Đô Thị Tà Tu

Chương 85: Tiện nhân đa tình




Tiêu Dực xoay người, nhìn Y Nhân lạnh lùng trần truồng trước mặt mình, nếu nói không động tâm là giả.

Mái tóc đen óng xõa trên vai, đường cong quyến rũ cùng với làn da trắng như tuyết. Eo thon chưa tới một gang tay, làm nổi bật lên bộ mông đầy đặn, có thể thấy được vài cọng lông tơ đang ngoe nguẩy nghịch ngợm...

- Tiêu đạo trưởng! Tôi đẹp không? Tôi vẫn còn là xử nữ đó, Cửu Âm Yêu Mạch của tôi tuy rằng không bằng Yêu Cơ linh thể, nhưng chỉ cần đạt được xử nữ hồng hoan, tu vi của anh sẽ tăng mạnh, tôi đem thân thể này để giao dịch, tôi chỉ cần một khối Phạm Thiên Tiên thạch thôi, còn lại anh cứ lấy đi.

Y Nhân xoay người qua, cố làm hành động gợi cảm, tuy động tác cứng ngắc, giọng nói cực kỳ khẩn trương, nhưng không giấu được vẻ hấp dẫn. Hai bàn tay úp kín che lấy vùng tam giác, cánh tay ép chặt khiến cặp đào tiên dồn vào một chỗ, càng thêm căng đầy. Chiếc rốn nhỏ xinh như châu ngọc, theo kẽ ngón tay, vài cọng lông đen nhánh không cam chịu mà ló mặt ra.

Tiêu Dực cảm thấy "thằng em" đang phát sáng, thân thể Y Nhân làm hắn hít thở không thông, nàng mắc cỡ đỏ mặt, uốn éo một chút rồi đi tới cạnh hắn.

Ngửi tóc nàng một hơi thật sâu, hương hoa hồng làm dục vọng hắn dâng trào, dang tay cẩn thận ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, bàn tay vuốt ve cái bụng phẳng đang phập phồng.

- Cô quyết định rồi chứ? Có hối hận không?

Tiêu Dực kéo Y Nhân ngồi giữa hai chân mình, "thằng em" dưới đũng quần đã ngổng cao, chọi vào giữa cánh hoa phì nhiêu của nàng. Đầu ngón tay xoay tròn quanh chiếc rốn sinh, đôi môi ngập lấy vàng tai trong suốt, thổi từng hơi nhiệt khí khiến nàng cảm thấy mất hồn.

- Không...!

Y Nhân mê say đáp, mắc cỡ muốn chết, muốn giãy dụa trốn đi. Sao mình lại bị hắn ôm mà không phản kháng chứ, mình đâu có yêu hắn? Tại sao không có tình cảm mà lại sinh ra dục vọng.

- Cô đang hối hận!

Tay Tiêu Dực nhẹ nhàng xoa bóp cặp vú của Y Nhân, ngón tay khều nhẹ lên hạt nho đỏ bừng. Nàng không nhịn được phải rên rỉ tiêu hồn, cơ thể run rẩy kịch liệt, cố gắng nhịn khoái cảm, Y Nhân cắn răng lắc đầu, mông đẹp uốn éo khiêu khích dục vọng của hắn.

Nàng cảm thấy được đầu ngón tay của hắn đã chui vào trong u cốc ướt át của mình, đầu óc nàng chợt căng thẳng.

- Cô nhìn đi, cơ thể cô nói cho tôi biết, cô đang hối hận!

Tiêu Dực bỗng nhiên đẩy Y Nhân ra. Rút tay từ trong khe sâu thần bí của nàng ra, giơ ngón tay lên, chỉ thấy trên ngón tay có một chiếc gai đâm vào, máu tươi rỉ ra.

- Quả nhiên là hoa hồng có gai, cô không muốn cho tôi, nội tâm không có chút dục vọng ân ái, nên nhục thể cũng không chấp nhận, tôi không muốn "thằng em" vừa vào đã thành Lang nha bổng đâu!

- Tiêu... Đạo trưởng... Chúng ta làm lại...!

Y Nhân xấu hổ muốn khóc, nàng cắn răng kiên trì nói:

- Thử lại một lần, tôi có thể mà!

- Nếu đổi là người khác, tôi sẽ xử đẹp, nhưng cô nhìn quá giống Nguyệt Liên! tôi không đành lòng làm tổn thương cô!

Tiêu Dực bứt cái gai ra, liếm môi nhìn cơ thể động lòng người của Y Nhân, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới vẻ mặt hờn dỗi của Nguyệt Liên, tình cảm bỗng chốc đã thay thế dục vọng.

- Anh...!

Trên mặt Y Nhân bỗng toát lên vẻ ghen tỵ cùng tự giễu:

- Thì ra là vậy, anh có thể tùy ý đùa bỡn với đám Hoa yêu, dù họ có thật tâm hay không. Nhưng anh lại buông tha cho tôi, chứng tỏ... anh thích Nguyệt Liên!

- Anh yêu cô ta! Nếu không, anh tuyệt đối sẽ không như vậy!

- Chuyện cười!

Trên mặt Tiêu Dực có vẻ không tự nhiên.

- Cái sân bay đó thì ai mà thích chứ, tôi chỉ coi nàng là muội muội mà thôi, đó là tình thân, cô không hiểu được đâu.

- Hừ!

Y Nhân mặc lại quần áo, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, không cam lòng cười nói:

- Tôi đã đọc một quyển sách, trong đó nói giữa nam nữ không có tình bạn thuần khiết. Anh đang ảo tưởng mình sẽ ấy ấy với Nguyệt Liên, vì tôi giống cô ta, thậm chí giống như đúc, anh sợ tổn thương tôi, thật ra là sợ xúc phạm cô ta trong lòng anh mà thôi!

- Tiêu đạo trưởng, anh không phải là một tu chân giả, cũng chẳng phải là một tà tu giả thành công a!

Tiêu Dực tựa hồ bị nói trúng tâm sự, cười khan một chút:

- Cô chưa từng yêu thì biết gì chứ, ai nói giữa nam nữ không có thân tình, các người là Hoa yêu thì sao hiểu được?

...

- Được rồi nếu anh không chịu hợp tác, vậy tôi sẽ đi, nhưng mà đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua, chỉ còn bảy ngày nữa là xuất hiện nguyệt thực, anh có đủ thời gian để xét lại! Tôi còn tới tìm anh nữa, cho đến khi anh đồng ý hợp tác thì thôi, Phạm Thiên Tiên thạch, tôi nhất định phải có!

- Chờ lúc cô gặp xuân mộng, vai nam chính chắc chắn là tôi đó, cô cứ tìm tôi là được!

Tiêu Dực cười tục tĩu.

- Y Nhân thản nhiên cười, cười một cách quyến rũ:

- Tiêu đạo trưởng, khó trách Mẫu Đơn với Thụy Liên lại mê mẩn anh như vậy, anh đúng là nghiệt chướng của Hoa Yêu. Anh khác với lũ tà đạo lãnh khốc vô tình kia, anh là một người đa tình, hơn nữa còn rất háo sắc. Thân phận của tôi còn phức tạp hơn anh nghĩ đó.

Dừng lại một chút, nàng lại nói:

- Tôi tin rằng, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm tới tôi! Đến lúc đó, chúng ta sẽ hợp tác!

- Chỉ cần phía dưới của cô không có gai!

Tiêu Dực cười một tiếng, Y Nhân mắc cỡ dậm chân, lao đi như chạy trốn.

- Mẹ nó, tưởng rằng phá thân xử nam xong thì được "chơi" nhiều chứ, ai ngờ gặp yêu quái kỳ lạ như vậy! Nhưng mà phía dưới rất chặt nha!

Nhìn bóng lưng Y Nhân rời đi, Tiêu Dực lầm bẩm, trong đầu hiện lên bóng dáng của Nguyệt Liên, sau đó là Nhã Chỉ, rồi đến Mẫu Đơn, Bách Hợp, Thụy Liên, Long Nha... Một đám nữ nhân xuất hiện trong đầu hắn, cuối cùng là đến Từ Tuyết Nhi lạnh băng, Tiêu Dực tý nữa ngất, cố gắng định thần, bóng dáng Nguyệt Liên lại lần nữa hiện ra.

Nguyệt Liên... Cô gái đầu tiên mình kết bạn dưới phàm trần này, cũng là người thứ hai nhìn thấy cơ thể mình, hai người gặp gỡ, tựa như duyên phận vậy.

Ra khỏi nhà nghỉ, Tiêu Dực ngâm điếu thuốc vào trong một siêu thị, bị mấy nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp vây quanh, cao to đẹp trai, trên mặt lại hiện lên vẻ cô đơn, đúng hàng mà mấy nàng muốn cưa, sau khi đưa biên lai, còn lén viết số điện thoại của mình vào.

Lúc này, Tiêu Dực xách một bao lớn thực phẩm cùng đồ trang điểm về biệt thự.

Giờ đã là xế chiều, trong phòng khách im ắng, trên bàn ăn còn đậy lồng bàn, bên trong có mấy món đẹp mắt, chắc là các nàng để lại ình, dù Hoa yêu và Tu chân giả không cần ăn uống, nhưng các nàng vẫn muốn một cuộc sống bình thường, làm những việc vặt vãnh.

- Tiểu Dực. Đệ về rồi à?

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, Từ Tuyết Nhi từ trong phòng Lâm Nhã Chỉ đi ra, thần sắc rất mệt mỏi, Tiêu Dực cảm động, đi tới trước mặt nàng, nắm tay nàng nói:

- Sư tỷ, cực khổ rồi!

- Có những lời này của đệ, tỷ tan xương nát thịt cũng đáng giá!

Từ Tuyết Nhi vành mắt đỏ lên, nắm chặt tay Tiêu Dực, muốn nói vạn ngôn từ, nhưng lại không nói ra.

- Đi nào, tỷ mệt rồi, đệ dìu tỷ về phòng đi, chờ tỷ điều tức xong rồi thương lượng chuyện kia một chút.

Từ Tuyết Nhi hạnh phúc tựa vào vai Tiêu Dực, cơ thể thơm ngát chui vào lòng hắn. Tiêu Dực ôm lấy nàng, nhưng cánh tay lại cứng đờ, nghĩ tới vô số trận roi hồi nhỏ, cơ thể lại cứng ngắc.

Sau khi để Từ Tuyết Nhi điều tức, Tiêu Dực bày ra nhiều phòng ngự trận thế quanh phòng nàng rồi mới ra khỏi phòng. Trong lòng bỗng nhiên hiện lên bóng dáng Nguyệt Liên, trên miệng cười một tiếng cổ quái, quay người đi tới gian phòng của Nguyệt Liên.

Đi tới cửa phòng Nguyệt Liên, cửa phòng khép hờ, nhìn vào trong, thấy Nguyệt Liên đang đứng trước gương, khuôn mặt hồng nhuận đang ướm thử chiếc vòng cổ bảo thạch màu đỏ trước ngực, con mắt như thu thủy, làm cho lòng người say đắm