thần xuýt xoa nhưng vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, cười lắc đầu: “Danh hiệu màu cam cách tôi quá xa, ngay cả danh hiệu màu tím cũng thế, có lẽ tôi sẽ chết trước khi có chúng.”
Những thứ tốt chỉ là thứ tốt khi hắn còn sống, lỡ mai chết rồi thì chẳng đáng giá với ai cả.
Hứa Thần tự hiểu lấy thân, hắn còn chưa dám chắc mình sống sót sau chuyến Đắm say Tương Tây này, nào dám mơ gì đến tương lai. Có điều lời gã mập vẫn khơi dậy tiếng lòng của Hứa Thần.
Lúc đi tìm Miêu Phương Phỉ, Hứa Thần không khỏi nghĩ, hắn chưa bao giờ nghe nói đến danh hiệu màu cam, bởi vì tất cả những danh hiệu xếp trên danh hiệu màu tím đều rất bí ẩn và phi thường, chẳng ai biết rõ hết, chỉ có hướng dẫn viên du lịch vĩ đại đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp mới sở hữu được.
Hứa Thần từng nghe đồn về đội trưởng của lữ đoàn mạnh nhất, hình như giữa trán có một con mắt nhìn thấu mọi việc trên đời.
Đó chính là Thiên nhãn ư?
**
[Bạn đã nhìn thấy oán niệm của Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống.
Cấp độ oán niệm: Cấp C.]
[Tiến độ nhiệm vụ: 1.75%]
“Có cần phải thế không, sao chỉ tăng 0.35% vậy?”
Vệ Tuân than thở, nhanh chóng tránh khỏi đòn tấn công của Cáo Bay Xác Sống. Lúc này cậu đang nhắm nghiền mắt, hai hàng nước máu lăn dài từ khóe mắt.
Ngay vừa rồi, Vệ Tuân trộm một chút oán niệm của Cáo Bay Xác Sống biến dị, cậu dùng chiêu cũ dẫn oán niệm lên mắt nhưng không ngờ đôi mắt hoàn toàn không chịu nổi thứ oán niệm màu đen kia!
Trước khi mù, Vệ Tuân đã kịp thời dời oán niệm đi, cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách vứt thứ đồ chơi đó thì một luồng sức mạnh đã bắn ra từ hai cục u trên trán, mạnh mẽ trói chặt oán niệm màu đen, nhốt nó vào giữa trán Vệ Tuân.
Mặc dù giá trị SAN lại giảm đi một chút nhưng Vệ Tuân phát hiện mình dường như có thêm một con mắt giữa trán, Vệ Tuân dễ dàng nhìn thấu quỹ đạo tấn công của Cáo Bay Xác Sống và tránh đòn trước.
Đầu óc phồng rộp như bị giội một chậu nước nóng. Nếu Vệ Tuân biết đau thì chắc có lẽ cậu đã xỉu rồi, nhưng Vệ Tuân không thấy đau, thậm chí cậu còn tỉnh táo mà suy nghĩ.
Con Cáo Bay Xác Sống biến dị này mạnh hơn rất nhiều so với con gặp trên đường núi, bây giờ không có du khách rời đoàn, cờ dẫn đoàn không được buff nên đã yếu đi, Vệ Tuân đành dựa vào đặc điểm không hư hao của cờ dẫn đoàn mà gắng gượng quần nhau với Cáo Bay Xác Sống.
Nếu không phải vì nhiệm vụ kia, có lẽ Vệ Tuân đã xách đít chạy trốn rồi.
Choảng nhau thì phê đấy, nhưng thành công trốn thoát dưới sự truy đuổi của kẻ địch mạnh cũng high vl!
Cơ mà cậu đếch làm được!
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống mang thù hận.]
[Cấp độ nhiệm vụ: Cực kỳ khẩn cấp.]
[Mô tả nhiệm vụ: Trời đất ơi! Thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã đuổi theo tới nghĩa trang Tiểu Long để báo thù cho Hồ tộc! Quan trọng nhất là trên người nó có thứ “giống vậy”! Hướng dẫn viên du lịch hãy nhanh chóng lấy lại “Dao găm máu oán hận của Bình Bình”, nếu để nó tiếp tục ở lại nghĩa trang Tiểu Long thì cả đoàn sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt!]
[Phần thưởng: Dao găm máu oán hận của Bình Bình.]
Thứ oán khí đậm đặc trên người Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống không phải của chính nó, Vệ Tuân có thể “nhìn thấy” rõ ràng, ở một nơi ẩn sâu trên bụng trái của nó có đốm oán niệm đậm đặc màu đỏ sẫm gần như biến thành màu đen.
Đây chính là chìa khóa!
Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống lại tung đòn tấn công, xé toạc một miếng thịt lớn trên cánh tay vệ Tuân, mà cán cờ dẫn đoàn của Vệ Tuân lại đánh mạnh vào sườn trái của Thống lĩnh Cáo Bay. Từ khi bắt đầu đánh nhau, Vệ Tuân vẫn luôn tấn công vị trí này, hơn nữa cậu luôn cố tình tấn công bằng tay trái. Lúc Vệ Tuân mình đầy thương tích, rốt cuộc bụng trái của Thống lĩnh Cáo Bay xác sống cũng bị cậu đâm thủng!
“Khèeeeee!!!”
Thống lĩnh Cáo Bay xác sống nổi giận gầm lên, nó không những không chạy trốn mà càng tỏ ra hung dữ, móng vuốt sắc nhọn cong lên như mỏ đại bàng bấu chặt vào cánh tay trái của Vệ Tuân đầy ác độc, đồng thời nó còn tàn nhẫn cắn vào khớp cẳng tay của Vệ Tuân, thực sự muốn cắn đứt cánh tay cậu tận gốc.
Đúng lúc này!
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, Vệ Tuân thẳng tay đâm dao găm sâu hơn vào bụng trái của nó, sau đó tay phải bất ngờ thọc vào khoang bụng nó như mũi giáo.
“Khèeeee!!!”
Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn để chống trả!
Xoẹt…