Chương 73: Tới Trễ
Ra đến nơi Lương Tín Nhân chỉ thấy Hồ Điệp đã bị hai người đàn ông đưa lên xe ô tô nhỏ, sau đó là chở đi, không có thời gian chần chừ Lương Tín Nhân cũng nhanh chóng lấy xe đuổi đi.
5 phút trước đó, trong khi Hồ Điệp đang phục vụ khách uống rượu thì bỗng nhiên xuất hiện hai người đàn ông tiến đến chỗ nàng, sau khi thấy Hồ Điệp, hai người đàn ông không nói nhiều mà tiến liên bắt lại nàng
“Hai anh là ai? Sao lại bắt lấy tôi? Nơi đây có quy định không cho khách hàng vô lễ trừ khi được sự đồng ý của người chăm sóc.” Hồ Điệp gấp gáp nói
“Bọn tao không đến đây để uống rượu.” Một trong hai người nói
“Thế các anh đến đây làm gì?” Hồ Điệp không hiểu nói.
“Mày là Hồ Điệp nhỉ? Tụi tao bắt mày về để mày trả nợ.” Một người khác nói.
“Trả nợ? Vụ việc không phải đã được giải quyết sao?” Hồ Điệp cuối cùng cũng nhận ra tại sao lại bị hai người này bắt lại, nhưng không phải hai ngày trước vấn đề đã được Lương Tín Nhân giải quyết sao? Chẳng lẽ vẫn chưa được?
“Tụi tao chỉ nghe lệnh, không biết quá trình, giờ thì theo tao mau.” Người đàn ông nói, sau đó là kéo Hồ Điệp đi.
Hồ Điệp cũng không chịu để yên mà kêu cứu xung quanh, nhưng lại không có ai tiến tới giúp đỡ, cuối cùng thì có nhân viên của One Night Club ra nói đỡ.
“Các anh không nên bắt người tại đây, có nợ thì để khi nào cô gái này hoàn thành công việc đã.”
“Nó nợ tiền của băng nhóm Trọng Vọng.” Trả lời đơn giản, không cầu kỳ, chỉ vài từ đơn giản.
“Băng nhóm Trọng Vọng? Thế thì các anh cứ tự nhiên.” Nói xong, người nhân viên nhanh chóng lui xuống để Hồ Điệp b·ị b·ắt đi, lúc này Lương Tín Nhân mới xuất hiện.
Tại Sài Gòn, có rất nhiều quận khác nhau, mỗi quận ở mặt tối thì bị chi phối bởi các băng đảng khác nhau, mỗi băng đảng sau lưng đều có người chống lưng cho, nên rất ít khi bị công an bắt, One Night Club không phải một Club chính quy gì nên không thể ở ngoài sáng, tại trong tối bị chi phối bởi băng nhóm Trọng Vọng, nên lúc nãy khi người nhân viên nghe tới tên này thì lui lại, không lui chúng nó kêu người tới đập quán thì làm ăn gì nữa.
Hồ Điệp sau khi bị đưa lên xe liền không khỏi dãy dụa, muốn chạy nhưng làm sao để chạy khi xe đang chạy nên nàng đành phải bỏ cuộc để xem hai người này đưa nàng đi đâu.
Đến khi xe dừng lại, thì là ở trước một khách sạn, nàng ngay lập tức bị đưa lên tầng cao nhất, vào trong một căn phòng nào đó, sao đó hai tay bị trói lại cho ngồi lên ghế.
Đằng sau, Lương Tín Nhân cũng đã phát hiện ba người tiến vào khách sạn, cũng liền cẩn thận đi sau, nhưng khi vào trong thì người đã không còn, Lương Tín Nhân cẩn thận hỏi lễ tân số phòng của đám người kia, nhưng bảo vệ thông tin khách hàng là tiêu chí của khách sạn, nên hắn không hỏi được gì, chỉ đành phải dựa theo số thang máy dừng lại để tìm kiếm.
“Nãy giờ có 2 lần thang máy dừng lại ở hai tầng khác nhau, tầng 15 và 17, trước tiên từ thấp tới cao.” Lương Tín Nhân nói nhỏ, sau đó là hành động.
Phía bên trên, sau khi Hồ Điệp bị trói thì từ trong phòng ngủ bước ra một người có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt toàn sẹo, xăm nửa khuôn mặt, nụ cười tàn nhẫn đi tới trước mặt nàng.
“Vậy ra đây là con nợ, trông cũng xinh đẹp đấy, nhưng xinh đẹp cách mấy đi nữa nợ tiền cũng phải trả.” Tên xăm hình nói.
“Đã nói là tôi không có nợ.” Hồ Điệp nói
“Cứ từ từ, nợ hay không thì xíu nữa biết, bây giờ thì đem người vô đây.” Tên xăm hình nửa đầu nói với Hồ Điệp sau đó nói với hai tên đàn ông khi nãy.
Hai tên đàn ông cũng hiểu chuyện đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thì tay còn kéo lê lết thêm một người nữa.
Hồ Điệp liền không khỏi bất ngờ trước người này, vì người này là chồng trước của nàng, bây giờ hắn đầu tóc bù xù, người như chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt hóp cả vào, đặc biệt là tay còn bị mất một ngón.
Người chồng trước sau khi thấy Hồ Điệp liền lập tức đứng lên chạy tới chỗ nàng, nói: “Điệp, mau cứu anh, mau cứu anh, anh khổ lắm rồi, anh muốn thoát khỏi đây, em hãy cho anh một số tiền để trả nợ đi.” Giọng nói run run, mang theo phần sợ sệt.
“Tại sao tôi lại phải giúp anh? Anh có còn là gì của tôi nữa đâu?” Hồ Điệp giọng âm trầm nói
“Anh sai rồi, đáng ra lúc trước anh không nên làm vậy, em hãy giúp anh lần này thôi, sau đó anh sẽ làm một con người khác.” Người chồng trước thê thảm nói
Nghe đến thế Hồ Điệp trong lòng không khỏi mềm đi, nói thế nào thì nói mặc dù nàng rất ghét hắn nhưng tình cảm vợ chồng với nhau ba năm không thể không có, Hồ Điệp không khỏi chần chừ, cuối cùng quyết định nói: “Tôi sẽ giúp anh lần này, xem như kết thúc nghĩa vụ của một người vợ, từ nay đừng tìm tôi nữa.”
“Ừ, ừ, anh sẽ không làm phiền em nữa, chỉ cần em giúp anh lần này.” Người chồng trước nhanh chóng nói.
“Giữ lời của anh đấy, thẻ ngân hàng nằm trong túi áo bên trái, mật khẩu sáu số 9, bên trong có 5 triệu, anh cầm rồi biến đi.” Hồ Điệp nói
Người chồng trước nghe thế liền nhanh chóng chạy đi lấy thẻ, sau đó lại chạy tới tên xăm hình, đưa thẻ cho hắn nói: “Đây số tiền em nợ còn lại của các đại ca đây, tính ra sẽ còn dư 1 triệu, anh có thể cho em vài liều?” Bản tính lần nữa nổi lên, câu trước miệng nói thay đổi nhưng câu sau lại mua thứ đồ đó.
“Mày vẫn còn ghiền à, vẫn chưa đủ sợ?” Tên xăm hình cười nói, sau đó móc trong túi ra bột màu trắng đưa cho người chồng trước.
Người chồng trước nhận được liền cười lên khoái trá, thoả mãn.
“Anh, không phải anh nói thay đổi sao? Sao giờ vẫn tiếp tục mua để dùng?” Hồ Điệp không thể tin được người này lại không giữ lời như thế, bên trong câu nói thì ra là giả tạo, nãy giờ biểu hiện của hắn là để cho nàng mềm lòng, và thật sự thành công.
“Yên tâm đi Điệp, đồ này là do số tiền của em mua được, nên em cũng sẽ có phần.” Người chồng trước lắc trong tay túi bột trắng, nói
Sau đó là tiến tới gần chỗ Hồ Điệp, Hồ Điệp cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, liền không khỏi gấp gáp nói: “Vì cái gì? Tôi đã giúp đỡ anh vậy mà.”
“Đơn giả chỉ là huỷ hoại mày thôi, cho mày cảm giác được như tao, cảm giác được mùi vị thứ này và mùi vị mất đi một ngón tay” Người chồng trước có lẽ là do lần trước Hồ Điệp không trợ giúp, khiến hắn bị mất một ngón tay, đau đớn đó không thể tả được, hắn muốn nàng cảm nhận lấy.
“Biến thái, mày là một k·ẻ b·iến t·hái.” Hồ Điệp hoảng sợ nói, sao đó là liên tục hô lên để cho bên ngoài lỡ có người nghe được thì sẽ phát hiện trong phòng này không ổn, rồi đến cứu giúp.
“Không cần hô, đây là tầng 17 không ai nghe được đâu, giờ thì ngoan ngoãn tận hưởng đi.” Người chồng trước nói, sau đó là đưa tay ra bắt lấy miệng nàng.
Hồ Điệp cũng không chịu thua, liền cố gắng cựa cậy để tránh né, cuối cùng cái ghề liền ngã ngửa ra phía sau, tạo thành thế đơn giản hơn cho tên trước mắt.
Ba tên thu nợ vẫn đứng ở một bên xem chuyện vui, nếu như Hồ Điệp nghiện thì nàng có thể trở thành một vị khách hàng của bọn hắn, lợi ích mà càng nhiều càng sướng thôi.
Người chồng trước tay chụp lấy miệng Hồ Điệp, sau đó là dùng sức bóp để nàng há ra, không phải nói, mặc dù nhìn gầy nhưng sức lực của hắn vẫn có, đây là sức mạnh của người nghiện sao?
Miệng Hồ Điệp bị cưỡng ép mỡ ra, sau đó người chồng trước liền nhanh chóng đổ lấy bột trắng vào bên trong, tiếp đó là cẩn thận giúp Hồ Điệp nuốt xuống.
Hồ Điệp bị đưa bột trắng vào liền không khỏi chảy nước mắt, nàng cảm thấy bản thân thật khổ, cứ tưởng đã giải thoát, ai ngờ vẫn bị cuốn vào vòng luẩn quẩn này, đến cuối cùng bản thân bị người ép buộc vào con đường này.
“Tín Nhân, cứu chị.” Hồ Điệp không tự chủ hô lên, nàng giờ chỉ muốn Lương Tín Nhân lần nữa xuất hiện cứu lấy nàng như hai lầm trước.
ẦM!!!!!!!!
Lúc này cửa phòng của bọn hắn liền tự nhiên bị đá ra, một người nhanh chóng tiến vào.
Sau khi tiến vào, hắn thấy Hồ Điệp đang nằm trên đất, hai tay bị trói, phía trên bị người đè và dùng tay cưỡng ép mở miệng nàng ra, rồi chuốc bột trắng vào bên trong, hắn nhanh chóng lao tới vô ý thức dùng lực đá người chồng trước ra một bên, sau đó đỡ lấy Hồ Điệp
“Chị Điệp? Không sao chứ? Chị Điệp?” Người xuất hiện là Lương Tín Nhân, hắn mấy lần gọi nàng, nhưng Hồ Điệp giờ đang có hiện tượng ngơ ngơ, không biết gì.
Lương Tín Nhân để Hồ Điệp xuống sau đó cầm lên túi bột trắng, hỏi ba thằng đòi nợ đứng bên kia, người chồng trước đã bị cú đá của hắn vừa nãy đá ngất.
“Đây là thứ gì?”