Độ Tươi

Chương 37




Vưu Tự tắm xong, lau tóc rồi cẩn thận xem xét một loạt đồ vật bỗng nhiên xuất hiện trong phòng tắm, kinh ngạc phát hiện không có hai thứ nào giống nhau về màu sắc hay hình dáng hết. Ngoài những chai lọ thơm nức đó, trên bồn rửa còn có cốc nước súc miệng trong suốt và bàn chải đánh răng màu tím đặt bên cạnh bàn chải của anh, trên giá treo hai chiếc khăn tắm màu trắng, bằng mắt thường cũng có thể nhận ra chúng khác hẳn về chất liệu.

Cô gội đầu nhưng không thấy vương sợi tóc dài nào, hình như trước khi anh vào cô đã dọn sạch sẽ, trên thành bồn rửa và vòi nước cũng không có dấu vân tay hay vệt nước, không biết có phải là thói quen lau khô đồ khi dùng xong hay không.

Anh đẩy cửa ra, hơi nóng và hương thơm tràn ra, hơi mát của máy điều hòa thổi khắp người.

Hà Tê đang nằm đó, chiếc chăn mỏng màu trắng đắp ngang bụng và nửa chân, cô mặc chiếc áo phông rộng màu xám của Vưu Tự, mái tóc xoăn đen óng ả xõa tung bên giường___ cô không tìm thấy máy sấy tóc, nên đành dùng khăn lau khô một nửa rồi đợi nó khô tự nhiên.

Dường như cô đã ngủ, lông mày giãn ra, lông mi phủ bóng đen nhỏ trên mặt, đôi môi bóng loáng hơi hé mở, phát ra tiếng thở nhẹ, lồng ngực phập phồng đều đặn, cánh tay duỗi thẳng ra hai bên sườn, cả người xếp thành hình chữ Đại (大) trong triện thư.

(*) Triện thư hay chữ triện, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kỳ Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán.

Vưu Tự cảm giác cô tựa hồ ngủ rất say, khác hẳn với dáng ngủ chập chờn anh gặp lần trước. Lần đó cô ngất đi trên nền đá hoa lạnh lẽo, xung quanh có mấy người xa lạ ngồi xổm, khi được anh bế lên thì mày cau chặt lại, sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy gò đến thở cũng khó khăn, cô ngủ rất nông, bị anh vuốt nhẹ trán một cái đã rơi nước mắt.

Bất chợt cô gãi mấy cái vào nửa bên chân lộ ra, mơ màng rên rỉ ỉ ôi. Vưu Tự nhìn quanh bốn phía, nhớ ra thể chất mình không hút muỗi nên trong nhà không có đèn bắt muỗi, anh bèn đưa tay giúp cô đắp chăn kín mít, còn mình ra ngoài mua. Khi đi xuống cầu thang, anh tình cờ gặp Ôn Phi Nhĩ đang chạy bộ buổi sáng.

“Mới sáng đã đi đâu thế?”

“Mua đồ.”

Ôn Phi Nhĩ nghi hoặc, tên này luôn là động vật sống về đêm, 6 giờ sáng lại ra ngoài mua đồ thì quá là kỳ quặc. Khi sóng vai đi xuống, cô ấy ngửi thấy mùi trà trên người Vưu Tự, lập tức nổi da gà, hỏi: “Cậu đổi sữa tắm à? Trên người cậu có mùi gì lạ lắm!”

Anh rơi vào đường cùng, lúc mới tắm xong cảm thấy lọ sữa dưỡng thể này có mùi rất thơm nên bóp ra dùng thử, nào ngờ chỉ dùng một chút mà nó ám mùi rất lâu.

“Tớ thấy bình thường mà.”

Ôn Phi Nhĩ nhìn khóe miệng vô thức cong lên của anh, nhạy bén phát hiện được dị thường: “Hôm nay tâm trạng cậu tốt nhỉ?”

Vưu Tự thẳng thắn gật đầu: “Tớ đi trước, hẹn gặp lại.”

Cô ấy còn chưa kịp trả lời, bóng dáng thơm tho đã phi nhanh về phía cửa hàng tiện lợi.

Ôn Phi Nhĩ đứng tại chỗ ngửi thêm vài lần, nhớ tới một người cũng thích dùng mùi hương này, liên tưởng này khiến cô ấy sởn cả tóc gáy.

Đừng bảo anh nhớ quá hóa rồ, tự biến mình thành người đó nhé!

Cô ấy nuốt nước bọt, rùng mình chạy sang một hướng khác.

Tư thế ngủ yêu thích của Hà Tê là nằm nghiêng về bên phải, hai tay hai chân gác trên chiếc gối ôm. Hôm nay lúc cô tỉnh dậy cũng là như thế, nhưng chiếc gối thường ngày đã biến thành một con người bằng xương bằng thịt. Khi cô mở mắt ra, phát hiện tình cảnh này, cô còn tưởng mình vẫn đang mơ. Cô nhớ rõ lúc sáng sớm tắm xong, cô nằm ở đó vừa lau tóc vừa chờ nó khô, bởi vì hoàn cảnh quá mức thư thái, tối qua lại chơi kiệt sức, không bao lâu sau cô liền thiếp đi___ điều này khác với chuyện cô đã lên kế hoạch từ đêm hôm trước.

Nhưng bây giờ vẫn còn kịp.

Cô ngắm khuôn mặt đang ngủ yên bình và cơ thể bất động của Vưu Tự, cẩn thận thu tay chân lại, lẻn vào nhà vệ sinh, sửa sang mặt mũi tóc tai, đánh răng súc miệng, lấy một mẫu nước hoa trong túi xịt lên cổ tay và động mạch. Cuối cùng, cô soi gương cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, dặn dò bản thân không được chìm đắm quá, chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới mở cửa ra.

Cô ngồi xổm bên giường liếc nhìn thời gian, mới hơn 7 giờ, áng chừng anh vừa mới ngủ. Hà Tê đang định nằm xuống, thì mơ hồ ngửi thấy mùi hóa chất, lần theo dấu, cô phát hiện trên ổ điện ở chân tường có một cái đèn bắt muỗi___ Nhưng trước khi ngủ cô đã lục tung khắp nơi cũng không tìm thấy nó, cái phòng tin hin thế này, rốt cuộc anh đã giấu ở xó xỉnh nào vậy?



Ánh ban mai chiếu vào bức tường trắng ở đầu giường xuyên qua khe hở của rèm, thành những sọc màu đỏ cam, tấm ga trải giường màu trắng nhàu nát quấn quanh người anh, như thể nửa người anh đã bị chôn vùi trong tuyết.

Mặt trời xuất hiện, chiếu sáng khắp nơi, tuyết cũng sắp tan.

Hà Tê đi đến bên cạnh Vưu Tự, qua nhiều năm cô mới nghiêm túc nhìn lại mặt anh. Màu nền có thể miêu tả bằng tuyết trắng, làn da mịn màng sạch sẽ, sống mũi và lông mày cao thẳng nên đôi mắt có chiều sâu, hốc mắt màu nâu nhạt tông lạnh, trên sống mũi hơi hồng, có lẽ là do tiếp xúc lâu với ánh nắng mặt trời, môi anh có màu cam nhạt, tạo thành một vết lõm hoàn hảo nối liền với cằm.

Tay phải của anh cuộn tròn dưới gáy, ngủ không tiếng động, như thể đang trong trạng thái ngủ đông.

Hà Tê ghé vào mép giường, thăm dò hôn lên khóe miệng anh, lại kéo cổ áo anh, men theo chỗ lõm ở hầu kết hôn xuống đến xương quai xanh.

Cũng không biết là muốn đánh thức anh dậy hay đang tận hưởng mùi thơm mát dịu của anh nữa.

Người nằm dưới chăn bắt đầu vặn vẹo, tiếng hít thở càng ngày càng lớn, báo trước sự tỉnh giấc.

Thừa dịp anh còn mơ màng buồn ngủ, Hà Tê ôm lấy mặt anh hôn một cái, anh vô thức há miệng đáp lại, nước súc miệng vị bạc hà xen chút mùi rượu của đêm hôm trước, mát lạnh lại lâng lâng, làm cô rất vui.

Anh giật mình mở mắt, hình như không có mê muội, cũng không cảm thấy đây là mơ, mà trực tiếp vén chăn lên, nắm lấy cánh tay cô, bế cả người cô lên, áp sát vào ngực mình, dôi môi càng thêm dùng sức, hai tay ấn vào sau gáy và eo cô, không hề buông lỏng.

Hà Tê hôn đến đầu óc choáng váng, cố gắng dùng lòng bàn tay đỡ vai anh để đứng dậy xoay chuyển tình thế, nhưng không thành công.

Hô hấp của anh trở nên nặng nề hơn, đưa tay về phía hai chân gấp khúc của cô, vuốt ve làn da mịn màng của cô, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.

Sau đó anh ôm cô, nâng nửa người trên lên, thò tay vào trong quần áo sau lưng cô, đấu tranh muốn chạm vào cô. Sau lưng ngứa ngáy khiến Hà Tê hoảng sợ muốn trốn ra trước, nhất thời mất trọng tâm, bị lật người rồi đè xuống ga giường trắng tinh. Mắt thấy Vưu Tự nắm lấy cổ áo định cởi ra, cơ bắp nổi rõ của anh trắng nõn sáng ngời dưới ánh ban mai, cảnh tượng này khiến cô nhớ đến những tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch của Rodin, chẳng hạn như “Nụ hôn”.

(*) Auguste Rodin (12/11/1840 – 17/11/1917) là một họa sĩ người Pháp, thường được biết đến là một nhà điêu khắc. Ông là điêu khắc gia hàng đầu của Pháp thời bấy giờ và nay tên tuổi của ông được phổ biến khắp trong và ngoài giới nghệ thuật.

Tác phẩm Nụ hôn:



Cô vùi vào trong gối, nhẹ nhàng nói: “Chờ một chút.”

Khi dấu hiệu đình chiến xuất hiện, động tác cúi người của anh chợt dừng lại, thở hổn hển, hai mắt trong veo, cổ ửng đỏ, nhìn vào mắt cô, cảnh giác hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi vẫn chưa chia tay.”

Hà Tê thấy mắt anh trừng to khoảng nửa giây, rồi cả khuôn mặt nhăn lại, bàn tay đang đặt trên người cô cũng bị nâng lên không trung.

Như kim chích sau lưng, tiến thoái lưỡng nan.

Cô cố gắng nhịn cười, nghiêm túc nói: “Vưu Tự, đây là khảo nghiệm đạo đức với anh, lựa chọn đi.”

Anh híp mắt, đầu óc quay cuồng vận hành, bất ngờ vươn tay đến bên giường, trực tiếp cầm điện thoại của cô áp vào tai cô.

“Vậy bây giờ chia tay.”



Hà Tê lắc đầu bên gối, lên mặt lườm anh, cao giọng nói: “Không được.”

Vưu Tự cau mày, nửa người trên trần trụi, giống như một võ sĩ sắp mổ bụng tự sát, bi tráng ngồi quỳ trên nệm, ánh mắt đong đưa.

Anh bắt đầu nhớ lại cuộc trò chuyện mà họ đã nói trong lối thoát hiểm đêm qua. Thật ra anh không hiểu câu “Đưa tôi về nhà” có ý gì, cũng không rõ cô mua đồ vệ sinh cá nhân rồi quay về liệu có phải là họ có thể bắt đầu lại hay không.

Hà Tê khoanh chân ngồi trước mặt anh, ánh mắt sáng quắc, mặc cho anh mặt đầy ngờ vực lo âu, cô vẫn không bổ sung bất kỳ lời giải thích nào cho lời nói và hành động của mình.

“9 rưỡi tôi có cuộc họp, chắc phải về sớm thôi.” Cô rũ mắt, ngón tay bắt đầu di chuyển qua lại dọc theo đường rãnh trên bụng anh.

Anh lập tức trở nên căng thẳng, nắm chặt tay thành quyền, ngây người ngồi đó, ngơ ngác hỏi: “Sao lại không được?”

“Lát nữa tôi còn phải gặp Lại Phong Vi, tùy tiện nói như vậy thì nhìn mặt nhau kiểu gì, hơn nữa sau này vẫn sẽ làm việc chung, xấu hổ xiết bao.”

“Đợt lát anh đi với em.”

“Anh đến đó làm gì, các anh cũng tạm coi là đối thủ tiềm năng của chúng tôi, nhỡ đâu anh muốn trộm bí mật quân cơ thì sao? Ai có thể đảm bảo được.”

Anh nhăn mày, lộ ra vẻ tức giận: “Anh không rảnh quan tâm.”

Hà Tê móc mỉa: “Đúng vậy, anh không rảnh quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài chuyện của bản thân. Tôi biết tỏng từ lâu rồi.”

Biểu cảm anh dịu lại, chống tay xuống đệm, tiến đến trước mặt cô, cử chỉ như nhận lỗi, thậm chí là nịnh nọt, hơi giống một con thú cưng, nhưng giọng điệu lại đứng đắn: “Hà Tê, anh vẫn luôn quan tâm đến em.”

Chỉ cần vài giây hai mắt nhìn nhau ở khoảng cách thích hợp, sẽ khiến lòng người xốn xang.

Tim Hà Tê đập tăng tốc, cô hít sâu một hơi, cũng lười đùa nữa. Vả lại thật sự không còn nhiều thời gian, liền nhào tới ôm cổ anh hôn một cái, trên tay hơi dùng sức, quyết không để anh nắm giữ tiết tấu nữa, rồi thuận thế đứng dậy ngồi lên đùi anh, dựa vào ngực anh.

Không bao lâu sau, liền nghe thấy tiếng thở dồn dập hỗn loạn của anh, da thịt nóng như lửa đốt, lực đạo trong tay dần dần tăng lên, động tác đón ý hùa theo càng ngày càng vội, phản ứng nhỏ nhất cũng hoàn toàn bại lộ.

Cuối cùng, khi Hà Tê hơi nhấc chân tay lên, Vưu Tự mở mắt nhìn cô chòng chọc, gần như cố gắng ghi nhớ tất cả các chi tiết.

Anh tự làm tự chịu, đã chờ đợi quá lâu, nên khi người thực sự đến, anh lại sợ không thể giữ được. Hiện tại Hà Tê đã thong dong hơn trước rất nhiều, hoặc có lẽ cô đã hiểu anh hơn bất kỳ ai trên đời này. Mặc dù không nói toạc ra, nhưng anh mơ hồ cảm thấy cô vẫn chưa hả giận với những chuyện trong quá khứ, mỗi ánh mắt cô nhìn anh, mỗi lời cô nói đều có ẩn ý sâu xa, nhưng anh lại cảm thấy mình thật vụng về, những lời nhắc nhở ấy khiến anh như lọt vào sương mù, không thể nhìn thấu suy nghĩ giấu kín của cô, giống như đang bị cô vờn trong lòng bàn tay.

Quả nhiên đúng như anh dự đoán, Hà Tê tự mình khóa cửa tắm rửa sạch sẽ, rồi dứt khoát rời đi.

Lúc ra ngoài, cô không nhìn anh, cũng không chào tạm biệt mà chỉ nhìn lướt qua căn phòng nhằm xác nhận mình không bỏ quên thứ gì, phảng phất như anh là vật ít quan trọng nhất trong toàn bộ không gian này.

Đầu óc anh đơ ra một lúc, rồi vội mặc quần áo vào muốn đuổi theo cô, anh vừa khóa cửa vừa gọi điện thoại cho cô nhưng phát hiện vẫn không liên lạc được.

Anh vẫn nằm trong danh sách đen của cô.

*

Bân: Kế hoạch lừa ngủ thành công mỹ mãn