"Cảnh sát, cảnh sát... giết người... giết người"
Giám đốc Hoàng kêu lên thảm thiết. Nhưng hơn mười cảnh sát bị hai trăm người vây quanh, không có cách nào đến gần.
Nhìn giám đốc Hoàng thân hình béo ú và miệng đầy máu tươi, máu trong người Trương Dương sôi lên.
"****, tao cho mày kêu, cho mày kêu"
"Giẫm chết mày, giẫm chết mày" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Đột nhiên, Trương Dương xông tới tát cho giám đốc Hoàng ngã xuống đất, giơ chân lên đập vào người đối phương.
Thấy Trương Dương như phát cuồng, hai mắt đỏ bừng đánh loạn lên như một tên côn đồ. Mọi người đều há hốc mồm, ngay cả Đao Ca cũng ngây ngốc đứng đó.
"!"
"Con mẹ mày, hổ không phát uy lại tưởng tao là mèo bệnh sao" Trương Dương đạp một cái thật mạnh làm giám đốc Hoàng kêu thảm: "Còn dám theo đuổi bạn gái tao nữa không?"
"Ô ô... không theo.... không theo... A"
"Còn trâu nữa không?"
"Không không.... không.... ô ô... cảnh sát, cứu mạng"
Giám đốc Hoàng lúc này mặt sưng húp như con lợn, máu miệng máu mũi trào ra, chiếc áo khoác ngoài màu đen, áo trắng bên trong bị Trương Dương đá cho bay cúc, cả người co quắp lại run lên bần bật, đâu còn vẻ oai phong như lúc đầu nữa. Lại giống như một tên ăn mày béo ú.
"Mẹ kiếp, để bọn họ tới đây, hôm nay cả Thiên vương lão tử cũng không cứu được nó" Trương Dương đá một đá vào giám đốc Hoàng, vỗ vỗ tay, tức giận nói.
Đao Ca không nói gì, phất tay, hai trăm tên côn đồ lập tức để ra một con đường, đám cảnh sát rốt cuộc có thể vào được.
"Ô ô, cảnh sát, cảnh sát.... bọn họ đánh người" Giám đốc Hoàng thấy cảnh sát như thấy cứu tinh, nhoài người đến ôm chân một cảnh sát. Đáng tiếc mười mấy cảnh sát không có hành động gì mấy. Người chênh lệch quá người, cảnh sát cũng là người, bọn họ không phải siêu nhân, tự nhiên biết rõ trước khi lực lượng cứu viện tới thì không thể nào có hành động gì. Nếu như hai trăm người đó mà tức giận, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, mấy cảnh sát vẫn vây quanh bao giám đốc Hoàng vào giữa, bảo vệ người bị hại là chức trách của hắn.
"Ừ, cảnh sát tới là tốt, tôi có thể hỏi một vấn đề".
"Đương nhiên có thể, tôi hy vọng nếu như các người có gì tranh cãi thì có thể đến cơ quan luật pháp xử lý, làm lớn chuyện thì không ai tốt đâu" Một cảnh sát hơn bốn mươi tuổi trả lời Trương Dương, thái độ cũng rất tốt. Đương nhiên tên cảnh sát này cũng nhìn ra Trương Dương đang nổi khùng, làm cho Trương Dương ổn định lại là việc rất quan trọng. Mỗi một cảnh sát đều biết Trương Dương mới là tâm điểm của vụ việc. Nếu như không thể trấn an người này, tình hình sẽ nguy hiểm hơn.
"Ừ, tôi hiểu, tôi sẽ ủng hộ cảnh sát làm việc. Tôi chỉ muốn biết tội vu vạ sẽ có hậu quả gì?" Trương Dương mặt tức giận nói.
"Theo điều hai trăm bốn mươi của bộ luật hình sự quy định rằng: "Vu cáo hãm hại người khác sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự, tình tiết nghiêm trọng sẽ bị xử ba năm tù giam hoặc là được tại ngoại. Tạo thành hậu quả nghiêm trọng sẽ bị phạt tù từ ba năm đến dưới mười năm" Cảnh sát này rất hiểu biết về luật pháp, lập tức trả lời vấn đề của Trương Dương.
"Ừ, được rồi, xin hỏi nếu bị thương nhẹ thì sao? Sẽ xử như thế nào?"
"Bị thương nhẹ là những vết thương không ảnh hưởng đến sức khỏe, cũng không lưu lại di chứng gì. Đối với những vết thương nhẹ này chỉ xử phạt hành chính dân sự. Cơ quan công an sẽ không lập thành án, cũng không có tài liệu phán định trách nhiệm. Do hai bên thỏa thuận, bồi thường cho nhau. Đương nhiên, hòa giải cũng là một trong những chức trách của cơ quan công an".
"Nói như vậy có nghĩa là vu oan hãm hại sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, còn bị thương nhẹ chỉ chịu trách nhiệm dân sự".
"Đại khái là như vậy..."
"Được... được…"
Nhìn nụ cười âm trầm của Trương Dương, cảnh sát trung niên cảm thấy rất bất an, giống như có chút không đúng.
"Con chó, hôm nay ông cho mày bị thương rất nhẹ".
Quả nhiên chuyện giống như cảnh sát đoán, Trương Dương bất ngờ đánh người, thân hình như một con trâu mộng xông qua đám cảnh sát đi đến đánh cho tên giám đốc một trận, vị trí đều là ở tay chân.
"A... cảnh sát... đánh người... đánh người... hu hu…"
"Cứu mạng…"
Giám đốc Hoàng kêu lên như lợn bị chọc tiết, vô cùng thê thảm, mấy trăm người xung quanh đều đưa mắt nhìn. Lưu Bưu đang bực mình cũng đành phải không ra tay. Dù sao tên này không chịu nổi một kích, không cần phải đánh hội đồng làm gì. Trương Dương bây giờ giống như một thằng điên đấm đá loạn lên làm người xung quanh sợ hãi.
Đúng thế, Trương Dương đã mất lý trí, hắn nhịn đủ rồi. Bởi vì đạt đến cảnh giới cường giả hắn vẫn luôn nhẫn nhịn. Đâu ngờ rằng đám chó mèo đều có thể khi dễ hắn, hắn muốn nhịn cũng không thể nhịn mãi.
Mấy tên cảnh sát căn bản không dám đến gần. Trương Dương như một con mãnh thú đi săn, hơi chút đến gần liền bị đánh ngã xuống đất.
Đương nhiên, quan trọng là hai mươi vệ sĩ da đen đã vây quanh hơn mười cảnh sát, không ra tay, mỗi người ngăn một người. Đám cảnh sát cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Dương hành hung tên béo.
Đương nhiên cảnh sát cũng lo lắng, đặc biệt là cảnh sát trung niên. Mỗi khi thấy Trương Dương đá mạnh vào người giám đốc Hoàng một cái, hắn lại giật mình, đây là thương rất nhẹ sao?
Cứ tiếp tục như vậy không chết người đã là may lắm rồi.
"Được rồi, được rồi" Đao Ca không nhìn được nữa, đi tới kéo Trương Dương sang bên.
"Đợi chút, *** hôm nay không phục tao đánh chết nó" Trương Dương đẩy Đao Ca ra, mắng giám đốc Hoàng: "Thằng béo, còn gọi ai nữa không?"
"Ô ô, em sai rồi, em sai rồi... a... đừng đánh... ô ô..."
"!"
"!" Thở phào một hơi, tâm trạng Trương Dương cũng bình tĩnh hơn nhiều. Xem ra dựa vào thể lực không cần chân khí là cách tốt nhất để phát tiết.
Khi Trương Dương đứng thẳng người lên, đột nhiên đám đông trở nên xôn xao, hai trăm tên côn đồ bị xé toang ra một khoảng, một đám cảnh sát được võ trang hạng nặng, cầm tấm chắn trong tay rầm rầm đi vào. Hai trăm tên côn đồ đâu phải là đối thủ của những cảnh sát được huấn luyện chu đáo.
Đám cảnh sát này không nhiều chỉ có hơn tám mươi. Nhưng tất cả đều được võ trang hạng nặng, ăn mặc đồng phục, làm cho người ta cảm thấy áp lực.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Một cảnh sát trung niên hơi béo, mặt mày uy nghiêm từ trong đám cảnh sát đi ra.
"Nghiêm cục trưởng" Đao Ca không hề bối rối, bình tĩnh nói.
"Đao Ca" Nghiêm cục trưởng lúc này mới nhìn thấy Đao Ca, không khỏi biến sắc.
"Ha ha, Nghiêm cục trưởng dạo này có tốt không" Đao Ca cười nói.
"Không tốt, không tốt, thành phố đang tốt, anh vừa đến, tôi liền thấy không tốt" Nghiêm cục trưởng thở dài nói.
"Không có gì, chỉ là cãi vã nhỏ thôi. Đao Ca tôi dù kiêu ngạo đến đâu cũng phải nể mặt Nghiêm cục trưởng. Huynh đệ, tản ra"
Đao Ca vừa dứt lời, ngay lập tức hơn hai trăm tên côn đồ đang lo lắng liền tản đi. Đối mặt với đám cảnh sát chống bạo động được vũ trang hạng nặng này, bọn họ không muốn ở đây nữa.
Côn đồ mãi mãi là côn đồ, côn đồ không có khả năng đối đầu với chính phủ, cũng không có khả năng tạo phản. Đây cũng là nguyên nhân mà côn đồ không thể làm được việc lớn. Nếu như không phải có Đao Ca ở đây thì cảnh sát vừa xuất hiện bọn họ đã bỏ chạy thật xa. Có thể không tránh không né đối mặt với đám cảnh sát này trong chốc lát đã là biểu hiện đáng khen ngợi.
"Ừ, giám đốc Hoàng đâu?" Thấy đám côn đồ tản đi, Nghiêm cục trưởng mới thở dài một hơi. Hai trăm tên côn đồ cầm hung khí trong tay đâu có sợ gì một thằng cục trưởng như hắn, cũng tạo thành một áp lực rất lớn đối với hắn.
Lúc này Nghiêm cục trưởng không chú ý đến giám đốc Hoàng đang nằm dưới đất. Đương nhiên hắn cũng thấy người nằm trên đất, chỉ là hắn không nghĩ tên bị đánh thành đầu heo kia lại là giám đốc Hán khu.
"Nghiêm.... Nghiêm cục trưởng.... tôi.... tôi ở đây" Giám đốc Hoàng lồm cồm bò dậy, lau máu trên mặt, trông rất chật vật.
"Bốp" một tiếng, thân hình béo mập của hắn bị Trương Dương đá cho một cái, ngã xuống đất.
"Ai cho mày đứng lên?" Trương Dương lạnh lùng nhìn hắn.