Không phải một người!
Rất nhanh, Trương Dương phát hiện, không chỉ có một người, bởi vì, phía sau người cao có một người lùn hơn đi sát, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, làm cho Trương Dương hiểu lầm là một người.
Không cần đoán Trương Dương cũng biết là ai.
Trên thuyền này, chỉ có hai nam, một là Tùng Hạ thân hình cao lớn, người kia vóc dáng nhỏ hơn Trương Dương không biết tên.
Trong tích tắc, Trương Dương liền ra quyết định, thân thể của hắn tựa như u linh lơ lửng trôi, phảng phất như dung hợp vào trong không khí…
Tùng Hạ cùng tên thấp hơn dùng chìa khóa mở cửa, lẻn đến giường của Trương Dương sờ soạn,vuốt ve, cảm giác một luồng gió lạnh thổi qua, ngây người ra mới biết trên giường trống trơn, không có ai.
"Người đâu?" Tên thấp hơn hỏi.
"Không có ai" Tùng Hạ thất vọng nhìn căn phòng trống rỗng.
Quả nhiên không có ai, trên giường có chút bừa bộn, nhưng không có ai, cửa sổ mở ra, gió biển lất phất, không có chút dấu vết của Trương Dương.
"Chăn mền vẫn còn ấm áp, chẳng lẽ hắn…" Tên thấp hơn sờ soạng chỗ Trương Dương vừa mới ngồi, giọng có vẻ ngạc nhiên.
"Song tính luyến ái…" Tùng Hạ vẻ mặt cũng thất vọng, Trương Dương mất tích duy nhất có thể giải thích chính là Trương Dương đã vào phòng cô gái kia.
Hiển nhiên, tên thấp là song tính luyến ái, vì tìm được đồng đạo mà cao hứng, còn Tùng Hạ lại thất vọng, bởi vì, một đồng tính luyến ái thực không hy vọng bạn tình của mình là song tính luyến ái, như vậy, sẽ có vô số đối thủ cạnh tranh…
Trong khi Tùng Hạ cùng tên thấp hơn ở trong phòng rì rầm, trên thực tế, bắt đầu khi hai người vào phòng thì cơn gió nhẹ thổi qua chính là Trương Dương, Trương Dương lợi dụng ngọn đèn hôn ám cùng tốc độ của thần công Tiên Đạo Mạn Mạn khiến cho hai người ảo giác, trực tiếp lướt qua hai người mà ra khỏi phòng.
Không thể nghi ngờ, né tránh là lựa chọn tốt nhất.
Trương Dương cũng không dám khẳng định có thể nhịn được hay không mà đem hai tên này một nhát giết chết.
Sau khi ra khỏi phòng. Trương Dương nhẹ nhàng đi qua hành lang, hiện tại, hắn chỉ có trên nóc tàu là có thể đi, ban đêm trên đó hơi lạnh nên sẽ không có ai.
"Tam Mộc…"
Khi đi qua phòng 108, một cánh tay trắng như tuyết bắt lấy Trương Dương.
Là Đỗ Tuyết.
"A…"
"Xuỵt… vào đi…" Đỗ Tuyết đưa tay lên môi ra dấu im lặng.
Nhìn thoáng qua cánh tay bị nắm chặt, Trương Dương bất đắc dĩ cùng đi vào, hiển nhiên, lúc này cần im lặng, bằng không hai tên đồng tính luyến ái kia sẽ chạy đến. Nếu để cho Trương Dương lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn đối mặt với Đỗ Tuyết chứ không nguyện ý đối mặt với hai tên đồng tính kia, thực sự là quá ghê tởm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Cửa nhẹ nhàng khép lại, khóa trái.
Đèn trong phòng có màu hồng nhạt, đây là một phòng khá lớn, trang sức so với phòng của hắn tốt hơn nhiều, tràn ngập phong cách Âu Châu, trên vách tường có treo một số tranh khỏa thân của phương Tây. Cả không gian tràn ngập không khí ái muội.
Đỗ Tuyết mở cửa sổ ra, lại kéo màn xuống, sau đó bật đèn sáng lên. Lập tức, trong phòng trở nên rất sáng sủa.
Đỗ Tuyết mặc một bộ váy ngủ màu trắng, đôi chân trần dẫm lên thấm thảm mềm mại, mái tóc còn ướt, hiển nhiên Đỗ Tuyết vừa mới tắm.
Không thể nghi ngờ. Đỗ Tuyết hiện tại so với Đỗ Tuyết trang điểm kia xinh đẹp hơn nhiều, có loại thanh thuần bùn đất không nhiễm, mặt như phù dung mi như liễu, kín kín hở hở làm cho Trương Dương tim đập thình thịch.
Nhìn thấy Đỗ Tuyết rất cẩn thận tẩy trà đảo thủy, Trương Dương có cảm giác phảng phất như trở lại trước kia, nhớ tới khi ở trường học, Đỗ Tuyết cũng từng vì hắn mà tẩy trà.
Trương Dương có nói qua cho Đỗ Tuyết, đại bộ phận trà đều phải dùng nước sôi tráng qua một chút để tẩy đi tro bụi, cũng có thể tẩy đi thuốc bảo vệ thực vật còn sót lại. Không thể tưởng được, Đỗ Tuyết vẫn còn nhớ rõ…
"Đây là trà mới, Động Đình mao tiêm, mặc dù hơi lớn nhưng cũng xem như là trân quí, mời!" Đỗ Tuyết đem chén trà đặt ở trước mặt Trương Dương.
"Làm phiền" Trương Dương gật gật đầu, nâng chung trà lên, cảm giác được lá trà thơm ngát, qua chén thủy tinh trong suốt có thể thấy một lá trà đang lơ lửng trong chén, lá trà bình thường có ba mũi nhọn đã xem như là thượng phẩm, lá trà này chỉ mới có một, nói rõ lá trà này là khá quý, loại trà này, chỉ sợ một ngày cũng không hái được bao nhiêu.
Lá trà màu xanh nõn, nhẹ nhàng nếm qua, hương thấm tận chân răng, quả nhiên là trà mới.
"Trương Dương, tối hôm nay cứ ngủ ở đây, trên chiếc thuyền này, trừ phòng tôi cùng phòng Lysa có thể khóa, bất kỳ phòng nào cũng có thể tự do ra vào" Đỗ Tuyết học động tác của Trương Dương nhẹ nhàng uống một ngụm trà.
"Cảm ơn".
"Tôi biết, anh là Trương Dương, tôi đã thấy qua rất nhiều người uống trà, duy chỉ có anh uống trà là tập trung như vậy, còn có động tác nâng chén trà lên, lông mi của anh nhảy lên, ánh mắt của anh…"
"Cô vì sao lại ở chỗ này?" Trương Dương khẽ thở dài một tiếng.
"Tôi cũng phải có cuộc sống, sau khi Lữ Phi chết, tôi không thể ở tại trường học, cho nên, tôi đến Nhật Bản", Đỗ Tuyết thực không bởi vì Trương Dương không phủ nhận thân phận mà cao hứng, vẻ mặt cô đơn.
"Vẫn khỏe chứ?" Trương Dương không biết nói cái gì.
"Có khỏe hay không anh không thấy được sao?" Đỗ Tuyết thân thể run lên một chút, vội vàng dùng động tác uống trà để che dấu sự thất thố của mình.
"Là người thì đều phải có cuộc sống, cuộc sống vốn là gian khổ, bất quá, tôi tin tưởng rằng, tình hình sẽ càng ngày càng tốt thôi" Trương Dương đột nhiên có một loại cảm khái khó hiểu. Mấy tháng chạy trốn, làm cho hắn chân chính lĩnh hội được sự gian khó trong xã hội. Cuộc sống của Đỗ Tuyết, chỉ là một trong vô số cuộc sống mà thôi, thực không có gì đặc biệt. Thậm chí, Đỗ Tuyết vận khí so với rất nhiều người còn tốt hơn nhiều, ít nhất nàng ta cũng có một cái phao là một người Nhật Bản đồng tính luyến ái giàu có.
"Đúng vậy, sẽ càng ngày càng tốt lên thôi" Đỗ Tuyết lẩm bẩm nói, đột nhiên hai người cảm giác không nói chuyện gì để nói, hai người đã không có đề tài chung, không gặp mấy tháng, đều đã có cuộc sống của riêng mình. Hiện tại, hai người hoàn toàn là người của hai thế giới.
Trong thế giới của Trương Dương, là thế giới giết chóc vô tình, sinh mệnh như cỏ rác.
Mà cuộc sống của Đỗ Tuyết, bị âm mưu, thuốc phiện, đồng tính luyến ái, rượu tràn ngập, đây là hai thế giới khác hẳn nhau.
"Nghỉ sớm một chút đi, trời sẽ nhanh sáng thôi" Đỗ Tuyết buông chén xuống, đi đến bên giường đã được chuẩn bị chỉnh tề.
"Cô nghỉ ngơi đi, tôi ngồi đây là được rồi" Trương Dương nhìn thoáng qua cái giường đôi kia.
"Anh ngại giường này tôi đã ngủ qua?" Đỗ Tuyết sờ soạng giường rồi chậm rãi nói.
"… không…"
Đỗ Tuyết không nói gì, đứng lên, đi đến tủ quần áo, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ ra giường mới
"Không cần đổi" Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Đỗ Tuyết, Trương Dương cảm giác trái tim đau nhói.
Đỗ Tuyết nhìn thoáng qua Trương Dương, vẫn không có ý dừng tay.
"Tôi nói không cần thay đổi" Trương Dương đứng lên đưa tay đổi lấy tấm ra giường trên tay Đỗ Tuyết.
"Anh không chê bai tôi?" Đỗ Tuyết nước mắt không tiếng động chảy xuống.
"Tôi biết, anh từ trong lòng đã chê bai tôi, tôi cảm nhận được, trong mắt của anh, tôi thủy chung vẫn là một cô gái tâm cơ thâm trầm… Đúng vậy, tôi không tốt, tôi đã từng lợi dụng anh, tôi không tốt, nhưng tôi chỉ là một cô gái nhỏ, tôi chỉ muốn tìm được cái thuộc về tôi. Trương Dương, cho đến nay, tôi vẫn muốn nói với anh một tiếng xin lỗi, Trương Dương, xin lỗi…" Nói đến đây, Đỗ Tuyết đã khóc không thành tiếng, thân thể run rẩy.
"Đừng nói, sớm nghỉ ngơi một chút đi" Trương Dương đem Đỗ Tuyết đang uất nghẹn đỡ đến bên giường, để cho nàng ta nằm xuống.
"Không, tôi muốn nói, tôi muốn nói, về sau còn không biết khi nào mới có cơ hội nói… Trương Dương, ngồi đây, nếu anh thực không chê bai tôi, thì ngồi xuống đây…"
Trương Dương chần chờ một chút, rốt cuộc cũng cởi giày ngồi xuống trên giường, để cho Đỗ Tuyết tựa vào ngực mình.
"Trương Dương, khi tại trường học, tôi rất mâu thuẫn, tôi không biết nói thế nào với anh, tôi không thể giải thích với anh, cho đến khi Lữ Phi chết, khi đó, tôi thậm chí hận anh. Nhưng sau khi tôi rời trường học thì phát hiện, tôi đã sai lầm, tôi nhớ đến anh, khổ sở vì nhớ anh, tôi thông qua các loại các dạng phương tiện hỏi thăm về tin tức của anh, nhưng không có. Anh tựa như đột nhiên mất tích vậy…"
Đỗ Tuyết chảy nước mắt, nước mắt ướt đẫm cả ngực áo của Trương Dương, cảm thụ thân thể mềm mại đang run rẩy trong lòng, Trương Dương không chút dục niệm, trong đầu vô cùng tỉnh táo.
"Đỗ Tuyết, tôi nói cho cô một bí mật" Trương Dương nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Đỗ Tuyết.