Chương 85: Vòng Chuỗi Ngọc
Nhưng cũng không thể tránh những chiêu trò mua bán giả bán thật khiến người sưu tầm mới vào nghề trở thành những chú dê con béo thịt.
Muốn làm một nhà sưu tầm, không phải có tiền là đủ, cần có những kiến thức về lịch sử của các thời ký Việt Nam, sự độc đáo, mới lạ của người chế tác và tính nguyên vẹn của tác phẩm.
Người bán ở nơi đây có đủ loại người đến từ các nước khác nhau, dọc theo đường phố là những món hàng được bày trên đất.
Đây là lần đầu tiên Lương Tín Nhân đến những chỗ như này, có thể nói là khá mới lạ
"Đây là Chợ Kiều?" Lương Tín Nhân cảm thán
"Đúng vậy, thế nào? Hứng thú hơn chưa?" Lý Thiên Hương hỏi lại
Lương Tín Nhân chỉ gật đầu.
"Từ đây, em có thể dễ dàng ghé thăm Bảo tàng Mỹ thuật Thành phố Hồ Chí Minh, chợ Bến Thành hoặc dừng chân khám phá phố Tây Bùi Viện, khu nghỉ dưỡng tại công viên 23/9, có thể nói là tiện lợi, đi thôi, chúng ta vào xem thôi, xem thử hôm nay sẽ cầm được thứ gì." Lý Thiên Hương nói, sau đó dẫn đần đi vào trước, Lương Tín Nhân cẩn thận theo sau.
Trước tiên là cả hai đi một vòng để xem trước xung quanh, rồi mới bắt đầu đi tìm kiếm những thứ có giá trị hoặc những thứ cần thiết, giống như đi săn hàng secondhand vậy.
Chuyện kinh doanh hàng cổ vốn dĩ đã không phổ biến giữa một đô thị hiện đại nên hầu hết cửa hàng tại đây đều không có bảng hiệu, chỉ thấy những con số bên cạnh cái tên Lê Công Kiều ngay ngắn.
Khách ở đây không đông lắm, chủ yếu là những ông bác già tầm 55 tuổi trở lên, có số ít là những người trung niên và những người nước ngoài, nhưng điều này cũng có thể nói lên sự yêu thích của họ đối với đồ cổ hoặc hứng thú với lịch sử.
Lương Tín Nhân trước tiên lựa chọn một cửa hàng đi vào, cửa hàng này chủ yếu là đồ sứ, phía ngoài để đầy chén, địa, bình sứ, bên trong là các tượng sư tử đá nhỏ.
Không có gì là bất ngờ khi ở đây chứa đầy đồ sứ, hắn cũng không phải người am hiểu về đồ sứ cổ, nếu bây giờ đồ thật ở trước mắt cũng không thể phân biệt được, chủ yếu lần này tới đây là để thử vận may xem có những đồ của thời đại tu luyện trước không, nhưng nếu như thật sự có thì chắc cũng đã bị người khác lấy mất, dù sau cũng không phải mình hắn là người tu luyện.
Lương Tín Nhân đi một vòng cửa hàng nhưng không thấy thứ gì có giá trị liền đi ra ngoài, dạo một cửa hàng khác.
Một lúc sau, dù đi qua năm, sáu cửa hàng rồi nhưng vẫn không có gì có thể khiến Lương Tín Nhân hứng thú, những cửa hàng Lương Tín Nhân đi qua chủ yếu là đồ secondhand thuộc hàng cận đại, không có quá nhiều đồ cổ.
"Thế nào? Em đã tìm được thứ gì chưa?" Lý Thiên Hương nãy giờ theo sau Lương Tín Nhân, hỏi
"Vẫn chưa, em cần những cửa hàng bán đồ có niên đại xa hơn." Lương Tín Nhân nói.
"Thế thì đi thôi, phía đầu này chỉ có đồ cận đại, muốn niên đại xa hơn thì phải đi tiếp vào trong." Lý Thiên Hương nói.
Lương Tín Nhân gật đầu rồi bỏ qua các cửa hàng phía đầu, đi sâu vào các cửa hàng phía sau.
Đúng như Lý Thiên Hương nói, các cửa hàng ở đây bán đồ có niên đại xa hơn, có những cửa hàng được điều hành bởi người Trung Quốc, Người Lào,.... sự thay đổi hình dáng giữa các tác phẩm qua các thời kỳ, các triều đại, và các đất nước khác nhau.
Lương Tín Nhân cũng thử đi vào một cửa hàng nào đó xem, thì lần này đã được tổng hợp hơn, các món đồ thuộc niên đại thời Hán, các món đồ thuộc đế chế chăm-pa xưa, Đế chế Angkor, nhưng chủ yếu là đồ dùng thường nhật như đàn, chén, bình sứ, vòng tay,....
Lương Tín Nhân thử cảm nhận qua những thứ này thì cũng phát hiện đó là những đồ bình thường, có những món đồ có sự tiếp xúc với khí nhưng cũng chỉ là tiếp xúc chứ không có tác dụng gì lớn.
Qua khoảng một tiếng đi thăm thú các thứ, Lương Tín Nhân cũng đi hết các cửa hàng ở đây, đang trên đường trở về xe, tay thì mua được hai thứ, một cái có hình dáng như một cái tô, nhưng bên trong lại là một cái gương, chủ cửa hàng nói đây là đồ thời nhà Lý, thứ này được dùng như một cái chậu nước nhỏ, một cái khác là một cái châm cài tóc, thời đại nào thì hắn không biết nhưng vẻ ngoài của nó khá bắt mắt, hình một con phượng, màu sắc đỏ nhưng bị phai đi do năm tháng, hai thứ đồ này có vẻ cũ nhưng chỉ cần sửa lại một chút là được, cái chậu thì về để đựng đồ, châm cài thì sửa lại đưa cho Lê Hiền Hòa, dù sao thì lỡ tới đây rồi, tay không về thì có chút không được.
"Em mua hai thứ này à? Có giá trị không?" Lý Thiên Hương tò mò hỏi.
"Không, đơn giản chỉ là không muốn về tay không thôi, giá tiền thì em mua hết 120 ngàn." Lương Tín Nhân trả lời.
"Thế em thấy nơi đấy thế nào?"
"Về các mặt hàng thì đầy đủ các loại, nhưng thứ giá trị thì hoàn toàn không có, chủ yếu là đồ dùng thường ngày, và một số hiện vật tượng trưng cho từng thời kỳ, như vậy đã rất tốt." Lương Tín Nhân đánh giá khách quan, hắn không biết đồ giả có đây không nhưng theo tổng quát thì đã rất tốt.
"Thế thì tốt, giờ thì chúng ta về thôi." Lý Thiên Hương nói
Lương Tín Nhân cũng gật đầu đồng ý, khi cả hai sắp bước ra khỏi khu phố, thì Lương Tín Nhân bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay đầu sang, nhìn vào một cửa hàng gần đó.
"Sao vậy?" Lý Thiên Hương nhìn thấy Lương Tín Nhân dừng lại liền hỏi.
Lương Tín Nhân không trả lời, mà đi vào bên trong cửa hàng, Lý Thiên Hương thấy thế liền đi theo, cửa hàng này bán chủ yếu là vòng tay, vòng cổ, phụ kiện các loại.
Lương Tín Nhân vẫn cẩn thận đi một vòng xung quanh, sau đó dừng lại trước một sạp vòng tay, vì là một cửa hàng bán đồ cận đại nên vòng tay ở đây chủ yếu là vòng ngọc, chuỗi hạt gỗ, đan len,...
Lương Tín Nhân đưa tay vào, bắt đầu chọn lựa, đến cuối cùng, thứ hắn cầm lên là một vòng tay chuỗi ngọc cũ, màu xanh ngọc bích, có 7 ngọc ở trên, những viên ngọc đã có vết nứt phía trên, hai đầu dây thông qua một miếng sắt để nối lại với nhau, phía trên miếng sắt có ghi hai chữ tiếng Hán không rõ ràng, từ đây có thể đánh giá được thứ này có thể từ hơn 2000 năm trước.
Lương Tín Nhân liền kêu chủ cửa hàng: "Chủ quán, tính tiền giúp em thứ này."
Chủ cửa hàng này là một bà cô trung niên, tầm 50 tuổi, dáng người béo, khuôn mặt tươi cười, chạy ra.
"Cô xem giúp cháu thử, thứ này bao nhiêu." Lương Tín Nhân chỉ vào vòng tay, nói.
Người phụ nữ trung niên cầm lên vòng ngọc, suy nghĩ chập hồi rồi nói: "200 ngàn."
"200 ngàn? Mắc vậy? 100 ngàn thôi." Lương Tín Nhân thấy mắc, liền trả giá.
"Thôi con ơi, không mắc đâu, với một món đồ ngọc như này ngoài thì trường thì giá của nó cũng rơi tầm hơn một triệu rồi, do không biết ngọc trên này được làm từ vật liệu gì và đồ cũng khá củ và bị nứt nẻ nên cô mới lấy cho cháu 200 ngàn đấy." Người phụ nữ giải thích
"Thế thì 150 ngàn." Lương Tín Nhân vẫn trả giá
"190."
"160"
"180, không thể giảm hơn được nữa."
"175, chốt nè."
"Chốt, 175, cảm ơn con đã mua hàng." Người phụ nữ liền nhanh chóng nói chốt, sau đó tươi cười cảm ơn, nhanh chóng bỏ vòng chuỗi ngọc vào túi ni-long, đưa cho Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân cảm thấy bản thân như bị lừa vậy, nhưng đã chốt rồi thì không thể đổi, nên cũng đành móc tiền ra đưa.
Lý Thiên Hương đứng ở đằng sau che miệng cười, không phải là nàng không muốn giúp, mà là do hai người này trò chuyện và chốt giá quá nhanh, nàng không kịp chen mồm vào.
Sau khi nhận được vòng chuỗi ngọc, Lương Tín Nhân cũng đi ra ngoài, thứ mua được thì đã mua, giờ thì về nhà thôi.
"Chuỗi ngọc này có gì lạ à?" Lý Thiên Hương hỏi.
"Em mua về xem thử thế nào." Lương Tín Nhân trả lời.
"Ồ." Chỉ đơn giản là một câu hỏi thông thường, Lý Thiên Hương cũng không có cảm thấy thứ gì đặc biệt ở chuỗi ngọc này, trừ việc nó có niên kỷ khá lâu.
"À mà, em phải chở chị về à?" Lương Tín Nhân nhìn Lý Thiên Hương, hỏi
"Không cần, nhà chị cũng khá gần đây, chỉ cần đi bộ 10 phút là tới, nên không cần em chở." Lý Thiên Hương cười nói.
"Thế thì em xin phép, gặp chị ngày mai." Lương Tín Nhân cũng không có dừng lại nhiều mà chào tạm biệt rồi đi.
Lý Thiên Hương thì cũng đi đường khác về nhà.
Do thời gian vẫn còn khá nhiều cho đến khi đón Lê Hiền Hòa, Lương Tín Nhân dự định qua xem Nguyễn Kiều Thương thế nào, mặc dù cả hai thường hay nhắn tin, nhưng gặp mặt lại rất ít, nay có thời gian thì đi gặp vậy.
Nguyễn Kiều Thương cũng xuống dưới Sài Gòn từ hai hôm trước, nhưng nàng lại nhắn rằng không rảnh, cần chuẩn bị một số thứ và có bạn cùng phòng giúp rồi nên không cần Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân nhắn một cái tin cho Nguyễn Kiều Thương rằng hắn sẽ qua gặp nàng, xong nhanh chóng cũng nhận được hồi âm rằng địa điểm sẽ là một quán trà sữa gần trường học nàng.