Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 82: Nhập Học




Chương 82: Nhập Học

"Là thật sao bác sĩ? Em đã có thai?" Hồ Điệp sợ rằng tai mình nghe lầm nên hỏi lại lần nữa để chắc chắn.

"Đúng vậy, từ những triệu chứng chị kể và một số câu trả lời, thì có thể chắc chắn điều này." Bác sĩ chắc như đinh đống cột nói.

"Có thai? Nếu như có thai thì chỉ có thể là." Hồ Điệp không khỏi suy nghĩ.

"Nếu như không chắc chắn thì chị có thể siêu âm để xem thử." Bác sĩ đưa ra lời khuyên.

"Thế thì nhờ bác sĩ vậy." Hồ Điệp để chắc chắn nên thử.

"Thế thì mời chị bốc số và đi đến phòng siêu âm."

Hồ Điệp theo chỉ dẫn của bác sĩ đi đến phòng siêu âm, làm các thủ tục các thứ rồi sau đó đi vào, tiến hành siêu âm, sau khi hoàn thành nàng ra ngoài đứng đợi để chờ lấy kết quả.

không lâu sau nàng được gọi tên để lấy bảng báo cáo kết quả, nhìn vào bảng báo cáo, nàng không khỏi bất ngờ, quả thật là nàng mang thai.

Giờ đây tâm trạng của nàng thật rối bời, vừa cảm thấy vui mừng vì đây là đứa con đầu lòng của nàng và người nàng yêu, vừa cảm thấy tội lỗi vì bản thân giống như đã lấy đi thứ gì đó của Lê Hiền Hòa.

Nàng cứ mang theo tâm trạng đó về tới nhà, đến trước cửa phòng, muốn tiến vào bên trong thì trên lầu đi xuống hai người Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa.

Lương Tín Nhân hai người thấy Hồ Điệp liền chào hỏi: "Chị Điệp."

Hồ Điệp nghe thấy có người kêu mình cũng liền giật mình quay người lại, tay giấu đi bảng báo cáo kết quả siêu âm, miệng gượng cười, nói: "Chào em, hai đứa đi chơi à?"

"Không, tụi em đi mua chút đồ chuẩn bị cho việc nhập học tuần sau." Lương Tín Nhân bình tĩnh nói.

"Thế thì hai em đi vui vẻ." Hồ Điệp nói, rồi nhanh chóng tiến vào phòng, nàng cảm thấy có chút có lỗi với Lê Hiền Hòa nên mau chóng trốn đi.

Lê Hiền Hòa thấy Hồ Điệp vội vàng như thế liền hỏi Lương Tín Nhân: "Chị Điệp làm sao vậy?"



"Anh không biết, nhưng kệ đi, chúng ta đi thôi." Lương Tín Nhân nói, rồi kéo Lê Hiền Hòa đi, chuyện của Hồ Điệp thì có thể để đến bữa ăn, hỏi.

Hồ Điệp sau khi trở lại phòng thì không khỏi suy nghĩ lung tung, bản thân nên làm thế nào cho vừa lòng hai người, vừa không tổn thương Lê Hiền Hòa, vừa không khiến Lương Tín Nhân phát hiện.

Suy nghĩ chập hồi thì nàng không khỏi quyết định, bản thân chỉ là người đến sau cũng như là người phụ nữ đã l·y h·ôn, không xứng để quan minh chính đại để yêu thích một người trẻ hơn mình 10 tuổi, nên nàng sẽ không để Lương Tín Nhân phát hiện chỉ cần ở bên cạnh hắn là đủ, mà nếu như có hỏi thì kêu đây là con chồng trước là được, không muốn áp lực Lương Tín Nhân.

"Cứ thế quyết định đi."

Lương Tín Nhân lúc trở về thì có tiến tới hỏi Hồ Điệp bị sao, nàng chỉ trả lời đơn giản là có chút đau bụng nên nhanh chóng vào phòng vệ sinh, Lương Tín Nhân nghe vậy thì cũng cho là vậy nên không hỏi nhiều nữa, mà mời Hồ Điệp lên phòng ăn trưa và nàng cũng đã đồng ý.

Trong bữa trưa, Hồ Điệp khi ăn có cảm giác buồn nôn, nàng đã cố gắng kìm chế nhưng lại không được đành bỏ lấy bữa rồi chui vào toilet.

"Chị Điệp, chị ổn chứ, sao tự nhiên nôn vậy?" Lê Hiền Hòa lo lắng hỏi.

"Buổi sáng ăn có chút bậy nên bây giờ cảm thấy tức bụng, muốn nôn." Hồ Điệp viện cớ nói

"Chị nên cẩn thận lại, ăn ngoài chưa chắc đã tốt đâu." Lê Hiền Hòa khuyên.

"Ừm chị biết, quay trở lại ăn thôi."

Bữa ăn vẫn cứ thế tiếp tục cho đến khi kết thúc, Lương Tín Nhân thì không hiểu lắm về con gái nên để Lê Hiền Hòa chăm sóc, còn hắn thì làm thứ khác.

Thời gian lần nữa trôi cho đến ngày nhập học của Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa hai người.

Sáng sớm hai người đã chuẩn bị cho mình một bộ đồ phù hợp, sau đó là một số giấy tờ cần thiết để đề phòng và một khoảng tiền nhất định để đóng.

Sau bữa sáng, hai người xuống lầu chào lấy Hồ Điệp rồi lên xe đi.

Lương Tín Nhân chở Lê Hiền Hòa qua trường của nàng trước rồi mới trở về trường của hắn, trước khi đi, Lê Hiền Hòa có nhắc hắn đón nàng lúc xong.



Lương Tín Nhân cũng đồng ý rồi quay xe đi.

Đến trường, điều trước tiên là tìm một chỗ để xe, sau đó là đến lớp học đã được chỉ định.

Tiến vào bên trong lớp học, thì đã có một vài người ở trong, nhìn dáng vẻ như là dân dưới này, khuôn mặt đứa nào cũng hiền khô, Lương Tín Nhân tìm chỗ để ngồi xuống.

Vì còn khá lạ lẫm, nên không ai nói gì, mà cứ ngồi không ở đó để qua thời gian.

Theo thời gian trôi, trong lớp học cũng dần trở nên đông đúc, cuối cùng dừng lại ở còn số 24, 24 người trong đó nữ có 9 người, nam 15 người.

Lúc này, chủ nhiệm cũng tiến vào trong lớp, đi lên bục giảng, nói: "Chào các em, cô là Lý Thị Tẩm, sẽ là chủ nhiệm của các em trong 4 năm đại học tới, sau đây cô sẽ trình bày một số nội quy của trường và lớp, sau đó là mời các em đứng lên giới thiệu bản thân với mọi người xung quanh, tiếp theo đó là mọi người tập trung lại dưới hội trường theo vị trí đã định ở dưới để nghe lễ chào mừng, cuối cùng là tập trung lại trên lớp, đại diện các năm cùng ngành sẽ xuống giới thiệu."

24 người ngồi phía dưới, người nói người gật đầu hiểu.

Sau đó là Lý Thị Tẩm bắt đầu trình bày nội quy trường và lớp, nội quy không có gì thay đổi nhiều so với cấp ba, chỉ là nhiều hơn một vài quy định cá nhân và thoáng hơn về đoàn đội.

"Đó là tóm gọn về nội quy, giờ đây thì mời các em đứng lên giới thiệu bản thân với mọi người xung quanh, bắt đầu từ em." Lý Thị Tẩm nói, rồi chỉ tay vào người ngồi bàn trước.

Người bị chỉ là một đứa con gái, cũng đứng lên giới thiệu: "Chào mọi người, mình tên Phan Mỹ Ngọc, sống tại quận 7, gia đình mở tạp hóa, sở thích là........" Phan Mỹ Ngọc giới thiệu, sau đó lần lượt là những người khác. có người ở các thành phố, tỉnh khác tới, điều kiện gia đình khác nhau, nói chung là đủ loại người.

Theo thứ tự cuối cùng cũng tới Lương Tín Nhân, Lương Tín Nhân cũng đơn giản giới thiệu lấy bản thân với mọi người xung quanh, không có thêm gì hay bớt thứ gì nhưng vẫn thu hút lấy ánh mắt xung quanh, đơn giản là do khí chất trên thân tỏa ra, đã là khí chất thì không thể thu liễm vì nó là tự nhiên được hình thành từ tính cách và

sự trui rèn của con người qua thời gian.

"Có vẻ như em là người cuối cùng rồi nhỉ? Thế thì tiếp theo đây, mọi người di chuyển tập trung xuống hội trường để làm lễ chào mừng." Lý Thị Tẩm nói

"Đi thôi." Mọi người lần lượt nối đuôi nhau đi xuống hội trường, cũng không khó để tìm dù sao cũng nhiều người đang tụ tập mà.

Hội trường khá to lớn, đủ để nhét học sinh vào, chỗ ngồi cũng đã dược định sẵn trước đó, không có ghi tên người ngồi, chỉ cần tới rồi chọn chỗ mà ngồi thôi.



Lương Tín Nhân chọn lấy một chỗ phía bên góc trái, gần với tường để ngồi, xong chỗ bên cạnh của hắn cũng có người tiến tới ngồi, người đó quay sang chào hỏi Lương Tín Nhân.

"Tín Nhân nhỉ, xin chào."

"Hmm, Tô Ngọc Đạt nhỉ?" Lương Tín Nhân biết tên người này, nhưng để chắc chắn thì hắn hỏi lại lần nữa.

"Đúng đúng." Tô Ngọc Đạt gật đầu.

"Thế có chuyện gì à?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Thấy mày cô đơn quá nên tao tới ngồi chung cho vui."

"Hơ.... chỗ này có 24 ghế, mày không ngồi thì cũng có đứa khác ngồi, làm như.." Lương Tín Nhân khinh thường

"Đùa chút, gì căng, nói chung là đồng hương, cùng từ Đà Lạt xuống nên làm quen." Tô Ngọc Đạt cười nói.

Nói mới nhớ, lúc thằng này giới thiệu có nói là từ Đà Lạt xuống, học trường bên cạnh thì phải "A, nhớ rồi, cứ thoải mái đi." Lương Tín Nhân cũng kiệm lời, nói vài ba câu rồi dừng.

Tô Ngọc Đạt cũng không xem là gì mà vẫn ngồi bên cạnh nói đủ thứ, nào là làm thế nào nó biết trường này, nào là muốn cái này cái nọ, đến cả việc là thích phim ma nào nó cũng kể.

Lương Tín Nhân bên cạnh có cảm giác như bị t·ra t·ấn lỗ tai, nhưng như vậy cũng tốt, hắn không phải loại người nói nhiều, nên có đứa bạn như vậy nó cũng nhộn nhịp hơn nhiều là hai đứa trầm mặt không nói.

"È hem, chào mừng các em........................ bây giờ là bài phát biểu của hiệu trưởng.............."

"Chào các em.....................................là như vậy, nên mong mọi người cố gắng học và trở thành con người xã hội cần."

Một bài diễn thuyết dài 30 phút, làm mọi người nghe có chút mệt cả người, sau đó lại là màn nói chuyện của các cựu học sinh, cuối cùng là kết thúc.

"Lễ chào mừng đến đây kết thúc............... một lần nữa chúc các em vui vẻ trong 4 năm tiếp theo."

Qua một tiếng đồng hồ ngồi nghe, cuối cùng cũng xong, giờ thì chỉ còn một chương trình cuối nữa, đây là điều mà Lương Tín Nhân mong đợi, hắn vẫn nhớ tới Hoàng Gia Bảo lúc đó đã làm gì, không biết mặt hắn sẽ như thế nào khi nhìn thấy hắn ngồi ở đây, và cả Lý Thiên Hương nữa.

Đám người trở lại lớp học vaf chờ đợi chương trình cuối, 5 phút sau có một đám khoảng năm người đến trước cửa lớp học, sau đó là xếp hàng, lần lượt tiến vào trong lớp.