Chương 72: Thân Ảnh Quen Thuộc
Đúng 9 giờ Lương Tín Nhân chở Lê Hiền Hòa qua chỗ Trâm Anh, sau đó dựa theo địa điểm đã hẹn trước đó đi tới,
Địa điểm đó là một quán cà phê ven đường, đến nơi thì Lương Tín Nhân đi thẳng vào vị trí được báo, tại đó đã có vài đứa bạn hắn đang ngồi, và một người Lương Tín Nhân không biết, nhưng nhìn thấy Trường Vũ trò chuyện với bọn hắn thì có lẽ như là bạn của hắn thì phải.
"Uy, Anh Lương, tới đây ngồi." Trường Vũ thấy Lương Tín Nhân tới, liền đứng lên nói.
Lương Tín Nhân đi tới, tìm xung quanh một cái ghế ngồi rồi kéo lại ngồi xuống, miệng cười, nói: "Tụi mày vẫn có vẻ rảnh nhể?"
"Rảnh cái con khỉ, éo phải do Trường Vũ nó năn nỉ tao thì còn lâu tao mới đi." Đỗ Nhật Duy nói.
"Ê, Duy, tao đã nói là không nhắc tới chuyện này mà." Trường Vũ không khỏi nói.
"Cuối cùng mày muốn đưa tụi tao đi đâu?" Lần này là Hoàng Sơn hỏi.
"Đi đâu thì đợi xíu nữa tụi mày sẽ biết, trước tiên là cứ đợi mọi người tới đi đông đủ đi đã, rồi tao sẽ giới thiệu cho tụi mày." Trường Vũ cười nói.
Nghe Trường Vũ nói vậy thì mọi người cũng không hỏi nữa mà bắt đầu tìm một câu chuyện khác để nói.
Dần dần mọi người cũng đến đầy đủ, tổng cộng chín người, tám người bọn hắn và một người mới, không biết tên.
"Trước tiên thì tao giới thiệu, đây là Trần Thái Lâm, bạn cùng lớp của tao, hồi sáng có gặp và cả hai nói chuyện rất ăn ý, nên tao cũng giới thiệu nó với bọn mày." Trường Vũ nói đồng thời chỉ tay với người đang ngồi bên cạnh.
Trần Thái Lâm, người này bị cận, đeo kính, cao bằng Trường Vũ, miệng khá rộng, dưới mắt có quầng thâm, gầy gò.
Đám người Lương Tín Nhân gật đầu xem như chào hỏi, rồi Bảo Khánh hỏi: "Mày muốn đưa tụi tao đi đâu?"
"Lần này dẫn đường không phải tao, mà là thằng Lâm nó dẫn." Trường Vũ cười
"Vì cũng là bạn của nhau nên tao cũng xưng hô thẳng luôn, lần này tao sẽ dẫn tụi mày đi Night Club tại Sài Gòn." Trần Thái Lâm ưỡn ngực nói, kiểu như chuyện này vinh quang lắm vậy.
"Ồ." Cả đám Lương Tín Nhân chỉ ồ một phát, khuôn mặt không cảm xúc.
"Tụi mày "Ồ" là sao?" Trường Vũ bắt chước cách mà Lương Tín Nhân trả lời rồi hỏi.
"Tao tưởng mày rủ đi đâu ngon lắm ai ngờ là Night Club, cái đó cũng như bar chứ gì, nếu là bar thì tụi tao đi hoài." Trần Hiển trả lời, mấy đứa khác thì gật đầu, Lương Tín Nhân thì không có hứng thú, nhớ lại lần đầu đi bar, chưa gì đã b·ị đ·ánh hộc máu, chả phải thứ gì hay.
"Không, không, tụi mày đã sai, Night Club và Bar tuy có cùng một hệ thống, nhưng nơi lần này tao rủ sẽ thoải mái hơn và bí ẩn hơn, chỉ những người trong nghề mới biết, tụi mày có thể kiếm một chị hay em nào đó tới tay bồi rượu, hoặc bí quá thì có thể......" Trường Vũ từ từ giải thích, càng giải thích càng gợi lên hứng thú của một vài đứa, đến câu cuối cùng thì lông mày không khỏi nhếch lên mấy lần, miệng tủm tỉm cười.
"Mày không sợ Trâm Anh biết à?" Đặng Văn Thành đưa ra cảnh báo.
"Yên tâm, tao không nói, tụi mày không nói, thì ai mà biết, với lại tao chỉ uống chứ không đó đó." Trường Vũ danh chính ngôn thuận nói.
"Thế thì tao đi." Đỗ Nhật Duy nói, những người khác thì hắn không biết, chứ hắn vã lắm rồi, cần chỗ ra chỗ vô.
"Tao cũng theo."
"+1"
..............
"Anh Lương thế nào? Đi không?" tới cuối cùng Lương Tín Nhân vẫn chưa cho đáp án, nên Trường Vũ nói.
Lương Tín Nhân thật không có hứng thú đi, nhưng bây giờ về phòng vẫn không làm gì, tu luyện thì vẫn chưa có tiến triển, Lê Hiền Hòa thì qua nhà Trâm Anh ở lại, hắn về chỉ có ở với ma, nên Lương Tín Nhân cũng chỉ đi theo góp vui: "Ừ, đi."
"Ok, thế là cả đám đi nhá, nhờ mày dẫn đường, Lâm." Trường Vũ nhìn sang Trần Thái Lâm nhờ vả nói.
"Yên tâm, cái gì chứ thứ này tao chuyên." Trần Thái Lâm chắc chắn nói, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, cả đám đi sau lưng.
Rồi mỗi đứa một chiếc xe bắt đầu lên đường đi tới Night Club, đoạn đường để đi rất ngoằn nghèo, phải qua nhiều khúc cua, con hẻm, cuối cùng tại một con hẻm cũng đã tới nơi.
Khắp nơi trên đường để rất nhiều xe, nhưng không thấy người đâu, rất im ắng, như một con hẻm bình thường, nhưng Trần Thái Lâm sau khi xuống xe, liền lập tức đi tới một căn nhà gần đó, cả đám cũng đi theo.
Đến căn nhà, Trần Thái Lâm liền bắt đầu đi dòng ra phía sau nhà, tại đó có một cái cửa hầm, Trần Thái Lâm mở ra rồi đi xuống dưới, cả đám vẫn theo sau, xuống một độ sâu nhất định thì cả đám lần nữa thấy một cánh cửa, Trần Thái Nhất lần nữa tiến vào trước, bên trong cánh cửa là một căn phòng có hai người mặc vest đen, dáng người đô con đang đứng đó, ở giữa hai người lại là một cánh cửa.
Trần Thái Lâm đi lên, trong túi móc ra một xấp tiền lẻ đưa cho hai bảo vệ, hai tên bảo vệ cũng theo đó mà né ra để cho cả đám đi vào.
"Quả là bí mật." Lương Tín Nhân âm thầm nói.
Vào bên trong, thứ đầu tiên nghe được là tiếng nhạc rình rình, sau đó trước mắt là một đống người, người thì nhảy múa, người thì tụ họp h·út t·huốc, uống bia, đánh bài, còn có những nữ vũ công xinh đẹp, mặc đồ hở hang nhảy trên sân khấu, những cô nàng tiếp cận người ta để tiếp rượu kiếm tiền.
"Đúng là khác với những quán Bar." Đỗ Nhật Duy cảm thán, tại vì quy mô ở đây lớn hơn nhiều.
"Ừm, không tệ, đủ để chơi nhỉ." Trần Hiển nói
Cả đám lần lượt khen lấy.
"Đi thôi, tìm chỗ để ngồi rồi thưởng thức thôi." Trần Thái Lâm cười nói, việc mà đám Lương Tín Nhân kinh ngạc đã nằm trong dữ liệu của hắn.
Đám người Lương Tín Nhân gật đầu, sau đó là đi tìm chỗ ngồi, chỗ ngồi cũng khá là nhiều nên có thể yên tâm là vẫn còn, cuối cùng cả đám chọn lấy một vị trí trong góc mà ngồi, vì tụi hắn vẫn còn khá nhỏ, không nên để người khác chú ý, vì nơi đây có đầy đủ loại người, từ người dưới đáy xã hội cho đến những người ở trên.
Vừa ngồi xuống chưa được nóng đít thì đã có nhân viên phục vụ đi tới để hỏi.
"Chào mọi người, chào mừng đến với One Nignt Club, nếu như mọi người muốn gọi đồ thì có thể kêu nhân viên, hoặc tới quầy bar bên kia để kêu."
"Ok, cảm ơn chị, giờ thì chúng em cũng gọi đồ luôn." Trần Thái Lâm mở miệng trước, nói, sau đó là đưa menu lên gọi rồi lần lượt đưa qua cho từng người.
Lương Tín Nhân chỉ đơn giản kêu vài lon bia, đám khác thì gọi rượu, cocktail các thứ.
"Cảm ơn mọi người đã gọi đồ, ở đây có vài thứ đặc thù, mọi người có muốn gọi luôn không?" Nhân viên phục vụ cười tà, nói
"Cho lên luôn đi chị." lần này là Đỗ Nhật Duy giành nói
"Nhưng vấn đề là để kêu thứ này thì cần có tiền, và trong quá trình phục vụ cũng cần tiêu tốn tiền." Nhân viên phục vụ giải thích.
"Tụi mày thấy sao? Được không?" Đỗ Nhật Duy không chắc chắn, nên quay sang hỏi mấy đứa khác.
"Mày gọi đi, trong này đã có bốn đứa có bồ, chỉ có bốn đứa chúng ta là chưa có, mày gọi năm người, cho thằng Lâm một người, còn bốn người, bồn chúng ta, tiền thì yên tâm, không đủ tao bù." Trần Hiển dõng dạc nói, có vẻ như thằng này được gia đình trợ cấp khá nhiều, nhà bán gạch lát tường các thứ mà không giàu mới lạ.
"Ok, chị cho em năm người đi." Đỗ Nhật Duy quyết định, nói.
"Ok, mọi người chờ xíu, đồ uống các thứ sẽ lên chung luôn." Nhân viên phục vụ cười nói, rồi đi chỗ khác.
Tiếp đó là cả đám nói chuyện với nhau, sau một hồi, có năm cô nàng bước tới, trên tay có cầm theo đồ uống, ngồi xen kẽ từng người.
Các cô nàng cũng nhiệt tình chuốc rượu, tay thì vuốt ve, miệng thì những lời ngon ngọt, khiến cho năm người Đỗ Nhật Duy không yên.
Phía đối diện đám Lương Tín Nhân bốn người thì không có ai, chỉ ngồi đó mà uống đồ, nói chuyện: "Tao thấy đáng lý ra không nên tới đây." Bảo Khánh mở miệng nói.
"Tao đéo chịu được, tao cũng chui vô đây." Trường Vũ thằng này không chịu đựng được, liền tham gia náo nhiệt, chạy tới ngồi bên cạnh một cô nàng, đúng nghĩa so le nam nữ.
Cuối cũng thành ra, một bên cười hí hửng uống, một bên thì vừa uống vừa nói chuyện để qua ngày.
Sau một tiếng tại đây, ngoài nói chuyện thì uống bia, Lương Tín Nhân cũng không chịu được nữa mà chui vô phòng vệ sinh để giải quyết nỗi buồn, cần lắm một lần x·ả l·ũ.
"Mọe nó, cũng chả có thứ gì thú vị, ngoài việc nghe nhạc đùng đùng, rồi lại uống bia, ngắm gái, mắc quá, mắc quá, như thế này thì ra quán nhậu bình dân là được rồi, vừa được ăn vừa được uống." Lương Tín Nhân không khỏi cảm thán lấy.
Sau khi giải quyết xong, Lương Tín Nhân ra khỏi phòng vệ sinh, định trở lại vị trí ngồi, thì bỗng nhiên một thân ảnh lướt qua, thân ảnh xinh đẹp, kiều mị nhưng trong đó có vài phần cảm giác quen thuộc, vì là đang hơi say, nên Lương Tín Nhân cho rằng bản thân nhìn nhầm, liền không để ý nữa mà về lại chỗ.
Qua thêm 30 phút, Lương Tín Nhân nghe thấy có tiếng cãi nhau từ đâu đó truyền lại, ở trong này có những cuộc v·a c·hạm là bình thường, lúc trước ở quán bar là hắn đụng bây giờ không phải là hắn nên hắn muốn đi hóng chuyện.
Vừa đến nơi thì mọi chuyện có vẻ như đã kết thúc, hắn chỉ thấy hai người đàn ông đang túm lấy một người phụ nữ đem đi, và người phụ nữ này là người lúc nãy hắn nhìn lầm.
"Ai bị lôi đi vậy?" mọi người xung quanh bàn tán.
"Không biết."
"Tao biết, nghe nói là nợ tiền nên bị lôi đi."
"Nợ tiền? ai vậy?"
"Nghe nói là người mới, mới tới đây hai hôm trước, tên là Hồ.... Hồ....." Người này cà lăm nói
"Là Hồ Điệp."
"Đúng vậy, là Hồ Điệp, cô em này quả là xinh, ngực to, mông khủng, đặc biệt là khuôn mặt xinh đẹp, chuẩn dáng người."
"Đù, sao tao lại không biết có người như thế nhỉ."
......................................................
Phía bên ngoài đang hóng chuyện Lương Tín Nhân liền bất ngờ, bất ngờ tới nỗi hắn tỉnh cả rượu: "Hồ Điệp? Chị Điệp? Sao chị Điệp lại ở đây? Không xong, ta cần đi ngay." Lương Tín Nhân trở lại chỗ ngồi rồi thông báo cho đám bạn của hắn rằng hắn có việc về trước.
Đám bạn của hắn cũng đang say nên không để ý nhiều, chỉ là gật đầu.
Trước khi đi Lương Tín Nhân có căn dặn cẩn thận bọn hắn dừng uống lại, cố gắng tỉnh để còn đi về, sau đó mới đi ra ngoài đuổi theo