Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 81: Chị Đã Làm Mẹ




Chương 81: Chị Đã Làm Mẹ

Sau khi nấu đồ ăn và dọn lên trên bàn, Lương Tín Nhân trở tiến đến kêu ba người tới ăn sáng.

Trong bữa ăn, ba người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, hình ảnh trông thật vui vẻ, không khỏi khiến hắn tưởng tượng tới một tương lai đẹp.

"À mẹ, mẹ xuống đây thì bao lâu lên lại?" Lương Tín Nhân thăm dò hỏi.

"Thế nào? Tao mới xuống mà mày muốn đuổi đi rồi à, sợ tao cản trở công việc về đêm à?" Trần Xuyến đùa nói.

"Sao có thể? Con chỉ lo cho ba ở nhà thôi, lỡ sao ổng đi tìm bà khác thì sao?" Lương Tín Nhân cũng không kém đùa, nói.

"Tao thách ổng luôn, ổng mà dám, tao về tao cạo đầu ổng luôn." Trần Xuyến không ngại nói.

"Ha ha."

Ngồi bên cạnh Lê Hiền Hòa và Hồ Điệp có chút không theo kịp câu truyện, có ai lại đi lấy cha mình ra làm trò đùa đâu, ngoại trừ hai người ngồi đây.

"Nói chứ, tối mẹ qua nhà dì mày, đến mai hay mốt gì đó thì về, mày cũng đôi khi qua thăm dì đi, năm nào dì cũng lì xì cho mày đấy." Trần Xuyến nói.

"Ok."

"Nếu tối nay bác đi rồi, thì xíu nữa chúng ta đi mua sắm đi, dù sao thì lâu lâu bác mới có dịp xuống đây mà." Lê Hiền Hòa rủ.

"Cũng hay đấy, bác cũng chưa từng đi mua sắm dưới này, lần này đi thì mua cho ba nó thứ gì luôn." Trần Xuyến đồng ý, xong nhìn Lương Tín Nhân nói: "Mày cũng đi theo luôn để xách đồ."

"Ả? Lại là ta."

"Thế nào? Không muốn?" Trần Xuyến nhướng mày, nói

"Đi, đi, không đi thì ai cho tiền tiêu."

"Biết là tốt."

Sau bữa sáng, bốn người lên đường đi mua sắm, vì mặt ngoài Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa là một đôi, nên Trần Xuyến để hai người đi một xe, bà đi với Hồ Điệp.

Trên đường đi, Trần Xuyến không khỏi ghé đầu, hỏi Hồ Điệp: "Cháu là thế nào với Tín Nhân?"

"Hả? Ý bác là gì? Cháu là chủ thuê của Tín Nhân." Hồ Điệp có chút bất ngờ với câu hỏi, nhưng cũng trả lời lại

"Chỉ vậy thôi ư?"

"Chỉ vậy."

"Chắc chưa? Bác nhìn giống như không phải."



"À.. thì.. có chút quan hệ, nhưng em ấy không biết." Thay vì cứ giấu giếm trong lòng, thì nói thẳng ra cho Trần Xuyến biết, xem phản ứng của bà thế nào.

"Nói thế nào?" Trần Xuyến tò mò.

"Thì..." Hồ Điệp có chút kể lại chuyện hôm nàng b·ị b·ắt và chuốc thuốc, Lương Tín Nhân tới giúp đỡ, rồi cả chuyện trong phòng tắm.

"Chuyện là vậy đó, mong bác đừng nói với Tín Nhân, cháu không muốn em ấy cảm thấy có lỗi."

"Ô, thằng này sao lạ vậy, cha nó với bác đều chung tình, sao đẻ ra thằng này có chút đào hoa vậy? Không biết nó giống ai nữa?" Trần Xuyên không khỏi thầm than.

"Đào hoa?"

"Đúng vậy, trước Hiền Hòa nó còn có một đứa nữa, hình như cả hai vẫn còn đang quen nhau, sau đó là Hiền Hòa, Hiền Hòa không biết người trước, chắc sau này là cháu."

"Thế à? Bác không thấy khó chịu ư, việc Tín Nhân như vậy?" Hồ Điệp có chút khó tin nói, với lại nghe giọng nói của Trần Xuyến như kiểu không có gì.

"Hoàn toàn không, dù sao thì đối với bác thì đây là chuyện bình thường."

"Bình thường? Tại sao lại nói như vậy?" Hồ Điệp không hiểu câu nói của Trần Xuyến.

"Bây giờ cháu không cần biết, về sau cháu sẽ biết, cho đến khi cháu biết thứ này, thì bác sẽ không nói với Tín Nhân chuyện đó."

"A, thế thì cảm ơn bác đã thông cảm." Dù không hiểu lắm nhưng Hồ Điệp vẫn cảm ơn, nàng chỉ biết là Trần Xuyến không ngại nàng với Lương Tín Nhân dù đã có Lê Hiền Hòa.

Cuộc trò chuyện này đến đây là dừng lại, mọi người bắt đầu tập trung vào việc mua sắm các thứ.

Mặc dù đã không còn được trẻ, nhưng niềm đam mê mua sắm của phụ nữ là không bao giờ bị lỗi thời, Trần Xuyến mua sắm rất nhiệt, đi tới đâu là trả giá tới đó, cao nhất là bốn mươi phần trăm.

Chỉ là có chút tội Lương Tín Nhân, hắn giờ đây khắp người toàn là túi xách, to nhỏ loại nào cũng có, không có chỗ, còn phải treo lên cổ của hắn.

"Nè, sao không lấy đồ ra rồi bỏ vào một cái túi xách luôn, mà cứ phải chia túi ra vậy." Lương Tín Nhân than thở

"Tại vì cho đỡ bị gấp, đồ ai ra đố đó, không bị nhầm lẫn." Hồ Điệp nói.

"Thôi, theo mọi người vậy." Lương Tín Nhân không còn biết nói hơn, thôi thì đành chiều theo các nàng vậy, mặc dù là người tu luyện không có mệt mỏi về thể xác, nhưng lại mệt mỏi về tinh thần.

Cuộc vui vẫn như thế tiếp tục cho đến trưa, ăn trưa xong thì lại tiếp tục cho đến chiều, gần tối mới hoàn thành.

Lương Tín Nhân hoàn toàn phục với ba người này, hai người trẻ thì không nói đi, dù sao họ cũng trẻ, sức lớn, nhưng Trần Xuyến lại khác bà cũng 48 tuổi rồi mà sao vẫn khỏe thế, Lương Tín Nhân thì hoàn toàn rã rời.

"Được chưa, chúng ta về được chưa?" Lương Tín Nhân mệt mỏi nói.

"Mày làm sao vậy? Con trai con lứa gì mà thua ba đứa đàn bà con gái, thế này còn làm ăn gì nữa?" Trần Xuyến nói



"Sao mẹ lại nói như thế? Con đã không được mua đồ rồi, còn bắt con cầm thế này nữa"

"Tao có mua cho mày đồ này." Trần Xuyến nói

"Đồ gì?"

"Quần xì."

"Ặc." Lương Tín Nhân không khỏi cạn lời, tưởng mua cho thứ gì tốt, ai ngờ lại mua cho cái đó, nhưng thôi kệ vậy, ở nhà cũng thiếu.

Hai nữ bên ngoài nghe cuộc trò chuyện không khỏi che miệng cười, hai mẹ con nhà này thật kỳ lạ.

"Rồi, hôm nay tới đây thôi, giờ mẹ cũng xách đồ đi qua bên dì luôn, ba đứa đi về nhà đi." Trần Xuyến lúc này cũng đã cảm thấy thỏa mãn nên dừng lại cuộc vui tại đây.

"He he, có cần con chở qua không?" Lương Tín Nhân cười, hỏi

"Không, à đây." Trần Xuyến từ chối, sau đó từ trong túi móc ra một cái lọ, sau đó là đỗ từ trong lọ ra một viên cầu, màu nâu đưa cho Lương Tín Nhân.

"Cái gì đây? Sô-cô-la à?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Ừ, mới mua hồi hôm qua, để đi đường ăn, xem như là phí cho việc giúp xách đồ." Trần Xuyến qua loa nói.

"Xách cả ngày mới được một viên, cho thêm một viên nữa đi."

"Một viên là đủ, ăn đi." Trần Xuyến không cho

"Một viên thì một viên vậy, eo, sô-cô-la nguyên chất à, đắng thế, với lại sao nó có mùi lạ vậy." Lương Tín Nhân nhận vấy viên cầu, rồi ném thẳng vào miệng liền không khỏi sốc bởi vị của nó

"Thuốc đắng dã tật."

"Đây là kẹo mà, đâu phải thuốc."

"Như nhau cả, thôi tao đi, mày về nhà làm việc đi." Trần Xuyến nói xong thì xách đồ đi, không để Lương Tín Nhân cãi cố.

"Thế thì chúng ta cũng về thôi." Lương Tín Nhân thấy Trần Xuyến đi, liền cũng quay đầu lại nói với hai nữ, hắn mệt lắm rồi, cần ăn tối rồi nghỉ ngơi, mai vẫn đi làm.

"Thế thì về thôi, chị tối nay còn cần phải đi làm nữa." Hồ Điệp cũng nói, nàng làm ở chỗ kia theo lịch so le, ngày nghỉ ngày làm.

Ba người chia đồ ra xách, để trên xe các thứ rồi đi về.

Tới nhà thì ai về nhà nấy, Lương Tín Nhân lên lầu nấu đồ ăn, Lê Hiền Hòa thì lấy đồ đã mua ra sắp xếp, mặc thử các thứ.

"Hòa, đến ăn tối." Lương Tín Nhân chuẩn bị xong hết đồ ăn rồi kêu Lê Hiền Hòa.



Trong bữa ăn, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, hai người tìm chuyện để nói cho đến lúc ăn xong, thì thay nhau đi tắm rửa, tới tối thì leo lên giường ngủ.

Cả hai không làm gì cả, dù sao Lê Hiền Hòa cũng vừa tới tháng từ hôm qua, cần qua 7 ngày mới có thể làm lại, Lương Tín Nhân cũng không vội.

Những ngày tiếp theo Lương Tín Nhân vẫn tiếp tục dậy sớm để tu luyện, tiếp đó là nấu đồ ăn sáng các thứ rồi đi làm, ngoài những ngày đi làm thì Lương Tín Nhân sẽ dành thời gian cho Lê Hiền Hòa, lâu lâu thì mời Hồ Điệp ăn chung bữa, nếu có thời gian rảnh quá thì đi chơi với hai nữ, tối thì trở lại nhà, nhắn tin, xem phim, làm những việc mà ai cũng biết các thứ rồi ngủ.

Trong khoảng thời gian đó, tình bạn giữa Hồ Điệp và Lê Hiền Hòa đã trở nên thân thiết hơn, như hai chị em đích thật vậy, có những ngày hai người còn ngủ chung với nhau để Lương Tín Nhân chơi vơi một mình, đi đâu cũng rủ nhau đi, có nhiều lúc Lương Tín Nhân nghĩ hai người này là bách hợp, khí của Lương Tín Nhân cũng khôi phục tới đỉnh phong luyện khí ngũ đoạn, nhưng không hiểu sao tự nhiên lại có dấu hiệu đột phá đến lục đoạn

Thời gian trôi qua cho đến còn một tuần trước khi nhập học chính thức, hôm nay là ngày Lương Tín Nhân và Hồ Điệp đều đi làm, Lê Hiền Hòa sáng ở với Hồ Điệp, tối thì có Lương Tín Nhân về nên không có gì là buồn.

Hồ Điệp hôm nay đi làm từ 9 giờ, vẫn là công việc phục vụ, tiếp khách uống rượu như thường, không có quá lố.

Bỗng nhiên khi nàng uống rượu vào, thì cơ thể bỗng nhiên nhói nhói như muốn nôn ra, Hồ Điệp nhanh chóng xin phép đi vào phòng vệ sinh để nôn, đồng bạn tiếp khách của nàng cũng đi theo.

Vào phòng vệ sinh, Hồ Điệp nôn hết những thứ trong bụng ra kể cả đồ ăn hồi tối.

"Điệp, mày không sao chứ? Dạo này tao thấy mày hay nôn thế, mày nên đi khám bác sĩ đi, lỡ bệnh tật gì thì lại khổ."

Đây không phải là lần đầu nàng nôn, cách đây một tuần nàng đã có triệu chứng này, cơ thể liên tục cảm thấy khó chịu, ăn không vào.

"Tao cũng cảm thấy không ổn, chắc có lẽ ngày mai tao nên đi bác sĩ, bây giờ tao đi xin phép để nghỉ luôn." Hồ Điệp nói

"Thôi, mày về đi, để tao xin cho."

"Thế thì làm phiền mày, tao về trước." Hồ Điệp cũng không từ chối ý tốt nên cảm ơn lấy, rồi bản thân đi về nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau, Hồ Điệp ăn nhẹ bữa sáng, sau đó đợi tới giờ mở cửa bệnh viện để đi khám.

Bốc số, đợi đến lượt và được gọi vào bên trong phòng khám.

"Chị đến đây để khám gì vậy?" Bác sĩ hỏi.

"Dạo gần đây em luôn cảm thấy buồn nôn, chóng mặt, ăn không vô thưa bác sĩ." Hồ Điệp kể một vài triệu chứng.

"Thế à, tôi đại khái có thể đoán được rồi, nhưng để chắc chắn thì tôi sẽ hỏi một vài câu hỏi, mong chị hãy trả lời thật lòng." Bác sĩ nói.

"Vâng, bác sĩ."

Thế là bác sĩ hỏi một số câu hỏi, Hồ Điệp cũng thành thật đáp, trong đó có vài câu hỏi về việc quan hệ, Hồ Điệp cũng nêu ra luôn.

"Ừm, tôi đã hiểu chị bị gì rồi."

"Bị gì vậy bác sĩ."

"Chúc mừng chị, chị đã có thai." Bác sĩ cười nói.

"Có thai?" Câu nói có thể nói là nặng như quả bom nguyên tử đang nổ bên tai Hồ Điệp, điều này đến quá bất ngờ, nàng không kịp phản ứng