Sau trận kích tình đêm qua Doãn Doanh bị người đàn ông nọ làm đến mềm chân, rên rỉ khóc lóc đến khàn cả cổ họng, cuối cùng nức nở một trận làm nũng với Vạn Luân Thành, mãi rất lâu sau anh ta mới chịu buông tha cho cô.
Vừa thả ra một chút là Doãn Doanh liền ngủ say như chết, mặc cho cơ thể khi ấy dính đầy dịch trắng vương vãi khắp người.
Cô mất dần đi ý thức rồi chìm vào trong giấc ngủ khi nào không hay, cũng không nhớ rõ sau trận chiến ở sofa xong người nọ còn bế cô lên đi tới địa điểm nào để mà tiếp tục hành sự nữa.
Chỉ nhớ trong lúc mơ màng, nửa thân dưới tê dại vẫn liên tục được đưa đẩy giao hợp, huyệt thịt bên trong phấn nộn bị kéo căng ra để thỏa mãn tính khí của người đàn ông kia, Doãn Doanh mếu khóc vì quá sức, cô rướn người lên hôn hôn vào chiếc cằm của Vạn Luân Thành hòng lấy lòng, năn nỉ anh ta mau dừng lại.
“Vạn… Vạn Luân Thành… tôi không chịu nổi nữa… ưm… tha, tha cho tôi được không?”
Thế nhưng càng như thế, anh ta càng hưng phấn thì phải?
Doãn Doanh không nhớ nổi rốt cuộc mình đã nói câu này suốt bao nhiêu lần trong đêm hôm qua nữa, nhưng lần nào cứ mở miệng xin tha, người đàn ông kia lại càng đỉnh sâu dị vật vào bên trong cơ thể của cô hơn.
Doãn Doanh rướn người ôm lấy bả vai Vạn Luân Thành mà nức nở. Lúc bấy giờ cơ thể vô lực không có cách nào chống đỡ được, cô khóc càng thêm thê thảm, mếu máo như một đứa con nít, hai chân cong lại quấn chặt lấy eo hông của nam nhân kia, tay cũng bắt đầu loạn xạ đấm vào lồng ngực Vạn Luân Thành.
Chẳng biết qua bao lâu, người đàn ông kia mới dừng lại không tiếp tục càn quấy.
Dù rằng không xuất ra bên trong nhưng eo bụng cô và gò má đều hưởng qua hết mùi vị của tinh dịch rồi.
Dịch bạch trọc trắng đục vương trên đôi môi của Doãn Doanh khi đó khiến Vạn Luân Thành không khỏi yêu thích mà bật cười.
Anh đưa tay bôi loạn thứ ấy lên môi cô, còn ấn ngón tay đang dính đầy tinh dịch của anh vào trong cái miệng nhỏ, bắt Doãn Doanh nuốt xuống. Vạn Luân Thành vừa nhìn cô khóc lóc vừa nuốt cái thứ đó của mình, anh không nhịn được dịu dàng mỉm cười.
Người đàn ông hơi cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu của cô, khen ngợi một câu: “Cún con, nghe lời quá.”
Sau đó chuyện gì xảy ra nữa Doãn Doanh cũng không thể nhớ nổi. Cô chỉ nhớ trước khi bản thân mình ngất đi, cô đã trừng mắt nhìn anh ta ai oán, sau đó hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Lúc tỉnh dậy cả người Doãn Doanh đều rơi vào trạng thái bất động, cơ thể mỏi nhừ và ê ẩm không chịu được, hai chân dường như mất đi cảm giác, vật vã nằm trên giường, hai mắt trở nên đờ đẫn nhìn trần nhà.
Bên cạnh giường không hề có dấu tích của người đàn ông nọ để lại, Doãn Doanh chưa tỉnh ngủ hẳn tự đưa tay sờ sờ một lượt, thấy drap giường không có hơi ấm, bỗng dưng trong lòng cô lại dâng lên sự hụt hẫng nào đó không tên.
Vạn Luân Thành đúng là không có tình người… dung túng anh ta, anh ta liền cứ thế mà tự làm theo ý mình, hành cô ra bã, nhai nuốt không chừa lại một mẩu xương nào! Bây giờ thì hay rồi, quất ngựa truy phong, bỏ cô một mình.
“Đúng là đàn ông cặn bã…”
Chưa cho anh ta ăn no anh ta cứ cắn riết không buông, đuổi mãi không đi. Bây giờ vui vẻ một đêm rồi, bỏ đi không thèm nói với cô một tiếng.
Doãn Doanh cảm thấy ấm ức, mở miệng tiếp tục lẩm bẩm một mình.
“Tên tra nam này… anh nói Chung Sở Hòa tra nam hả? Anh còn tra hơn anh ta!”
“…” xung quanh không hề có tiếng đáp lại. Chỉ có thanh âm của Doãn Doanh vang vọng khắp phòng rồi dần dần biến mất.
Doãn Doanh lười biếng không muốn xuống giường.
Cô nằm ngẩn ngẩn ngơ ngơ suy tư một hồi, bỗng dưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của Vạn Luân Thành.
“Xùy, âm hồn bất táng… mau cút đi đi.” Doãn Doanh đưa tay phủi phủi không khí.
Cô bực mình tự nói một mình là như thế, nhưng kiểu gì thì kiểu vẫn cứ nghĩ về anh ta mải miết không quên được.
Nhiều năm như vậy không làm tình… đột nhiên Doãn Doanh lại tò mò không biết trong lòng Vạn Luân Thành rốt cuộc sẽ nảy sinh cảm giác gì khi mà cùng cô thân cận nhỉ?
Đêm qua dù sao cũng nhiệt tình như vậy.
Doãn Doanh đột ngột rơi vào trầm tư. Thật ra thủ đoạn hành người của Vạn Luân Thành trên giường rất rất rất đáng sợ, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng kỹ thuật của anh ta tốt để mức không tưởng.
Nghĩ tới đây, Doãn Doanh liền cảm thấy nóng mặt.
Cảm xúc đêm qua thật sự quá mức kỳ diệu. Đã lâu lắm rồi cô mới có lại những xúc cảm mãnh liệt này, chân thật đến mức khiến cả đầu ngón chân cô đều run lên vì tê dại.
Doãn Doanh bỗng chốc cảm thấy hoài niệm chuyện cũ, cô thấy mình trở nên tham lam mê luyến hơi ấm từ cơ thể đối phương.
Khoảnh khắc anh ta ôm cô… cô cũng không thể điều khiển được trái tim mình nữa, đáp lại Vạn Luân Thành bằng một cái ôm khác tương tự.
Doãn Doanh thừa nhận cô thích cái ôm từ anh, thích những nụ hôn dù là dịu dàng hay cả mãnh liệt bá đạo khi ấy... và cô thích sự xâm nhập nặng nề của người đàn ông ấy nữa.
Dẫu cho đôi lúc cô cảm thấy anh ta quá hung hãn khi làm tình, thường xuyên ức hiếp cô, thì thú thật Doãn Doanh rất thích cảm giác bên cạnh Vạn Luân Thành.
Khoảnh khắc đêm qua khi cả hai ôm nhau sau khi cao trào qua đi, nghe thấy tiếng nhịp tim của người đàn ông nọ vì mình mà trở nên rộn ràng trong lồng ngực, Doãn Doanh đã bất giác mỉm cười vui vẻ. Dường như trái tim cô vừa chảy qua một dòng nước ấm áp lạ kỳ, khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc đó cô đã nghĩ, giá mà thời gian dừng lại. Giá mà có thể được hạnh phúc như thế mãi mãi… thì tốt biết mấy!