Độ Tươi

Chương 38




Hà Tê trở lại văn phòng, thay quần áo, uống liền tù tì ba ly nước, cầm máy tính lên rồi đi đến phòng họp đúng giờ.

Vừa vào cửa đã thấy Lại Phong Vi nằm bất động trên chiếc bàn dài, trên người vẫn mặc bộ quần áo tối qua.

“Đạo diễn Lại, anh không sao chứ? Mặc một bộ xuyên đêm không phải phong cách của anh nha.”

Anh ta rên rỉ, cằm vẫn gác trên cánh tay, ánh mắt yếu ớt xuyên qua làn tóc rối bù nói: “Quả nhiên tôi không nên tranh vũng nước đục này. Cứ tưởng bình thường Vưu Tự không uống rượu thì tửu lượng sẽ kém lắm, ai ngờ… Tóm lại, tôi không chơi nữa.”

Hà Tê rót nước vào cốc giấy rồi đẩy đến trước mặt anh ta, cười hỏi: “Mới say một trận đã sợ à? Đây cũng không phải phong cách của anh mà.”

“Ai bảo chỉ say một trận? Đêm qua tôi mơ hồ cảm thấy có ai đó kéo mình lên cầu thang, lúc tỉnh dậy cái lưng mỏi nhừ.” Anh ta xoay người khoe tấm lưng bầm tím: “Cô xem, rõ ràng không phải là mơ! Biết đâu đây lại là một lời cảnh cáo, nếu tình hình như này còn tiếp tục, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

Hà Tê bĩu môi thở dài: “Người này thật là trẻ con.”

“Không đúng, cô nói xem lần đó, cô trốn trong phòng tôi lâu như vậy mà anh ta có phản ứng gì đâu. Sao lần này chỉ cùng nhau ăn bữa cơm, uống cốc rượu mà anh ta đối xử cọc cằn với tôi thế? “

“Hôm qua tôi có tán gẫu vài câu với anh ấy, đại khái là người ta cảm thấy anh không đáng tin cậy, không trân trọng tôi, không có ý tốt.”

“Tôi không trân trọng cô chỗ nào? Tiền lương, tiền thưởng có phát thiếu đồng nào cho cô chưa? Còn bao dung cả sức ăn như hùm đổ đó của cô nữa chứ?”

Cô chà xát miếng dán màu trên máy tính, khóe miệng giương cao: “Tôi đoán chừng, sự trân trọng mà anh ấy nói không phải cái anh đang nghĩ đâu. Anh ấy đối nhân xử thế quá đơn giản, cho rằng cắt đứt mọi nguy cơ cùng xiềng xích một cách khách quan thì hết thảy sẽ êm đẹp suôn sẻ, dù bản thân phải chịu ấm ức cũng không sao. Nhưng thực tế, lòng người rất phức tạp, làm gì có chuyện một bên nói dừng là tất cả sẽ dừng. Hơn nữa… Ngay cả khi chúng ta dự đoán trước được kết cục tương lai rồi xuyên không về quá khứ muốn thay đổi số mệnh, thì chuyện gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, cùng lắm là trong quá trình xảy ra sẽ phát sinh thêm chút thay đổi nhỏ, còn có thể dẫn đến hiệu ứng bươm bướm. Anh ấy căn bản không nên tự mình chuốc lấy phiền phức như thế.”

Lại Phong Vi hơi nhắm mắt lại, thật sự không muốn nghe cô thôi miên nữa.

Hà Tê duỗi eo, thở phào một hơi: “Thôi kệ đi, dù sao một loạt hành động hiện tại của tôi cũng chỉ để anh ấy nhận ra rằng___ Anh ấy sai rồi. Không phải sai vì kiên định với lý tưởng của mình, mà là sai vì đã đánh giá thấp tôi.”

“Anh ta đánh giá thấp cô? Làm gì có chuyện… Không phải cô là người tùy hứng, muốn làm gì thì làm à? Nếu như bị ép buộc kiên trì, cuối cùng thực sự khiến cô mất hết nhiệt huyết, trường hợp ấy chẳng phải còn bi kịch hơn sao? Tôi thấy việc anh ta đưa ra quyết định kịp thời để tránh cho tình hình trở nên tồi tệ hơn là rất đúng đắn ấy chứ.”

“Tóm lại ý anh là anh ấy đang thực hiện các biện pháp tự bảo vệ phù hợp với tôi?”

“Ở một mức độ nào đó, cũng có thể coi là đôi bên cùng có lợi… Vừa lưu lại đường sống cho mình, vừa giúp cả hai không chán ghét nhau, thậm chí còn tiểu biệt thắng tân hôn… Cô xem giờ hai người vẫn nhớ mãi không quên đấy thôi.“ Lại Phong Vi tấm tắc khen, “Quá đẳng cấp, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.”

“Anh lại mang người thật ra phân tích như nhân vật trong phim đấy à?”

Anh ta ngẩng đầu uống một hớp nước, vẻ mặt đờ đẫn: “Mở họp thôi, không tán phét nữa, nhắc đến anh ta là tim tôi thắt lại.”

Cuộc họp ầm ĩ kéo dài cả ngày, giữa trưa mọi người chỉ gọi cơm hộp tập thể, ăn xong lại tiếp tục cãi vã, mãi đến 6 giờ chiều cuộc họp mới kết thúc.

Mùa hè ngày dài hơn đêm, chờ Hà Tê và Lại Phong Vi ra ngoài tìm thức ăn thì trời đã sáng tỏ.

Lỗ tai cuối cùng cũng thanh tịnh, cả thể xác lẫn tinh thần của Hà Tê đều thả lỏng, hỏi: “Hôm nay ăn cơm Nam Dương nhé?”

“Ừ,” Lại Phong Vi thay một bộ vest mỏng, “Tôi muốn uống chút canh, dạ dày sắp khô nứt rồi.”

Vừa dứt lời, anh liền phanh chân lại, đường hoàng nói: “Tôi phải về nhà.”

“Biến nhanh thế? Anh bị đa nhân cách à?” Hà Tê nhìn theo tầm mắt anh ta.

Bầu trời trong xanh, trước tòa nhà màu trắng, dưới bóng cây, Vưu Tự một tay đút túi quần, đứng đón gió, một tay vuốt điện thoại.

Hà Tê còn chưa kịp ngăn cản, Lại Phong Vi đã vòng ngược lại đường cũ.

Vưu Tự nghe thấy động tĩnh, nhìn cô một lượt rồi cất bước lại gần.

Không hiểu sao cô lại có cảm giác như được người ta đón lúc tan học___ Hồi còn nhỏ, ông ngoại luôn đứng dưới bóng cây ở cổng trường, tay cầm tờ báo cùng bình nước, mỗi khi cô xuất hiện, ông đều ở đó, không biết đã chờ đợi bao lâu rồi.

“Tối nay còn có việc sao?” Vưu Tự đi tới trước mặt cô, giữ khoảng cách không xa không gần, ngữ khí cũng bình thản.

“Không.”

“Anh dẫn em đến một chỗ nhé?”

“Không.”



Anh nhíu mày, hơi cúi đầu hỏi: “Vậy bây giờ em định đi đâu?”

“Sao tôi phải nói với anh?”

Hà Tê cứ tưởng anh sẽ mất kiên nhẫn, nhưng anh chỉ đứng đó, nhàn nhã đút tay túi quần mà nhìn cô, trông có vẻ sẵn sàng lãng phí thời gian với cô.

“Anh quan sát cũng được.”

Hà Tê nháy mắt với anh: “Vậy tôi không đi nữa.” Dứt lời liền xoay người đi trở về.

Theo một tiếng hét toáng, cô chợt mất đi quyền tự chủ, nhanh chóng rời khỏi mặt đất.

Cô dễ dàng bị khiêng lên, nằm trên vai Vưu Tự, giống như một bao gạo.

Trong lúc hỗn loạn này, cô vẫn cảm giác được quần áo sau lưng suýt thì bị tốc lên đã được anh cẩn thận vuốt lại, áp chặt vào eo cô. Cách một lớp vải dệt, lòng bàn tay ấm nóng ấy cọ xát vào da cô.

Cho dù đầu sắp sung huyết, cô vẫn thầm ngưỡng mộ độ dày rộng của bờ vai anh___ Thế mà cô không hề thấy cộm bụng.

Lủng lẳng trong sóng nhiệt một lúc, khi Hà Tê lấy lại được khả năng kiểm soát trọng lực, cô đã bị nhét vào ghế lái phụ.

Vưu Tự đóng cửa lại, lo lắng cô sẽ chạy thoát, nên tốc độ chạy đến chỗ ghế lái cực kỳ nhay.

Thấy cô không có dấu hiệu bỏ trốn, anh mới yên tâm khởi động xe.

Chiếc xe xuyên qua dòng xe cộ tắc nghẽn vào giờ cao điểm buổi tối, trời bắt đầu nhá nhem, hai bên đường dần thưa thớt người, nếu đổi người lái, có lẽ cô sẽ nghi ngờ mình sắp bị giết người giấu xác, ném vào nơi rừng sâu.

Vưu Tự càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, từ lúc ngồi xuống cô chẳng nói gì cả, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tư thế ngồi cứng ngắc, có vẻ rất không thoải mái, tay phải nắm chặt tay vịn cửa, không hề nhúc nhích, giống như bị đóng băng.

Anh lái chậm lại, hơi quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Hà Tê, em sao thế?”

Hà Tê không nhìn anh, chỉ lắc đầu với cửa kính: “Không sao.”

Chiếc xe tấp vào lề, hai bên đường là hàng cây khổng lồ, cả thế giới đều có màu xanh đậm, anh bật đèn trong xe lên.

Qua ánh đèn, anh thoáng thấy những giọt mồ hôi lấm tấm quanh chân tóc của Hà Tê.

“Không thoải mái ở đâu?”

“Không có.”

“Giờ chúng ta về nhé?”

“Không cần.”

Cô đang kìm nén cái gì?

Vưu Tự lại nhìn lướt qua bàn tay trái đang bám vào thành ghế của cô, đột nhiên nảy ra một suy đoán khiến anh ngộp thở.

Thân xe rung chuyển, Hà Tê nghe thấy tiếng anh xuống xe, vài giây sau, cửa xe cô đang bám bị kéo ra, tay cô vẫn đặt trên đó nên nửa người cũng bị lôi đi.

Cô nhìn thấy hai bóng đèn nhấp nháy phản chiếu trên mặt Vưu Tự, miệng anh mím thành một đường, cơ mặt căng thẳng, đôi mắt sáng ngời.

“Xin lỗi, đáng lẽ vừa rồi anh nên phát hiện.”

Thấy bả vai cô phập phù lên xuống, anh giang tay về phía cô, không dám đến quá gần, chừa lại một khoảng trống cho cô: “Xuống đi, em ngồi tạm ghế sau, giờ chúng ta sẽ về ngay.”

Đầu óc Hà Tê trống rỗng, nhất thời không kiếm được cớ gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.

Cô không thể phủ nhận rằng kể từ khi đó cô không dám ngồi ở ghế phụ nữa.

Cô cũng không thể phủ nhận rằng sau vụ tai nạn xe cộ, đúng là cô đã nảy sinh suy nghĩ muốn về nhà.

Vưu Tự chậm rãi tới gần, ôm lấy eo cô bế ra ngoài, cảm giác được lực trên cánh tay ôm cổ mình tăng mạnh, thanh âm gần kề bên tai.



“Không cần trở về, tôi đói bụng rồi, anh chở tôi đi ăn gì đó đi.”

Ngày trong tuần, khu cắm trại bên hồ thưa thớt dân cư, lác đác vài chiếc nhà xe sáng đèn, khói trắng lượn lờ bốc lên, mùi thức ăn và lửa than đậm đặc.

Hà Tê nằm ườn trên ghế xếp cắm trại, một bên mút sữa dưa hấu, một bên nhìn Vưu Tự bận rộn tới lui lắp ráp chiếc lều khổng lồ màu xám cam, hoàn toàn không có ý định hỗ trợ anh.

Cô quay đầu nhìn cốp xe phía sau đang mở, nhìn chằm chằm vào chiếc bếp dã ngoại và lồng ấp màu xanh lam được xếp ngay ngắn, cô đói đến mức cồn cào.

Nhưng lúc này cô lấy lại tinh thần, trong miệng phun trào vô số lời.

“Anh mang một người phụ nữ không độc thân đến cắm trại ở nơi hoang dã thế này có thích hợp không Vưu Tự?”

“Chẳng lẽ anh không nghĩ đến chuyện nếu tin này truyền ra thì hàng ngàn người hâm mộ của anh sẽ nghĩ gì à?”

“Phó Nhất Tuệ biết anh chạy đến đây không?”

“Bây giờ anh rỗi hơi nhỉ? Không cần phải làm việc hả?”

“Anh định giả vờ đến lúc nào… Có thể nấu cơm trước được không?”

Vưu Tự bận rộn làm việc, hoàn toàn không để ý đến ô nhiễm tiếng ồn do cô gây ra. Chiếc lều cuối cùng cũng thành hình, với các góc được cắm chắc xuống đất.

Cô lười biếng lắc chân, tùy ý nói: “Tôi đói bụng rồi, có thể hạ đường huyết bất cứ lúc nào.”

Anh nghe vậy liền quay đầu đánh giá Hà Tê, cô diễn sâu ôm trán, anh đành tháo găng tay lao động, đứng dậy đi về phía cốp xe.

Những đường gân nổi rõ trên cánh tay, anh nhanh nhẹn dọn bàn, đốt bếp rồi di chuyển hộp nguyên liệu trông rất nặng xuống.

Thớt gỗ, dao làm bếp, nồi canh, chảo rán, vỉ nướng, gia vị các loại, thịt gà, thịt heo, thịt bò, rau củ muối, bún, bánh phở đều có cả.

Chẳng qua chúng đều là nguyên liệu thô, hơn nữa còn bày ngay trước mặt Hà Tê.

Cô há hốc miệng không tin nổi: “Không phải chứ? Tôi phải tự làm hả?”

Anh kéo một chiếc ghế khác qua bàn đối diện, rồi thoải mái ngồi xuống, tỏ thái độ “Giờ đến lượt em.”

Hà Tê thở dài một hơi, đeo găng tay, rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt sắc lẹm: “Cắt rau.”

“Ừ.” Vưu Tự khẽ nhếch khóe miệng, lại chống đầu gối đứng lên, đi vòng qua cô, cầm lấy con dao làm bếp.

Gà hầm nấm, thịt ba rọi nướng, bắp cải ngâm giấm, bún bò kho.

Cơm nước xong xuôi, Hà Tê lục lọi trong xe tìm đồ uống, bất ngờ phát hiện trong cốp xe còn có đồ vệ sinh cá nhân, khăn tắm và đồ lót mà cô mua hôm qua, và cả mấy chiếc áo phông của anh.

Cô sâu xa hỏi: “Buổi tối không về ư?”

Vưu Tự đang ngồi xổm bên vòi nước rửa bát dưới đất, trịnh trọng trả lời: “Em muốn về thì về.”

Cô cầm lấy túi quần áo, gọn gàndứt khoát: “Phòng tắm ở đâu?”

Anh chỉ vào một ngôi nhà ở phía xa.

Hà Tê búi tóc lên, thay dép lê rồi lao thẳng về hướng đó.

Có vẻ đây là một khu cắm trại cao cấp, phòng tắm còn khá sang trọng, tất cả đều là những ngăn khép kín riêng biệt, với đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ và sáng sủa.

Trên trần nhà lắp quạt thông gió, đỉnh tường không có cửa sổ nhìn trộm.

Cô chậm rãi tắm nước nóng, thay quần áo xong, rồi ngồi trong phòng nghịch điện thoại, trò chuyện cùng những vị khách khác một lúc, hơn một tiếng sau mới đi ra ngoài.

Bước ra khỏi cửa, gió hồ thổi đến, không khí tràn ngập hương thơm của cây cỏ.

Vưu Tự tóc ướt sũng ngồi ở bậc thềm cửa phòng tắm, trong tay cầm hai chai nước lạnh, tựa như đang chờ cô.