Đồ Thần Chi Lộ

Chương 364: Mẫu hạm nổ, xé rách không gian




"Hả?" Đỗ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Trương Dương.

"Cô thích tôi là một loại ảo giác, đúng vậy, điều này có thể khẳng định".

"Không, không… vì sao là ảo giác?" Đỗ Tuyết cảm xúc nhất thời kích động, muốn đứng lên thì bị Trương Dương ôm chặt lấy giãy giụa không ra.

"Im lặng chút, nghe tôi giải thích, khi tôi ở đại học, tôi đã bắt đầu học tập một loại võ công, loại võ công này có sức hấp dẫn với người khác giới. Trên thực tế, còn có rất nhiều cô gái thích tôi, đương nhiên, các nàng không phải là thực thích thôi, mà là bởi vì võ công mà tôi tu luyện mà thích tôi, các nàng sẽ bất tri bất giác mà yêu tôi, bởi vì võ công mà tôi tu luyện mà yêu tôi…"

"Không, không có khả năng…" Đỗ Tuyết mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Trương Dương, điều này quả thực như là chuyện Ngàn lẻ một đêm vậy.

"Cô hãy nhìn vào hai mắt tôi, ừm, nhìn đi" Trương Dương đưa tay tắt đèn đi, trong phòng chìm vào trong bóng đêm, Đỗ Tuyết khống chế thân thể run rẩy, một nỗi sợ hãi khôn cùng lan tràn trong mỗi tế bào, tất cả đều tràn ngập sự khó tin.

Trong đêm tối, mắt của Trương Dương từ từ sáng lên, tựa như một ngôi sao màu vàng, lóe ra hào quang chói mắt.

Tựa hồ, cả căn phòng cũng bởi vì cặp mắt màu vàng này mà ngập trong một tầng ánh sáng vàng, mà Ngân Mị vẫn ngủ say trong túi của Trương Dương cũng bởi vì Trương Dương vận công mà nhảy ra, hưng phấn không ngừng nhảy nhót ở trong phòng, bộ lông màu bạc bao phủ một tầng ánh sáng vàng, tựa như sáng lên vậy.

Ngân Mị nhảy mấy vòng, tựa hồ biết Trương Dương sẽ không tiếp tục luyện công, lại nhảy lên một cái ghế nệm tiếp tục nằm ngủ…

Trương Dương tư cảm trở nên vô cùng mẫn tuệ, hắn cảm giác được Đỗ Tuyết sợ hãi, hắn cảm giác được tim của Đỗ Tuyết đập điên cuồng, hắn cảm giác được thân thể mềm mại của Đỗ Tuyết đang run rẩy…

"Không có việc gì, không có việc gì, đây chính là công phu, còn nó chỉ là một động vật đáng yêu thôi…"

Trương Dương cảm giác được da thịt Đỗ Tuyết có chút phát lạnh, nhẹ nhàng an ủi Đỗ Tuyết, kim quang trong hai mắt biến mất, trong phòng lại chìm vào trong bóng đêm.

"Thực chính là công phu sao, thật vậy sao?" Nhìn thấy Ngân Mị đang ngủ ở trên ghế nệm, Đỗ Tuyết tựa như một con thỏ bị sợ hãi, ôm chặt lấy Trương Dương, nàng cho dù là tâm cơ thâm trầm thì cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Nàng cùng Na Na, Vương Yến không giống nhau, cuộc sống cùng xã hội nàng sống căn bản không có khái niệm võ công.

"Đúng vậy, có thể làm cho các cô gái sinh ra hảo cảm, cho nên, cô yêu tôi cũng không phải là yêu thật, chỉ vì tôi tu luyện loại võ công này mà thôi…"

"Phải không?"

Đỗ Tuyết có chút hồn không tại xác, điều này đối với nàng mà nói quá quỷ dị, quỷ dị đến không có cách nào tin được, phá vỡ phạm trù suy nghĩ của nàng.

"Đúng vậy!"

Trương Dương gật đầu khẳng định, đối với mị lực của mình. Trương Dương thủy chung tin tưởng vào công năng của Tiên Đạo Mạn Mạn, Trương Dương cho tới bây giờ không có nghĩ tới với mị lực bản thân đã làm cho Vương Yến cùng Na Na ưu ái với mình như vậy.

"Anh luyện công từ khi nào?" Rất nhanh, lòng hiếu kỳ đã chiến thắng sợ hãi, Đỗ Tuyết vuốt ve thân thể Trương Dương, tò mò hỏi.

"Ước chừng hồi tháng mười" Trương Dương nhớ lại thời gian mà tiểu hòa thượng cho hắn thần công Tiên Đạo Mạn Mạn.

Đỗ Tuyết có chút đăm chiêu.

Lập tức, Trương Dương liền biết không ổn, bởi vì khi hắn học Tiên Đạo Mạn Mạn thì Đỗ Tuyết đã bởi vì Lữ Phi chết mà rời khỏi trường.

Quả nhiên, Đỗ Tuyết vốn thông minh hơn người lập tức phát hiện ra vấn đề.

"Anh lại gạt tôi…" Đỗ Tuyết thở dài một tiếng.

"…" Trương Dương không nói gì chống chế, hắn phát hiện tự mình đã nói một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

"Anh thủy chung vẫn chán ghét tôi, thủy chung không thể tha thứ cho tôi… Tôi biết, tôi không tốt, tôi là một cô gái xấu, tôi hiểu, tôi là một cô gái xấu, điều này không cần anh nói tôi cũng biết…"

Đỗ Tuyết lẩm bẩm, như mất hồn từ trong lòng Trương Dương đứng dậy, đi qua ghế ngồi xuống, trong bóng đêm, bóng dáng của Đỗ Tuyết có vẻ vô cùng cô độc, thậm chí, làm cho Trương Dương cảm thấy thê lương. Không thể nghi ngờ, Đỗ Tuyết giống như Tiêu Di Nhiên, đều là những cô gái mệnh khổ.

"Cô không xấu, cô chỉ bị tình yêu che mờ hai mắt, Đỗ Tuyết, tôi đối với cô có hảo cảm, khi gặp cô ở trên xe, tôi có loại cảm giác này, nhưng loại cảm giác này cũng không đại biểu cho tình yêu, cũng giống như cô nhớ đến tôi vậy…"

Trương Dương tạm dừng một chút, vắt hết óc tìm từ ngữ cho thích hợp.

"Đời sống tình cảm của tôi hiện tại cũng không ổn, rất không ổn. Tựa hồ, có rất nhiều người thích, lại có rất nhiều người hận tôi, tôi cũng không biết là bởi vì bọn họ yêu tôi hay bởi vì công phu mà tôi tu luyện. Tóm lại, rất không ổn, hiện tại, tôi không thể hứa hẹn với ai chuyện gì, hơn nữa, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn một người, cho nên, tôi cần một thời gian để xử lý tình cảm của tôi, tôi phải cẩn thận cân nhắc, cho đến khi tôi chân chính hiểu được cái mà tôi cần. Nói thật, tôi rất tự ti, tôi không tin vào bản thân, tôi, là một người rất thất bại…"

Nghĩ đến cảm tình hỗn loạn đó, Trương Dương cảm thấy buồn bực, thuận tay sờ soạn lên đầu giường lấy một điếu thuốc, lúc đèn sáng hắn có để ý thấy trên đầu giường có một hộp thuốc.

"Xẹt xẹt".

Tiếng bật lửa nhẹ nhàng vang lên, điếu thuốc được châm lửa, tạo nên một điểm sáng trong căn phòng tối tăm, chiếu lên khuôn mặt âm trầm của Trương Dương.

"Anh không hút thuốc mà?"

"Cô cũng không hút thuốc".

"Tôi chỉ ngẫu nhiên lấy một gói thôi… Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa" Đỗ Tuyết đi đến bên giường, nhẹ nhàng lấy điêu thuốc trên tay Trương Dương dập vào trong gạt tàn thuốc, trong phòng lại khôi phục sự tăm tối, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của hai người.

"Cô khi nào thì về nước?" Trong bóng đêm, Trương Dương cảm giác được thân thể mềm mại của Đỗ Tuyết nằm ở bên cạnh.

"Không biết. Nếu tất cả thuận lợi, có thể chừng một tháng nữa".

"Đợi cha của Tùng Hạ chết?"

"A… anh sao biết được?" Đỗ Tuyết đột nhiên ngồi dậy, áp thấp thanh âm hỏi.

"Lysa nói cho tôi" Trương Dương cảm giác có chút không đúng, mình có biết, Đỗ Tuyết cũng không nên có phản ứng lớn như vậy.

"Lysa… là Lysa… cô ta còn nói gì nữa?" Đỗ Tuyết thanh âm đột nhiên trở nên bình tĩnh.

"Không nói gì, cô ta chỉ muốn hợp tác cùng tôi, bảo tôi câu dẫn Tùng Hạ, bất quá, tôi không có đáp ứng".

"Anh chớ có chọc cô ta. Cô ta là thành viên của Mafia Mỹ, nghe nói, cô ta là con gái của bố già Mafia…"

"Mafia!"

Trương Dương tim chợt đập mạnh, tầng lớp xã hội đen đã tồn tại hàng trăm năm lịch sử lại gần bên mình như thế. Bất quá, làm Trương Dương có chút khó hiểu chính là, Đỗ Tuyết nói đến Mafia lại không có vẻ gì là sợ hãi.

"Đúng vậy, Mafia, cô ta cùng tôi có cùng mục đích. Nhưng phương pháp khác nhau mà thôi".

Đỗ Tuyết thanh âm chợt lạnh như băng, điều này làm cho Trương Dương có cảm giác không thật. Tựa hồ, Đỗ Tuyết hiện tại cùng Đỗ Tuyết khi nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.

Tùng Hạ, Đỗ Tuyết, Lysa, quan hệ giữa ba người này rốt cuộc là gì?

Rốt cuộc là có âm mưu gì trong đó?

Trương Dương có chút không lý giải nổi, tựa hồ, chuyện rất phức tạp, lại rất đơn giản. Nhưng lại mập mờ không nắm bắt được trọng điểm.

Trương Dương bị lòng hiếu kỳ câu dẫn, đang chuẩn bị truy hỏi, trong bóng đêm Đỗ Tuyết đã đưa ngón tay đặt lên trên môi của hắn.

"Trương Dương, chúng ta khó mà gặp nhau, sẽ không để mấy chuyện không vui này ảnh hưởng. Trương Dương, tôi tuy đã không còn đơn thuần như trước kia, tuy đã bị xã hội này làm ô nhiễm, nhưng thân thể của tôi vẫn sạch sẽ. Tôi… tôi không cần danh phận gì, cái này không quan trọng, tôi chỉ hy vọng… tôi đem lần đầu tiên của tôi cho anh…"

Trong bóng đêm, Đỗ Tuyết không ngừng nỉ non, Trương Dương cảm giác được áo ngủ của Đỗ Tuyết đã được cởi ra, hắn cảm giác được một thân thể mềm mại nóng bỏng đang nhúc nhích trong lòng mình…

Oành!

Trương Dương trong đầu hỗn loạn, loại hấp dẫn cực độ này đối với một nam nhân đang huyết khí phương cương quả thực là một loại tra tấn trí mạng, Trương Dương cảm giác được ngón tay của mình run rẩy, liều mạng cắn răng bảo vệ linh đài thanh minh, không cho tay mình tiếp xúc với làn dê mềm mại kia…

Không được!

Không được!

Trương Dương trong cảm giác cùng Đỗ Tuyết còn thiếu chút gì đó…

Đột nhiên, vô số hình ảnh các cô gái xuất hiện trong đầu Trương Dương, Tiêu Di Nhiên, Liễu Ám, Vương Yến, Tuyết Liên… Cuối cùng, gương mặt lạnh lùng của Na Na như ngừng lại trong óc.

Chỉ có thể có một!

Chỉ có thể có một! Điên cuồng hô to nhắc nhở, Trương Dương chỉ có thể lựa chọn một người. Đột nhiên, Trương Dương ngồi dậy hít thở dồn dập, hắn nhớ tới giác mơ của mình, trong giấc mơ, có một cô gái ở tại bờ biển, ngồi ở trên ghế, từng năm trôi qua, từng ngày trôi qua, từ tóc xanh trở thành tóc bạc, từ hồng nhan trở thành già nua…

Đó là một quá trình già nua.

Đó là năm tháng cô độc!

Trương Dương chậm rãi từ thân thể trần trụi kia lăn xuống giường, cố gắng kềm chế dục vọng. Lúc này, Đỗ Tuyết bởi vì thừa nhận không nổi tinh thần lực đột nhiên bùng nổ của Trương Dương đã ngủ say đi, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Trương Dương cũng không có biện pháp, chỉ có làm cho Đỗ Tuyết ngủ đi mới là lựa chọn tốt nhất, nếu khi Đỗ Tuyết tỉnh táo mà cự tuyệt, không thể nghi ngờ đối với tự tôn của Đỗ Tuyết sẽ bị đả kích một cách đáng sợ.

Rời giường, bật đèn.

Nhìn thoáng qua thân thể trắng như tuyết ở trên giường, Trương Dương thở dài một tiếng, hắn vĩnh viễn không đến được cảnh giới như Lưu Bưu.

Vĩnh viễn không được!

Sau một hồi trầm mặc, Trương Dương vào toilet rửa mặt, sau khi đi ra, đem áo ngủ mặc lại cho Đỗ Tuyết, đắp mền lại rồi lặng lẽ rời phòng, mà tiểu Ngân Mị khi Trương Dương đóng cửa đã nhảy lên trên người Trương Dương, chui vào trong túi, tiếp tục giấc ngủ, tựa hồ, nó vĩnh viễn không bao giờ tỉnh ngủ.

Nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn cùng biển lớn mông lung, Trương Dương không khỏi thở dài một tiếng, con thuyền này tuy có vô số phòng, nhưng lại không có chỗ cho hắn ngủ, cuối cùng vẫn phải lên nóc thuyền.

Lúc này, đã là bốn giờ sáng, có lẽ hừng đông trên mặt biển sớm hơn đại lục một ít, bầu trời xa xa, đã có một tầng mây trắng, tựa hồ là nơi vầng thái dương mọc lên…

Thuyền vẫn chậm rãi trôi, làm cho người ta cảm giác không một gợn sóng.

Trương Dương hiện tại đột nhiên có chút hoài nghi dụng tâm của tiểu hòa thượng. Tựa hồ, tiểu hòa thượng cố ý an bài hắn đến du thuyền này, bằng không, không có khả năng trùng hợp như thế. Nhưng đây cũng là một vấn đề bí ẩn.

Dù sao, tiểu hòa thượng sau khi liên hệ với Trương Dương mới bắt đầu tìm kiếm du thuyền thích hợp, theo phỏng đoán thì không có khả năng tiểu hòa thượng bố trí ra được. Dù sao, muốn bố trí cần phải có thời gian, xem thế nào đây cũng đều là trùng hợp.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Trương Dương cho rằng, du thuyền này vô luận có bao nhiêu dơ bẩn, hoặc có bao nhiêu bí mật, đối với hắn cũng không có quan hệ gì, cho dù Lysa là sinh viêm của đại học Cambridge cũng không quan trọng. Nếu Trương Dương muốn thông qua một sinh viên để điều tra bí mật của cơ sở nghiên cứu sinh mệnh mật mã, hắn có thể tự mình tìm ra mấy trăm cơ hội để tiếp cận người như Lysa.

Chỉ là một Mafia, Trương Dương còn không để ở trong lòng.

Trương Dương hiện tại, đã không phải là Trương Dương trước đây. Trương Dương hiện tại, là một Trương Dương có thể phục kích Đại Hà, quyết định sinh tử của Đại Hà, là một Trương Dương có thể xem chúng sinh như kiến hôi vậy…

Nghĩ đến Đại Hà cả người bị thương chạy trốn, Trương Dương trong lòng xuất hiện sự khoan khoái.

Hắn thích đem cường giả dẫm nát dưới chân, lưu lại mạng của Đại Hà, Trương Dương chính là quyết định muốn đích thân giết Đại Hà! Trương Dương tin tưởng rằng, đến khi tự mình săn đuổi Đại Hà, Tiên Đạo Mạn Mạn của hắn đã đến một mức độ khác.

Lòng tự tin cường đại làm cho Trương Dương đứng ở nóc thuyền có vẻ vô cùng cao lớn.

Bất ngờ, Trương Dương hai tay vung ra, một cỗ khí thế vô cùng vô tận từ trong thân thể Trương Dương tăng vọt. Xa xa, dâng lên một bức màn nước cao mấy chục thước. Làm cho người ta thấy kỳ lạ chính là, bức màn nước này từ từ hạ xuống, không có phát ra tiếng động nào, Tiên Đạo Mạn Mạn trong nháy mắt đã khuếch tán ra mấy ngàn thước, gió biển thổi qua, sóng phập phồng, cá biển nhảy lên, còn có năng lượng trong không khí, tất cả đều được Trương Dương nắm giữ…

Từ từ, Tiên Đạo Mạn Mạn tạo nên một màn sương mù giữa biển!

Trong màn sương mù tựa như có vô số cự long uốn lượn trong không trung, gió lốc từ trong đan điền của Trương Dương xuất hiện, bắt đầu giá ngự lấy du thuyền làm trung tâm lan ra vài dặm không gian, vô số năng lượng trong không trung bị cơn lốc xoáy này lôi vào trong.

Từ từ, lốc xoáy hình thành một hắc động cắn nuốt năng lượng vật chất, lực hấp dẫn càng lúc càng lớn, Trương Dương cảm giác được mỗi một tế bào trong cơ thể đều tràn đầy năng lượng, năng lượng bắt đầu tinh thể hóa, Trương Dương cả người tản mát ra hào quang trong suốt, trong hào quang xuất hiện những tia sáng vàng…

Thời gian từ từ trôi qua.

Đối với Trương Dương mà nói, đã không còn thời gian tồn tại. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Khi tu luyện đến một trình độ nhất định, người tu luyện sẽ sinh ra một loại cảm giác thời gian ngừng lại, điều này cũng đúng là "trong động một ngày, trên đời ngàn năm!". Trên thực tế, vào thời cổ đại, rất nhiều người tu đạo khi tu luyện thường quên đi thời gian, ngồi xuống nhập định có thể là mấy tháng mấy năm, trong lúc tu luyện, thân thể cũng lọt vào trong trạng thái tạm ngừng.

Điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao rất nhiều người tu luyện sống lâu.

Dùng lý luận khoa học để tính toán, đại bộ phận người tu đạo cũng không phải là trường thọ, bọn họ chỉ kéo dài tuổi thọ bản thân mà thôi, trừ thời gian tu luyện, thời gian ở trong cuộc sống cũng không khác gì người thường…

Trên thực tế, dùng vận tốc ánh sáng để giải thích lý luận này phi thường thực dụng, giả thiết nếu một người thường ngồi trên tàu vũ trụ bay với vận tốc ánh sáng rời địa cầu một năm, đối với cơ năng thân thể hắn mà nói, trên thực tế mới chỉ vài ngày, thậm chí là vài giờ. Khi hắn trở về, có lẽ thân thích bằng hữu của hắn sớm đã biến thành tro bụi.

Đương nhiên, Trương Dương không rõ đạo lý này, hắn chỉ cảm giác như ngừng lại, hơn nữa, hắn cùng người tu đạo có bản chất khác nhau. Bởi vì, hắn thủy chung vẫn tỉnh táo, mà không lọt vào trạng thái hỗn độn, hắn có thể tự khống chế thời gian tu luyện, có thể cảm giác được tất cả bên ngoài.

Xé rách!

Xé rách!

Trương Dương cảm giác được, một khe hở không gian tựa hồ bị chân khí của mình xé rách ra, Trương Dương rất thích loại cảm giác này, bởi vì hắn cảm giác được chân khí của không gian phong tỏa cái khe kia cùng với chân khí của mình giống nhau kinh người, chỉ có điểm không giống chính là, chân khí phong tỏa thông đạo không gian này rất ngưng kết, rất thâm hậu. Trương Dương tin tưởng rằng, phong tỏa thông đạo không gian này chính là người sáng lập ra Tiên Đạo Mạn Mạn.

Khi chân khí của mình bị chân khí kia bao vây, Trương Dương cảm giác cả người vô cùng thư thái.

Đó là một loại cảm giác không thể hình dung, phảng phất như hoài bão tiến về phía trước…

Rốt cuộc, đã xé rách…

Tư cảm giống như thủy ngân tràn lan vào trong không gian kia, Trương Dương tham lam dùng tư cảm hấp thụ năng lượng thuần khiết trong không gian loa, lốc xoáy của thân thể càng lúc càng lớn, Trương Dương rõ ràng cảm giác được, năng lượng mà mình tích trữ trong mỗi tế bào đều mở rộng ra, tựa như nâng cấp máy tính vậy.

Tại không gian này, tư cảm của Trương Dương cơ hồ không có bị hạn chế, hoàn toàn có thể tứ vô kiêng kị lan tràn với tốc độ gần bằng vận tốc ánh sáng.

"Rắc… oành!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, những ánh lửa chói mắt văng khắp nơi, bầu trời đêm lạnh như băng bị chiếu sáng rực, tư cảm của Trương Dương tựa như bị một cơn gió lốc thổi qua, cơn gió này làm cho Trương Dương nổi cả da gà…

Đã xảy ra cái gì?

Trương Dương sợ ngây người!

Hoàn toàn ngây ngốc ra.

Trong phạm vi mấy trăm cây số vuông đã biến thành một biển lửa, bên cạnh biển lửa, vô số chiến hạm bị nổ tung, từng khối từng khối kim loại nóng chảy gào thét bay trong vũ trụ, sức nặng có mười tấn, trăm tấn, mười vạn tấn…

Đã xảy ra chuyện gì?

Đã xảy ra chuyện gì?

Trương Dương phảng phất như cảm giác là tận thế vậy, một nỗi sợ hãi khôn cùng lan tràn trong từng tế bào một…

Trương Dương không phải là lần đầu tiên tiến vào không gian này, hơn nữa, cũng không phải là lần đầu tiên gặp cuộc chiến tranh cấp vũ trụ kia. Nhưng loại trường hợp kinh tâm động phách kia cũng là lần đầu tiên được chứng kiến.

Làm cho Trương Dương kinh ngạc chính là, làm cho hắn kinh ngạc chính là vụ nổ cũng không phải là mới xảy ra, vụ nổ khẳng định đã trải qua khá lâu, bởi vì một số tàn dư của vụ nổ đã bay xa cả mấy ngàn cây số.

Duy nhất có thể giải thích chính là, chiến hạm bị nổ có thể tích phi thường khổng lồ, dẫn đến uy lực vụ nổ như là một tinh cầu bị nổ tung vậy.

Là cái gì nổ mạnh như vậy?

Chẳng lẽ là mẫu hạm?

Nghĩ đến mẫu hạm hơn mười cây số kia nổ, Trương Dương sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Trương Dương dùng đầu gối cũng nghĩ được, mẫu hạm nổ đã biểu thị cho một phe đã giành được thắng lợi.

Có kinh nghiệm tiến vào không gian này mấy lần trước, Trương Dương từng đối với số lượng chiến hạm rợp trời rợp đất ở đây thủy chung có chỗ khó hiểu. Bởi vì, chiến tranh tàn khốc như vậy thì chiến hạm nhất định sẽ hao tổn phi thường lớn. Nhưng Trương Dương mấy lần tiến vào đây, đều không có phát hiện số lượng chiến hạm giảm bớt, như vậy chỉ có một khả năng có thể: mẫu hạm có thể không ngừng chế tạo chiến hạm!

Nếu một mẫu hạm lớn từ mười đến cả trăm cây số sinh sản ra vô số chiến hạm, như vậy, tại không gian này tài nguyên kim loại phải phong phú dị thường, chiến hạm vĩnh viễn sẽ không cạn kiệt, điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trương Dương mỗi lần tiến vào không gian này đều gặp chiến tranh.

Chỉ cần có được mẫu hạm, căn bản không cần đình chỉ chiến tranh!

Chiến hạm được bổ sung cuồn cuộn không ngừng có thể vĩnh viễn duy trì sự hao tổn của chiến tranh, chỉ cần tìm được vài tinh cầu có kim loại là có thể làm được.

Là ai đã thắng lợi?

Là ai đã bị đánh bại?