Vừa hỏi Vạn Luân Thành vừa đưa tay vén ra mép hoa môi của cô, anh cởi khóa quần tây, lôi vật cứng rắn như đá cọ xát trước cửa huyệt mềm ướt.
Lúc này Doãn Doanh cũng chẳng đủ sức mà từ chối nữa, thật ra cô cũng muốn… Nhưng cô cũng rất sợ, cô không muốn làm tình trong phòng tắm chút nào.
Doãn Doanh ái ngại xoay mặt nhìn Vạn Luân Thành, bộ dạng cô đáng thương thật khiến người khác muốn đè ra chơi nát ngay tại chỗ.
“Cún con, đừng nhìn tôi như vậy, em làm tôi cứng.”
Vạn Luân Thành hơi cười, dục vọng trong đáy mắt người đàn ông kia nhanh chóng cuồn cuộn như sóng biển mà dâng cao. Vạn Luân Thành vỗ vỗ mông Doãn Doanh trấn an cô, tuy nhiên cự vật đã cọ ngay trước cửa huyệt, rất nhanh theo động tác đẩy vào của Vạn Luân Thành mà lấp đầy bên trong ẩm ướt của cô gái nhỏ.
“A…”
Doãn Doanh đột ngột bị nhét đầy một bụng, cô hơi cong người mà rên rỉ.
Lồng ngực rắn chắc của người đàn ông áp sát vào lưng trần mịn màng của cô gái nhỏ, Vạn Luân Thành đưa tay nắm lấy tóc của Doãn Doanh, cúi đầu hôn hôn lên sau ót của cô, thắt lưng vẫn không ngừng đưa đẩy về phía trước.
Cự vật thong thả ra vào huyệt động mềm mại ướt át, đường lối bên trong nhỏ hẹp lại chặt chẽ, mút lấy chiều dài tính khí khiến Vạn Luân Thành càng ra sức mài ép hoa môi của cô.
“A… ư… sâu quá… Vạn Luân Thành, anh vào sâu quá…”
Thanh âm sạch sẽ ngọt ngào kia cứ không ngừng lên quãng cao mà rên rỉ, hai chân của Doãn Doanh vô lực, đứng một chút đã thấy như muốn nhũn ra không thể trụ vững.
“Không được… mỏi… ư… ưm… chân mỏi lắm… Không được…”
Doãn Doanh bật khóc, không biết bị anh làm trong bao lâu, nhưng càng lúc cô càng như mất đi ý thức, bị chơi đến chỉ biết khóc rên thảm thiết.
Doãn Doanh đứng không nổi nữa, cô đưa tay ra sau đỡ lấy phần bụng của người đàn ông kia, nhưng càng như thế lại càng bị anh cắm sâu đến thất thần.
Căn hung khí kia cứ không ngừng chà sát bên trong vách thịt mẫn cảm, đỉnh đầu cố ý ma sát vào điểm G của Doãn Doanh, va chạm càng lúc càng mãnh liệt.
Cô gái nhỏ ngửa cổ mà rên khóc, hai mắt ướt đẫm dầm dề, nhiều lần bên dưới co giật phát run khiến cô mềm nhũn muốn ngã, lại được Vạn Luân Thành đỡ lấy mới xem như đứng vững.
Nhưng Doãn Doanh chịu không nổi, cô yếu ớt nghiêng mặt tìm người đàn ông kia, cùng anh ta hôn môi, lại nũng nịu mè nheo.
“Mỏi… ưm… mỏi chân lắm… a…a…”
“Ừm, cún con mỏi chân, tôi biết rồi mà.”
Vạn Luân Thành gật đầu tỏ ý là đã hiểu, đâm rút thêm vài lần anh cuối cùng cũng rút ra. Nơi giao hợp chảy nước nhỏ giọt như đang khóc nức nở, dưới sàn là một mảng ướt đẫm trắng đục.
Cô bị làm tới mức thất thần, lúc được đặt ngồi lại trên thành bồn tắm, Doãn Doanh vẫn còn ngơ ngác không hiểu.
Trong lúc Doãn Doanh còn đang ngẩn ngơ, người đàn ông kia liền gác hai chân cô lên cánh tay anh, trực tiếp ôm người cô dậy, nhấc bổng lên không trung.
“A… này! Làm gì vậy, buông tôi xuống…!”
Doãn Doanh hét toáng vì hoảng sợ, cơ thể không đáp đất khiến cô loạng choạng phát run. Xong cô lại thấy người đàn ông kia bế cô lên tựa lưng Doãn Doanh vào thành tường, tiếp tục nhào nặn hai cánh mông cô rồi cắm cự vật đi vào.
“Ưm…” Doãn Doanh rùng mình, nức nở một trận.
Cơ thể liên tục xốc nảy lên xuống làm cô cảm thấy bất lực. Tư thế này… sâu- sâu quá đi mất.
Cô sống chết ôm lấy Vạn Luân Thành, mếu máo gặm cắn đôi môi anh, thút thít khóc than.
“Không được… cái này sâu lắm… a… Vạn Luân Thành, tôi cảm thấy không ổn lắm… a…a…”
Nhưng Doãn Doanh càng khóc Vạn Luân Thành lại càng làm ác liệt hơn. Vạn Luân Thành ôm cô, nâng lên hai bên bắp đùi non mềm trên tay, động tác nửa thân dưới càng thêm tăng tốc ác liệt.
“Ha, em khó chiều thật đó cún con.”
Vạn Luân Thành thở dốc một hơi, anh tuấn cười một tiếng.
Anh không ngừng đâm rút vào sâu trong cơ thể cô, miệng vẫn luôn mắng: “Bế em lên thế này không mỏi chân, em lại chê tư thế này đâm vào em quá sâu.”
“Sao hửm?”
“A!”
Vừa hỏi thắt lưng ai kia càng đưa đẩy kịch liệt, quy đầu phình to đâm vào điểm mẫn cảm sâu bên trong cơ thể của Doãn Doanh.
“Rốt cuộc thì cún con muốn tôi phải như thế nào đây.”
“Nói cho tôi biết đi, nói tôi biết tôi nên yêu em như thế nào đây.”
Vạn Luân Thành vừa hỏi vừa cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn mang đầy tính xâm lược kéo tới khiến thần trí Doãn Doanh càng thêm mụ mị.
Thế nhưng cô vẫn nghe rõ câu nói của Vạn Luân Thành…
Làm thế nào để yêu cô sao?
“Yêu” này là yêu theo kiểu nào chứ… là làm tình… hay chỉ đơn giản là đang nói về tình yêu?
Hoặc có thể là cả hai chăng?
Doãn Doanh bỗng chốc cảm thấy lòng mình dâng lên sự hạnh phúc khó tả.
Nhớ tới bó hoa hồng khi đó, cô lại càng thêm cho rằng… Vạn Luân Thành đang muốn tỏ tình với cô – Doãn Doanh cứ miên man nghĩ mãi, vô thức thất thần.
Nhìn thấy vậy người đàn ông kia càng tàn nhẫn mài ép hoa huyệt của cô hơn, thu hút sự chú ý của Doãn Doanh: “Nghĩ đi đâu vậy hả?”
Vạn Luân Thành vừa đâm rút vừa vùi đầu hôn lên cổ cô.
Doãn Doanh cảm thấy ngứa ngáy, cô hơi ngửa cổ tận hưởng, cũng đưa tay vò lấy mớ tóc trên đầu người đàn ông kia: “Ưm… nhẹ thôi, tôi đau…”
Vạn Luân Thành đương nhiên không vì câu nói của cô mà trở nên dịu dàng, anh vừa vùi sâu dương căn vào trong cơ thể của cô vừa hỏi: “Sao nào, em nói đi. Tôi nên làm sao để yêu em đây.”
“Doãn Doanh, tôi yêu em. Liệu em có chút tình cảm nào với tôi hay không?”