Đồ Thần Chi Lộ

Chương 392: Đột phá cảnh giới cường giả: Rời đi hoặc là chết




"Làm gì thế?" Nghiêm cục trưởng lớn tiếng quát.

Đột nhiên.

Không khí trở nên nặng nề.

Nghiêm cục trưởng là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, thường xuyên ra lệnh nên làm cho người ta không dám xem thường. Mà đám cảnh sát xung quanh thấy Nghiêm cục trưởng tức giận, không khỏi khẩn trương.

Kiếm bạt, cung giương.

Không khí bây giờ chỉ có thể dùng từ đó để hình dung. Tất cả ánh mắt đều nhìn vào Trương Dương.

Đáng tiếc, Trương Dương căn bản không nhìn Nghiêm cục trưởng, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào thân hình béo ú của giám đốc Hoàng. Ai cũng có thể nhìn ra chỉ cần người này hơi động, Trương Dương sẽ không hề do dự đá cho một cước.

Thấy ánh mắt hung ác của Trương Dương, giám đốc Hoàng nhìn Nghiêm cục trưởng, lại nhìn Trương Dương một chút, không dám đứng lên. Chỉ có thể nhìn Nghiêm cục trưởng với vẻ đáng thương, cầu xin.

Giám đốc Hoàng bây giờ đã bị Trương Dương hành hạ không dám có một tia kiêu ngạo.

"Nói"

Ánh mắt sắc bén của Trương Dương bất ngờ nhìn sang tên đội trưởng bảo vệ. Nhất thời một cỗ sát khí tràn ngập trong không khí, sát khí làm cho Nghiêm cục trưởng không nhịn được lùi ra sau hai bước.

"Tôi nói, tôi nói..." Người này đã sớm sợ đến độ vãi đái, vãi phân ra quần. Một mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra từ người hắn. Những người đứng xung quanh hắn đều tránh ra xa.

Một tên bảo vệ đã bây giờ thấy qua cảnh này. Đầu tiên là hai mươi tên đại hán mặt mày hung ác chạy tới, từ bạn trở mặt thành địch. Sau đó chỉ trong nháy mắt lại có hơn mấy chục chiếc xe chở đám côn đồ tay lăm lăm vũ khí đi đến. Ngay cả Đao Ca trong truyền thuyết cũng tự mình đến đây. Càng sợ hãi chính là hai mươi tên vệ sĩ cao lớn da đen này.

Trương Dương giống như một tổ ong vò vẽ vậy. Tên đội trưởng bảo vệ cảm thấy mình như chọc vào tổ ong.

Làm cho hắn sợ hãi là Trương Dương không ngờ dám đánh giám đốc trước mặt Nghiêm cục trưởng, không ngờ dám đánh người trước mặt gần trăm cảnh sát chống bạo động được vũ trang hạng nặng.

Tất cả không thể tin nổi.

Đây là con trai của Trương Diệu Căn sao?

Nếu như hắn không phải biết rõ Trương Diệu Căn là một công nhân bình thường, hắn thậm chí còn nghi ngờ có phải mình chọc vào con của lãnh đạo trung ương nào không.

Đương nhiên còn có một khả năng, đó chính là con trai một Lão Đại xã hội đen có thế lực khổng lồ.

Gần như không cần Trương Dương phải dọa dẫm, đội trưởng lập tức nói hết ra.

Chuyện này rất rõ ràng, cũng chính là giám đốc Hoàng theo đuổi Tiêu Di Nhiên nhưng không được, trong lòng rất tức giận. Lần này Trương Dương về thăm người thân, hắn liền sai đội trưởng bảo vệ vu oan giá họa. Khối kim loại này giá thành rất cao, có giá hơn ba ngàn đủ để khép vào tội trộm cắp.

Phải nói kế hoạch của hắn quá hoàn hảo. Chỉ cần tên đội trưởng lúc lục soát Trương Dương rồi đưa ra thanh kim loại này là đã thành công. Đâu ngờ rằng lại bị Trương Dương yêu cầu tên đội trưởng giở tay ra cho xem, sắp thành lại bại, lộ ra âm mưu của hắn.

Tên đội trưởng rốt cuộc đã nói xong, chuyện này được mấy bảo vệ khác chứng thực. Bây giờ tất cả bảo vệ đều sợ mang họa vào thân. Bọn họ chỉ là mấy nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, làm sao dám đắc tội với người quyền thế như Trương Dương. Mà Trương Dương lại như một tên điên nữa chứ. Bây giờ không riêng gì đám bảo vệ, ngay cả cảnh sát cũng coi Trương Dương là kẻ thần kinh.

Sau khi nghe xong, Nghiêm cục trưởng mặt tái xanh lại.

Mà giám đốc Hoàng lại sụp xuống, vẻ mặt uể oải. Bây giờ nhân chứng vật chứng có đủ, hắn muốn chối cũng không được.

"Giám đốc Hoàng. Mày còn có gì để nói nữa không?" Trương Dương ngồi xổm xuống, từ từ nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Không, không" Giám đốc Hoàng đã phục, rất phục.

"Không cần biết giữa các người là có chuyện gì, mọi chuyện đều phải điều tra rõ ràng, pháp luật sẽ có câu trả lời thích đáng cho tất cả mọi người" Nghiêm cục trưởng nghiêm mặt nói.

Lập tức mấy cảnh sát kéo giám đốc Hoàng lên, ngoài ra còn có mấy tên cảnh sát đi về phía Trương Dương. Hiển nhiên bọn họ muốn khống chế Trương Dương.

"...." Tiếng giày vang lên, hai mươi vệ sĩ da đen cao lớn như đang trong thời kỳ chiến tranh, lập tức vây quanh Trương Dương, đối diện với cảnh sát.

Trong nháy mắt không khí lại trở nên khẩn trương.

Lúc này đối đầu với cảnh sát không phải là đám côn đồ ô hợp mà là hai mươi vệ sĩ cao lớn được huấn luyện chuyên nghiệp.

Đám người này rất trung thành, được Lão già tẩy não, bọn họ đã coi Trương Dương là hy vọng của cả tộc. Hơn nữa đang ở xa quê hương, Trương Dương chính là thần của bọn họ. Nên bọn họ tự nhiên không được phép để Trương Dương chịu thiệt. Khi thấy đám cảnh sát muốn bắt Trương Dương, đâu thể để yên.

Hai mươi người mặc dù số lượng ít hơn, nhưng về khí thế thì không thua gì hơn tám mươi cảnh sát chống bạo động được vũ trang hạng nặng.

Dù sao bọn họ không phải một đám ô hợp, mà quan trọng nhất là bọn họ da đen nên làm cho người ta cảm thấy họ rất đồng lòng. Hơn nữa người Somali có bao giờ để pháp luật vào mắt? Trong mắt thanh niên Somali, tiền tài, vũ khí và tín ngưỡng tôn giáo chính là pháp luật.

"Nghiêm cục trưởng, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm. Tôi mặc dù không hiểu pháp luật, nhưng tôi cũng biết nếu như không ai báo án, hai bên đương sự đều đồng ý hòa giải, như vậy cơ quan công an không có quyền..." Đao Ca đi tới một bước nói.

"Đao Ca, tôi kính anh là hảo hán. Nhưng đây là địa bàn do tôi quản lý, tôi không cho phép đánh nhau ẩu đả, vi phạm pháp luật diễn ra. Huống hồ chuyện này còn diễn ra ngay trước mắt tôi"

Nghiêm cục trưởng mặc dù nói rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại nghiêm khắc. Hiển nhiên hắn đã tức giận. Là một cục trưởng, hắn có lý do để mà tức. Trương Dương dám ngang ngược đánh người ngay trước mặt hắn, điều này làm cho hắn tức giận. Đặc biệt là thái độ trong mắt không người của Trương Dương càng làm hắn điên lên. Đao Ca mặc dù là một nhân vật, nhưng hắn là lãnh đạo cục cảnh sát, lúc hắn tức giận cũng không cần biết đến Đao Ca đang nghĩ gì.

"Ha ha ha, Nghiêm cục trưởng, tôi hôm nay muốn kiêu ngạo một lúc. Tôi muốn nhìn xem ở đây ai dám dẫn tôi đi" Trương Dương đá mạnh một cái vào miệng giám đốc Hoàng. Giám đốc Hoàng kêu lên thảm thiết, phun ra một ngụm máu. Bên trong ngụm máu còn có cả mấy chiếc răng vàng khè. Hàm răng vàng của giám đốc Hoàng xem như đã bị đánh gãy hết.

Trương Dương cũng đã tức giận. Từ lúc người này dám dây dưa làm cho hắn rơi vào trạng thái điên cuồng, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, lại bị hắn làm cho náo động, kéo theo cả mấy trăm người. Điều này làm cho Trương Dương không thể khống chế được cảm xúc, hắn muốn đập phá thứ gì đó.

Tao là cường giả.

Tao là cường giả.

Tao là cường giả phủ thị chúng sinh.

Đột nhiên.

Không khí trở nên áp lực, cả người Trương Dương phát ra một khí thế cường đại, khí thế của thượng vị giả thể hiện ra không thể nghi ngờ. Không riêng gì Trương Dương, mà ngay cả A Trạch, Lưu Bưu và Tiểu Lý Tử đều không kiêng nể phát ra khí thế của mình. Đặc biệt là khí thế của Tiểu Lý Tử không hề thua kém Trương Dương.

"Đao Ca, phiền anh tránh ra" Trương Dương lạnh nhạt nói.

"Trương Dương..." Đao Ca sững người. Hắn là xã hội đen, hắn hiển nhiên biết hậu quả của việc đối đầu với một cục trưởng là như thế nào.

"Tránh ra" Lời nói của Trương Dương vô cùng nghiêm khắc ẩn chứa quyền năng không thể chống lại, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ. Trương Dương bây giờ mới thực sự đạt đến cảnh giới cường giả, đạt đến cảnh giới nhìn người bình thường như cỏ rác.

Cảnh giới, danh như ý nghĩa, là sự tồn tại cường đại. Một người cường đại đương nhiên không bị pháp luật ước thúc. Pháp luật của thế giới này không có tác dụng, cũng không ước thúc cường giả.

Đao Ca là người bình thường nên không hiểu được đạo lý này, càng không biết thế giới cường giả.

Thực ra chuyện này làm cho Trương Dương có cơ hội đội phá cảnh giới cường giả.

Trương Dương đột phá cảnh giới thế tục, cảnh giới này không có quan hệ gì với võ công, mà là đề cao về tâm cảnh. Nhưng khi võ công đạt đến một trình độ nhất định, cảnh giới quan trọng hơn võ công nhiều, cũng giống như người giàu có lâu đời và kẻ mới nổi. Cùng là người có tiền nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau. Trên thực tế đó chính là cảnh giới.

"Nghiêm cục trưởng, tôi đi, xin lỗi, tôi không thể khống chế được" Đao Ca thở dài một tiếng, lắc đầu khẽ phất tay mang theo đám huynh đệ rời đi, đứng ở xa xa quan sát.

"Đao Ca..."

Nghiêm cục trưởng há hốc mồm không nói được gì. Hắn đột nhiên phát hiện ra chuyện này hình như không đơn giản như hắn nghĩ. Từ đầu đến giờ hắn vốn tưởng rằng Trương Dương là đàn em của Đao Ca. Nhưng bây giờ mới biết Đao Ca lại là đàn em của người này.

Nghiêm cục trưởng làm quan nhiều năm, tự nhiên nhìn ra sự ảo diệu ở bên trong. Trương Dương đối với Đao Ca chính là ra lệnh, điều này không thể nào đóng giả được. Đây là khí thế phát ra từ thượng vị giả.

Trên thực tế ngay từ đầu Nghiêm cục trưởng vẫn hy vọng Đao Ca có thể khống chế được Trương Dương. Ban đầu Đao Ca nể mặt hắn, khống chế được thế lực sau lưng thì Nghiêm cục trưởng sẽ chắc chắn hơn nhiều. Nhưng tình huống bây giờ đã quay ngược một trăm tám mươi độ, Đao Ca đã không xen vào chuyện này nữa.

Xung quanh đang có gần trăm cảnh sát chống bạo động được vũ trang hạng nặng, Nghiêm cục trưởng cũng không sợ. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không ổn. Cảm giác này như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn xé hắn, làm hắn khó chịu.

Không có Đao Ca kiềm chế, kết quả sẽ như thế nào?

Nghiêm cục trưởng phát hiện không ngờ mình lại có cảm giác cưỡi lên lưng hổ, tại sao lại có cảm giác này?