Đô Thị Tà Tu

Chương 86: Hàm Tu rung động




Nguyệt Liên thật sự rất đẹp, nàng chỉ mặc một chiếc váy bằng sa mỏng màu vàng nhạt, lộ ra làn da trắng mịn, cặp mông vun đầy màu mỡ rung rinh theo từng động tác của nàng. Thật sự khiến cho đàn ông phải thèm nhỏ dãi.

- Tiêu Dực chết tiệt, còn nhớ tặng quà sinh nhật cho bà!

Nguyệt Liên kiễng chân lên xoay một vòng rồi ngã xuống giường, hay chân vung vẩy trên không, lộ ra mảnh rừng rậm giữa hai chân, chỉ béo cho tên dâm tiện đang rình ngoài cửa thôi.

- Anh ấy... Có thể còn giận mình hay không?

Nguyệt Liên bỗng gục đầu, hai tay ôm gối nhìn ra ngoài cửa sổ, đàn chim nhạn trên không trung đem tâm hồn nàng bay đi đâu đó.

Tiêu Dực bên ngoài cũng suy nghĩ, chẳng lẽ mình lại có xu hướng khác thường, Nguyệt Liên thuộc loại "sân bay", muốn sờ thì thà sờ hai cái bánh mì còn mềm hơn.

Quyết định không cắt đứt trầm tư của Nguyệt Liên, ai biết nàng có ý nghĩ cổ quái gì, cái đầu trái dưa kia nhiều thứ hại người lắm.

Lặng lẽ đi ngoài hành lang, Tiêu Dực ngơ ngác bước, không để ý Hàm Tu từ trong phòng Bách Hợp đi ra, gọi hắn mấy lần, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn làm nàng rất muốn cười.

- Tiêu đại ca!

Hàm Tu lại gọi tên ngốc này một tiếng, hắn như trẻ con bị bắt quả tang đang ăn vụng, hò to vài tiếng:

- A, không có, tôi tuyệt đối không làm, không có nghĩ như vậy mà!

- Khanh khách!

Hàm Tu che miệng cười. Giọng nói như oanh yến:

- Không biết Tiêu đại ca đang nghĩ tới Nhã Chỉ hay chị Mẫu Đơn đây. Cũng có thể là chị Thụy Liên nữa. Nếu không sao lại ngơ ngác như vậy chứ?

Tiêu Dực hơi đỏ mặt, cười mỉa một tiếng:

- Hàm Tu nói đùa rồi.

- À mà em không sao chứ? Hổ tử kia đúng là tên cầm thú, anh đã trừng phạt hắn rồi, hy vọng em có thể tha thứ cho hắn, kỳ thật hắn không tệ lắm!

- Đừng nhắc tới hắn nữa, được không?

Mặt Hàm Tu đỏ bừng, hờn dỗi một tiếng, giữa mày lóe lên thần thái chán ghét cùng khiếp đảm, phất tay bỏ đi.

- A! Không nói thì không nói!

Tiêu Dực bước theo chặn trước mặt nàng, Hàm Tu đưa tay che ngực, nắm chặt khăn tay, trong mắt tựa như nước hồ thu lóng lánh.

- Tiêu đại ca, lên tầng thượng với em một chút được không?

Hàm Tu nói nhỏ một câu, không đợi Tiêu Dực trả lời, đi lên cầu thang, nhưng lạng choạng suýt ngã, may mà Tiêu Dực giữ lấy tay nàng, nàng như bị điện giật, nhìn hắn cảm kích, rồi vịn cầu thang đi lên.

- A! Đúng là dễ xấu hổ nha! Khẽ đụng một cái liền đỏ mặt, tên Hổ tử được ôm thật là lãi lớn mà...!

Tiêu Dực liếm môi, theo sau nàng đi lên.

Trên tầng thượng vẫn quần áo lót như quốc kỳ bay phấp phới, Tiêu Dực thấy Hàm Tu đang ngồi xổm xuống nhặt một chiếc quần lót bỏ vào giỏ, nhưng vẫn không kịp nhìn xem nó như thế nào, cô nàng này ra tay thật nhanh nha.

Tiêu Dực cau cau mũi, cho tay vào túi quần sờ sờ lấy chiếc quần lót mềm mại, trong đầu đang ảo tưởng cảnh Bách Hợp dưới háng mình uyển chuyển uốn éo.

- Tiêu đại ca, chúng ta ngồi xuống nói chuyện về Phi Lộc đi.

Hàm Tu đến bên chiếc ghế dài, lót khăn tay xuống, gọi Tiêu Dực.

- Chỗ này gió hơi lớn nhỉ?

Tiêu Dực cười xấu xa, chỉ vào đám quần lót màu sặc sỡ, ánh mắt luôn nhìn vào dáng ngươi thon thả lồi lõm của Hàm Tu, đúng là càng nhìn càng yêu. Đây là kiểu phụ nữ luôn làm cho người ta có cảm giác phải che chở, kể cả Lâm Nhã Chỉ cũng không thể so sánh với nàng, từ sau khi vào biệt thự này, mình chưa từng trêu trọc nàng nặng lời, chỉ sợ nàng không chịu nổi, thế nào không ngờ tên Hổ tử kia lại dã mãn như vậy.

Gió thổi phất phơ, Hàm Tu mặt đỏ bừng, nàng nghĩ có lẽ đây cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

- Không việc gì! không việc gì! Chỉ đùa một chút thôi!

Tiểu Dực tùy ý ngồi xuống, tiện tay lấy chiếc khăn Hàm Tu để dưới ghế, khăn tơ mềm mại, trên đó thêu vài bông hoa "Trinh Nữ"(cây xấu hổ đó), dưới góc khăn có thêu một chữ "Tuệ", Hàm Tu đã sớm đỏ mặt, muốn đoạt lại khăn tay, Tiêu Dực đã giơ nó lên cao, cười xấu xa nói:

- Hàm Tu, khăn tay này không phải của em à?

- Ai nói không phải!

Hàm Tu đỏ mặt, thẹn thùng nhìn chiếc khăn trong tay Tiêu Dực, không dám tranh đoạt với hắn, đôi mắt đã ngấn lệ. Tiêu Dực thấy thế đành phải trả lại nàng.

- Em ở trưởng dạy học, đương nhiên phải dùng tên giả!

Cầm chiêc khăn, Hàm Tu đợi một lúc mới bình ổn, do dự một chút lại đỏ mặt nói nhỏ:

- Trương Tuệ! Ở trường em gọi là Trương Tuệ!

- Cô nàng này...!

Tiêu Dực bị thần thái thẹn thùng của nàng mê hoặc, không tự chủ mà khoác tay lên vai nàng, Hàm Tu run rẩy, dịch người ra xa rồi gục đầu xuống, Tiêu Dực không nói được câu nào, cười khan một tiếng.

- Tiêu đại ca, hôm nay Nguyệt Liên đã nói với em, hai người muốn vào trong trường, em cũng có thể giúp một tay.

- Ồ! Vậy thì tốt quá!

Tiêu Dực dịch mông vào, Hàm Tu thấy vậy lại càng nhích ra xa.

Hàm Tu thở ra một hơn, nói:

- Ở trường em là tổ trưởng tổ Vật Lý(DG: chương trước nói là Sinh Vật mà), có thể an bài vài giáo viên thực tập, không cần thông qua hiệu trưởng, nhưng mà chỉ có thể là giáo viên Vật Lý thôi!

- Vật lý? Cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nâng cả Địa cầu, ma sát gây ra dòng điện? Ứng dục của Pit-tông? Mặt phẳng bị vật hình trụ đâm sâu dẫn đến mài mòn?

Tiêu Dực cười quái dị, nhìn thực dâm đãng.

- Đúng vậy đúng vậy! Tiêu đại ca cũng biết sao?

Hàm Tu chợt hỏi lại:

- Mặt phẳng bị vật hình trụ đâm sâu dẫn đến mài mòn? Sao em chưa nghe thấy bao giờ? Nhưng mà thực thâm ảo, Tiêu đại ca thật uyên bác, có thể chỉ giáo cho Hàm Tu một chút được không?

- Hắc hắc!

Mài mòn gì chứ? Ka đâu phải Kim Cương Bất Hoại, Tiêu Dực cười khổ một tiếng, đây là chuyện cười vô-va mà, nói với nàng như đàn gảy tai trâu.

Hàm Tu hơi thất vọng, mông nhỏ dịch gần vào Tiêu Dực, nói:

- Nguyệt Liên ngoài viết chữ ra, chỉ biết đánh đánh giết giết, nếu để nàng vào trường, vậy sẽ làm cho các học sinh bất mãn. Hay là anh khuyên nàng đi, mấy ngày nay không ít người lạ vào trường, mấy tổ khác cũng nhiều giáo viên hơn. Tóm lại mấy ngày qua trường học rồi loạn, đám học sinh thấy các giáo viên kia cũng không có tinh thần, đợt thi cuối kỳ sắp đến rồi, thành tích lại không được nâng cao, vốn em còn tưởng Tiêu đại ca có thể giúp em một tay...!

Tiêu Dực toát mồ hôi, cô gái này đã coi mình trở thành người bình thường rồi, nàng quan tâm học sinh như vậy, mình mà tới náo loạn nữa, không phải nàng sẽ rất thương tâm sao...

- Quên đi! Vậy Lý quá khó, anh phải đổi thân phận khác để vào trường!

Tiêu Dực liếm môi, tiếp tục nhích gần Hàm Tu, trong mũi ngửi mùi hương cơ thể của nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàm Tu đỏ ửng, khẽ nhích gần hắn, nói:

- Tiêu đại ca, trường Phi Lộc là trường tư nhân nên học sinh ở đó đều là con nhà giàu, bọn chúng luôn cảm thấy mình siêu việt hơn người khác, nên muốn vào trường dạy chính thức rất khó, nên những gương mặt lạ kia vào trường đều bị chú ý, chỉ có giáo viên thực tập mới là lý do tốt nhất. Bởi vì hàng năm, đều có đoàn giáo viên thực tập tới, chỉ là sợ anh không quen dạy học mà thôi...!

- Thế trường học đang cần giáo viên gì?

Tiêu Dực suy nghĩ một chút:

- Nếu là tiếng Anh thì anh có thể phát âm rất chuẩn, nếu cần thì anh cũng có thể kiêm cả tiếng Nhật nữa!

Tiêu Dực nói xong cũng đỏ mặt, mà Hàm Tu lại mừng như điên, đứng lên nắm tay hắn:

- Tiêu đại ca, anh biết tiếng Anh với tiếng Nhật sao? Thật tốt qua, trường đang cần giáo viên như vậy, vậy thì sẽ dễ hơn nhiều rồi. Đúng rồi, Tiêu đại ca, anh không phải là Tu chân giả sao? Sao lại biết nhiều như vậy? Hàm Tu thật hổ thẹn, trước kia còn tưởng anh chỉ thích trêu trọc con gái nhà lành chứ... Xin lỗi anh, chân thành xin lỗi!

Cũng may nàng không đem mình nói thành lưu manh, Tiêu Dực lắc đầu, Hàm Tu nếu biết ka học tiếng Anh với tiếng Nhật để xem phim sếch thì đúng là phun máu mà chết. Thôi không nói cho nàng, vất vả lắm mới khiến nàng có hảo cảm với mình.

- Hổ tử cũng đã nói qua chuyện này rồi, nhưng mà hắn cần phải rời khỏi đây!

Tiêu Dực nói một câu, Hàm Tu lại vui vẻ:

- Hắn đi rồi, tốt quá!

- Hả? Sao lại nói thế?

Mặt Hàm Tu lại đỏ lên, mân mê cái miệng nhỏ, nói:

- Hắn... trong trường suốt ngày tròng ghẹo nữ giáo viên... Hôm trước hắn còn sờ mông hiệu trưởng nữa, nên bị đình chỉ công tác, không nghĩ hôm nay lại gặp hắn... Tiêu đại ca, sao anh lại có người bạn như vậy?