Nhìn tay cầm bút kia của lão nhân, Trương Dương đột nhiên có một loại ảo giác, loại bàn tay này, hẳn là thích hợp cầm súng hơn.
Rốt cục!
Bộ tác phẩm của lão nhân đã viết xong, Trương Dương cũng âm thầm thở dài một hơi, xem lão nhân viết chữ đúng là một hình phạt tàn khốc, đặc biệt là đối với loại người có trình độ rất thâm sâu về thư pháp như Trương Dương mà nói, xem lão nhân này viết chữ, quá thống khổ, quả thực là một sự hành hạ.
"Thế nào?" Lão nhân nhẹ nhàng cầm bút lông đặt xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành mở rộng ra cho Trương Dương xem, vẻ mặt đắc ý, không hề có chút mất hứng nào như lời nữ chủ nhân nói.
"Khụ khụ……cũng được……" Trương Dương nhìn thấy tác phẩm thư pháp, chỉ có thể lừa dối lương tâm mà cố nói thật tốt.
"Ha ha…..ha ha……Nhóc con, công phu vỗ mông ngựa của ngươi không được học nơi tới chốn a, ngươi phải nói, chữ của Lưu lão, tuy rằng không ra làm sao cả nhưng lại có một sự đặc sắc khác, trong câu chữ lộ ra một cỗ phóng túng……" Lão nhân cười lớn cầm tờ giấy tuyên thành trong tay vò thành một nắm rồi ném vào trong sọt giấy.
"………" Trương Dương toát mồ hôi. Trong lòng hắn định nói như thế nhưng bởi vì thư pháp của lão nhân thật sự là quá kém, hắn nói không ra lời vì thế đã bỏ qua.
"Nghe nói thư pháp của ngươi rất tốt?" Lão nhân thu hồi nụ cười rồi hỏi.
"Cũng được, nhưng đã rất lâu rồi không viết chữ."
"Ừ, viết chữ giống như luyện quyền, gác lại lâu đúng là không tìm thấy cảm giác rồi, có thời gian cứ viết nhiều vào, nó có trợ giúp rất lớn với tâm cảnh đấy." Lão nhân gật gật đầu, thu dọn bàn sách qua loa một lần sau đó ra hiệu bảo Trương Dương đi uống trà.
"Tay của Lưu lão không thích hợp cầm bút, thích hợp cầm súng hơn." Trương Dương khẽ uống một ngụm trà. Trà này là nữ chủ nhân ngâm, mặc dù chỉ hơi ấm một chút nhưng trái lại tạo cho người ta cảm giác ngưng thần tĩnh tâm.
"……" Lão nhân sửng sốt rồi trầm lặng một hồi. "Ha ha, đúng vậy, đôi tay này thích hợp cầm súng hơn, mà không phải cầm bút. Chỉ là, cả cuộc đời này không biết còn có hy vọng lại được cầm súng nữa hay không."
Trên mặt của lão nhân đột nhiên hiện lên một tia hiu quạnh, một tia cô độc, một tia lưu niệm…
Dường như, một câu của Trương Dương đã dẫn dắt tâm tư của hắn, dẫn dắt ra tâm tư chinh chiến giang hồ của hắn.
"Lưu lão, khiến ngươi thất vọng rồi, ta đã buông tha." Rốt cục, Trương Dương đã đối diện với vấn đề của mình.
"Ngươi xác định?" Lưu lão dường như sớm đã biết được kết quả.
"Đúng vậy, khẳng định." Trương Dương gật gật đầu. Đối với lão nhân tên Lưu Thanh Sơn này hắn tràn ngập lòng hiếu kì. Hắn đã từng tỉ mỉ tìm manh mối về ông ấy nhưng không có chút dấu vết nào chứng tỏ lão nhân này từng làm quan, nhưng ngược lại rất nhiều chứng cớ đã biểu thị lão nhân này cũng là xuất thân hắc đạo, nhiều năm trước, lão nhân này còn là một thành viên ở trong một binh đoàn lính đánh thuê nhỏ.
Nhưng chính một nhân vật giang hồ bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn lại có thể kiềm chế lực lượng của Mãi Mãi Đề, khiến Mãi Mãi Đề không dám nhúng tay vào bất cứ việc gì của thành phố ZH.
Cũng chính một người bình thường như vậy, hắn lại có thể khiến một người thượng tướng đặc biệt tới cửa thăm hỏi, thậm chí còn mời hắn và người hiện đang nhậm chức lãnh đạo quốc gia cùng nhau uống rượu.
Tất cả, đều không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng điều này lại thực sự tồn tại. Tại thành phố ZH, sức ảnh hưởng của lão nhân đã tới mức độ tột đỉnh rồi. Vài ngày gần đây, cảm nhận của Trương Dương đặc biệt sâu sắc, một cuộc điện thoại của lão nhân, có thể thay đổi số mệnh của vô số người, ngay cả nhân vật như Đao ca Ma Bì Hổ, đều bị ông ta đùa bỡn trên lòng bàn tay mà không biết.
"Ân, rất bất ngờ nhưng cũng đã ở trong dự đoán, lần này, khiến ta không ngờ chính là Đao ca, nghĩ không ra, Đao ca không ngờ là một nhân vật như vậy, trước kia ta thật sự xem thường hắn rồi, ôi, ta thật sự già….."
Lão nhân đặt chiếc notebook lên bàn trà, bật notebook ra bắt đầu chiếu video.
Nhìn các cảnh hiển thị trên mặt màn hình, Trên đầu Trương Dương toát mồ hôi lạnh, hình ảnh trong này không ngờ là cảnh trong kho hàng, mỗi động tác, mỗi một chi tiết đều thấy rõ ràng rành mạch.
Nếu đây là chứng cớ, cũng đủ bọn Trương Dương và Đao ca bị xử bắn không biết bao nhiêu lần, Trương Dương cảm thấy sống lưng mình đều ướt đẫm, tình báo của lão nhân này đã đạt tới mức không chỗ nào không xâm nhập được.
"Không cần lo lắng, đoạn video này sẽ không tiết lộ ra ngoài." Lão nhân nhìn thoáng qua Trương Dương cười nói.
"Cám ơn Lưu lão."
"Không cần, điều này ban đầu ta đã hứa hẹn với ngươi, nhưng ta rất muốn biết ngươi vì cái mà gì phải buông tha, Đao ca đã thuần phục cho ngươi, nghe nói Bĩ Thái Tử đã cùng Đao ca đạt được thỏa thuận, nói cách khác, trên thực tế, ngươi đã khống chế cả thế lực ngầm của thành phố ZH rồi, vì sao ngươi lại dễ dàng buông tha cho thế lực đáng giá này?" Ánh mắt lão nhân đột nhiên bắt đầu trở nên sáng ngời.
"Thành phố ZH từ trước tới giờ chưa từng rơi vào trong tay của ta, trước kia không có, sau này cũng sẽ không, Đao ca mới là vương giả chính thức của thế lực ngầm thành phố ZH, Đao ca chẳng qua là bởi vì nguyên nhân của Mao Vân Hoa mà chịu ủy khuất cầu toàn, hắn không hề thuần phục ta, Đao ca là một người đáng để ta khâm phục, cho nên, ta lựa chọn rút chân khỏi đó, ta không muốn phát sinh mâu thuẫn với Đao Ca, ta cũng quý trọng tình hữu nghị với Mao Nhân Quốc."
"Ha ha, hẳn là không chỉ nguyên nhân ấy, tiếp tục đi!" Lão nhân cười nói.
"Hết rồi." Trương Dương lắc lắc đầu.
"Có, nói đi." Lão nhân rất cố chấp.
"……" Trương Dương không biết nói gì.
"Ngươi cẩn thẩn nghĩ lại, ngươi sẽ phát hiện, Đao ca chỉ là một trong các nguyên nhân, nhưng khiến ngươi quyết định buông tha tuyệt đối không phải bởi vì đao ca, cứ cẩn thận nghĩ lại đi." Lão nhân nhẹ nhàng uống một ngụm trà rồi cười, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Trương Dương, phảng phất như muốn nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của Trương Dương.
"Ta ……" Trương Dương thở dài một tiếng, hắn phát hiện, bản thân ở trước mặt lão nhân không ngờ có cảm giác không thể nào lẩn trốn.
"Ngươi không nói, vậy ta nói, ngươi sợ trở thành Đao ca thứ hai, bởi vì thế lực của Đao ca tại Thành phố ZH đã vô cùng đáng sợ, nhưng hắn trước sau vẫn không có cách nào thoát khỏi vận mệnh bị người ta sắp đặt, tiềm thức của ngươi bài xích với loại vận mệnh này, ngươi cho rằng, cho dù là Đao ca thần phục ngươi, Thành phố ZH trước sau đều không phải phạm vi thế lực của ngươi, ở chỗ này có quá nhiều lực lượng ẩn tàng có thể trong nháy mắt thay đổi lực lượng của Thành phố ZH, chẳng hạn như ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, lập tức có thể khiến cho những nhân vật vật làm mưa làm gió như Ma Bì Hổ, Đao Ca, Bĩ Tử Thái tan thành mấy khói,bọn họ cực cực khổ khổ cố gắng cả đời xây dựng lực lượng còn không bằng một cuộc điện thoại của ta……Ngươi vốn đã nhìn thấu bản chất sự tình, cho nên ngươi buông tha….." Lão nhân đĩnh đạc nói.
"Cứ coi là như vậy đi." Trương Dương thở dài một tiếng, lúc hắn thấy phần hiu quạnh của Đao ca, hắn lập tức có một sự sốt ruột chẳng biết tại sao, Đao ca hiện tại có thể là tương lai của mình hay không, đối với vấn đề này Trương Dương đã suy nghĩ rất rất lâu rồi.
Đao ca không có bối cảnh. Mà chính mình ư? Cũng không!
Quyền lợi của Đao ca, thế lực của đao ca, đều không phải là thứ Trương Dương muốn.
Nếu ngày nào đó có ai mất hứng hoặc là gặp phải tình huống của đao ca hiện tại, vậy thì kết cục của Đao ca chính là kết cục của Trương Dương hắn.
Điều này làm cho Trương Dương thực sự rất không thoải mái, hắn không thích cảm giác số mệnh của chính mình bị người khác khống chế, loại cảm giác này rất không tốt. Tại kho hàng của Ma Bì Hổ, khi Đao ca còn chưa chạy tới, Trương Dương có một cảm giác thực bất lực, Trương Dương không muốn loại tình huống này lại xuất hiện trên người mình.
"Vậy ngươi có dự định gì không?" Lão nhân không tiếp tục vấn đề kia.
"Không biết. Ta tạm thời không có mục tiêu. Điều cần làm chính là trốn tránh sự truy sát của Mãi Mãi Đề, sau đó xây dựng thế lực của mình, cường đại đến mức đủ để chống chọi được với Mãi Mãi Đề."
"Ân, Mãi Mãi Đề không đáng nhắc đến, hắn mặc dù có chút thế lực, nhưng hắn muốn giết chết ngươi cũng sẽ không dễ dàng như vậy đâu." Lão nhân cười nói.
"Tại sao?" Trương Dương không nhịn được hỏi, đối với Trương Dương mà nói. Hắn càng ngày càng hiểu rõ Mãi Mãi Đề thì càng phát hiện, thế lực của Mã Mã Đề lớn đến đáng sợ, cho dù là cộng thêm mười Đao ca cũng không có cách nào đánh đồng với Mãi Mãi Đề.
"Bây giờ bản thân Mã Mã Đề gặp phải một nguy cơ vô cùng trọng đại, hắn đã không còn thời gian băn khoăn đến ngươi nữa rồi. Hơn nữa tổ chức sát thủ "Thần Thoại Thời Đại" đã công bố rõ ràng trên thegioitruyen.com tin tức từ chối săn giết ngươi, vì thế có thể nói, vài sát thủ nổi danh cũng sẽ thận trọng đợi xem Mãi Mãi Đề nâng phần thưởng, dù sao, "Thần Thoại Thời Đại" cũng đã cự tuyệt làm ăn, bên trong khẳng định cất dấu bí mật rất lớn, sát thủ thông thường chỉ là cầu tài, không muốn bị cuốn vào trong âm mưu của các thế lực, đương nhiên, cũng không loại trừ vài tên tiểu sát thủ vì muốn nổi danh mà tìm tới các ngươi."
"Tại sao "Thần Thoại Thời Đại" phải công khai tuyên bố?" Trương Dương kinh ngạc hỏi.
"A a, ta cũng muốn biết nguyên nhân, lịch sử từ trước tới nay của "Thần Thoại Thời Đại", chính là lần đầu tiên phát ra loại thông báo xác định rõ cự tuyệt săn giết người này, xem ra các ngươi cũng không đơn giản a, không ngờ khiến ông chủ của Thần Thoại Thời Đại truyền đạt loại mệnh lệnh này."
Nhìn vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của lão nhân, Trương Dương không khỏi có chút mờ mịt, dường như bọn họ cùng tổ chức sát thủ Thần Thoại Thời Đại vốn không có chút qua lại nào, hắn nghĩ đến nát óc cũng không cách nào nghĩ ra nguyên nhân gì khiến ông chủ của Thần Thoại Thời Đại thông báo truyền đạt loại mệnh lệnh này.
Phải biết rằng, truyền đạt mệnh lệnh này có biết bao nhiêu hàm nghĩa, tổ chức sát thủ "Thần Thoại Thời Đại" tồn tại trong giới sát thủ dường như là tột đỉnh, bọn họ nhận hay không nhận mối làm ăn gì căn bản không cần công bố, sau khi một ít sát thủ nhìn thấy thông báo này, phản ứng đầu tiên chính là sẽ sinh ra một loại liên tưởng, cho rằng bọn họ và "Thần Thoại Thì Đại" có một mối quan hệ nào đó.
Không thể nghi ngờ, tin tức này đối với Trương Dương mà nói là một cái tin tức tốt, cái loại cảm giác bị sát thủ ngắm chằm chằm này vô cùng vô cùng không tốt.
"Đúng rồi, chiến thiếp này phải nhờ ngài chuyển giao tướng quân." Trương Dương lấy từ trên người bức chiến thư đưa cho lão nhân.
"Ngươi không đi Bắc Kinh ư?" Lão nhân sửng sốt, cũng không có nhận chiến thư kia.
"Không đi nữa, đi cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
"Ngươi nhận bức chiến thư, giết chết người đưa chiến thư, bức thư này, ngoài ngươi cũng không còn ai có thể đưa." Lão nhân cười khổ nói.
"Hả …… tại sao?"
"Hai nước giao chiến đều không chém sứ giả tới, các ngươi đã giết người đưa tin, ngọn núi đã sụp xuống, ngươi còn đổ lên lão nhân như ta vào cùng làm gì?"
"Nhưng…… nhưng…… Chuyện này không quan hệ với ta, ta chỉ là chuyển giao mà thôi…"
Trương Dương lập tức phát hiện đại sự không ổn, người như Lưu lão cũng không dám nhận thiếp mời, lại phải để mình tiếp nhận, xem ra đối phương tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản.
"Nếu người đưa tin không chết, tự nhiên là không có vấn đề, mấu chốt là sứ giả này đã chết, lão nhân gia ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, loại chuyện này thì đừng đổ lên trên đầu ta." Lão nhân cười khổ đẩy tay của Trương Dương trở về, rõ ràng chạm cũng không muốn chạm chiến thư kia.
"Vậy vậy …… vậy làm sao bây giờ?" Trương Dương thấy vẻ mặt của lão nhân, đột nhiên sinh ra một loại nguy cơ mạnh mẽ. "Không có biện pháp, trên thế giới này, ngoại trừ ngươi tự mình đưa thư đến tay của tướng quân sẽ không có ai bằng lòng giúp ngươi việc này. Nhân vật ngươi chọc vào so với Mã Mã Đề còn mạnh hơn ngàn vạn lần, hiện tại chỉ có tướng quân mới có biện pháp cứu ngươi thôi ……" Lão nhân thở dài nói.
"So với Mã Mã Đề lớn mạnh hơn ngàn vạn lần…" Sống lưng Trương Dương nhất thời phát lạnh.
"Trên thực tế thì không thể so sánh, trong mắt người kia, ngay cả con sâu cái kiến Mãi Mãi Đề cũng không bằng, đương nhiên bao gồm cả ta ở trong đó, người kia đều sẽ không để vào trong mắt. Người có thể được hắn đặt trong mắt, thế giới này sẽ không vượt qua hai mươi người, tướng quân chính là một người trong đó!"
Trán Trương Dương toát mồ hôi lạnh. Hắn từ trước tới giờ chưa hề nghĩ đến mình chỉ là chuyển giao một bức chiến thư, không ngờ lại chọc phiền toái lớn như thế.
"Lưu lão, người là do Đao ca giết, người kia có thể tìm tới Đao ca hay không?" Trương Dương rất lo lắng đến sự an nguy của Đao ca.
"Sẽ không, không ai biết là Đao ca giết. Hắn chỉ có thể tìm manh mối từ trên chiến thiếp này, mà hiện tại chiến thiếp đang ở trong tay ngươi, cho nên …… ôi ……"
"Lưu lão, Đại Hà rốt cuộc là người thế nào?"
"Một người Nhật Bản. So với ngươi lớn không đáng bao nhiêu, hắn là một thiên tài duy nhất xuất hiện trong hơn một trăm năm của Nhật Bản, không! Là thiên tài trong thiên tài …… Ân, quên chuyện này đi, có một số việc sớm muộn gì cũng phải nói cho ngươi, không bằng bây giờ nói luôn, ngươi cũng sớm chuẩn bị tâm lý đi."
Lưu lão khẽ uống một ngụm trà, trong ánh mắt nhất thời hơ vô, dường như đang nhớ lại năm tháng đỉnh cao đã mất đi trước kia. Rốt cục, sau một hồi lâu, Lưu lão mới nói chuyện.
"Trong loài người, có một nhóm thiên tài đặc thù, bọn họ thông thạo tính toán, thông thạo các loại ngôn ngữ. Bọn họ thiện việc phát hiện ra đầu mối võ công cổ đại từ bên trong vài thư tịch. Bọn họ trải qua hơn mười năm, thậm chí mấy trăm năm thời gian làm thân thể của mình tiến hóa tới đỉnh cao nhất của thân thể loài người, người như thế, vô cùng vô cùng ít ỏi, sau khi trải qua đại chiến thế giới lần II, người như thế càng ngày càng ít ……"
Lông mày Trương Dương nhảy dựng lên, thiên tài tính toán, thiên tài ngôn ngữ, từ trong sách cổ tìm kiếm manh mối, đây chẳng phải là nói hắn sao?
"Bao nhiêu người?" Trương Dương vội vã hỏi.
"Hơn hai mươi người, không có thống kế cụ thể, mặc dù rất khó sinh ra một thiên tài, nhưng đôi khi vẫn có loại thiên tài như thế xuất hiện, mà ngươi, cũng đang có loại xu thế phát triển này."
"Đông Quốc có bao nhiêu loại thiên tài này?" Đây là vấn đề Trương Dương quan tâm nhất.
"Thực ra không nên dùng thiên tài để hình dung bọn họ mà có một thuật ngữ vô cùng cường đại: cường giả! Ở Đông Quốc là quốc gia nhiều cường giả nhất, Malaysia, Vân Nam*, Myanma, Ấn Độ… Những quốc gia Châu Á này hoặc nhiều hoặc ít đều có một hoặc hai, Đông Quốc đông dân số nhất, có hơn mười người, Nhật Bản dựa theo tỉ lệ dân cư để tính thì có ít nhất, chỉ có một người là Đại Hà ……"
"Một người ……" Trương Dương không nhịn được thở dài một hơi.
"A a, một người không nhiều lắm, nhưng nếu như người này là thiên tài trong thiên tài, vậy thì một người cũng quá đủ, mười tám năm trước, Nhật Bản còn có một siêu cấp cường giả, chỉ là cuối cùng bị một người Đông Quốc giết chết ở núi Phú Sĩ, người đó chính là sư phụ của Đại Hà, thực ra cái tên Đại Hà này chính là dùng theo tên của sư phụ hắn, sư phụ của hắn cũng gọi là Đại Hà!"
"Là ai có thể giết cường giả?" Con mắt Trương Dương đột nhiên sáng ngời, hắn nghĩ đến thần thông của người bên trong công viên, thật sự nghĩ không ra còn có người nào có thể chiến thắng loại người giống như thần đó.
"Người này ……" Đột nhiên giọng nói lão nhân dừng một chút rồi thở dài: "Nếu nói chúng ta trong mắt cường giả tương đương với con sâu cái kiến, vậy thì những cường giả này trong mắt người đó cũng chỉ là con sâu cái kiến ……"
"Là ai?" Thân thể Trương Dương đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt bắn ra một tia lửa cuồng nhiệt.
Nhưng lời của lão nhân lại giống như một chậu nước lạnh đổ lên đầu Trương Dương.
"Không còn sớm rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, chiến thư này tự mình nghĩ biện pháp đưa đến tay của tướng quân, dù sao cũng không vội, còn có thời gian gần ba tháng, mặt khác, ngươi phải nhớ kỹ, tại sao Mãi Mãi Đề giết ngươi không chết, không phải bởi vì ngươi có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu vận khí tốt, mà bởi vì ngươi là người có khả năng nhất trở thành cường giả đầu xuất hiện trong hai mươi năm qua…… a a …… Một trăm năm cũng xuất hiện không được một người, cho nên rất nhiều lực lượng đang vô tình bảo vệ ngươi, sợ ngươi chết yểu, cho nên khi làm việc cứ phải suy nghĩ đầy đủ sau đó mới làm, cứ như vậy đi…." Lão nhân khẽ nhắm mắt, kết thúc cuộc nói chuyện.
"Ân ……" Vẻ mặt Trương Dương thất vọng.
"Đúng rồi, quên nói cho ngươi một việc." Lão nhân đột nhiên kêu Trương Dương vốn đã đi ra đến ngoài cửa.
"Hả …… Chuyện gì?"
Trương Dương kích động một hồi, chẳng lẻ lão nhân này đã nghĩ thông suốt, muốn nói cho hắn một chút bí mật.
"Ngươi biết tại sao Đại Hà tuổi trẻ như vậy lại có thể trở thành cường giả không?"
"Ta …… ta sao biết được chứ ……?"
"A a, thành công của Đại Hà, dĩ nhiên bởi vì tư chất thông minh của hắn, nhưng có một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì sau lưng hắn có dòng họ Thiên Hoàng, có Sơn Khẩu tổ làm chỗ hậu thuẫn kinh tế cường đại, một người thiên tài không có sức người sức của cường đại làm hậu thuẫn phía sau cũng rất khó trở thành cường giả, cho nên, ngươi cách con đường của cường giả còn rất xa rất xa …" Truyện được copy tại Truyện FULL
"Sức người và sức của cùng với việc trở thành người mạnh có liên quan tất yếu sao?" Trương Dương sửng sốt.
"A a, ngươi cứ nghĩ đi, dần dần ngươi sẽ nghĩ thông suốt, theo những tin tức ta nắm giữ đã chứng tỏ, bây giờ mỗi một cường giả còn lại của thế giới sau lưng đều có bối cảnh phú khả địch quốc ( giàu có ngang quốc gia ), tốt lắm, hẹn gặp lại ở Bắc Kinh!"
Trương Dương không nói gì, hắn vốn không muốn đi Bắc Kinh, xem ra vì chiến thư này, vẫn thật sự phải đi Bắc Kinh một chuyến rồi.
Sau khi Trương Dương từ biệt thự đi ra, vẫn còn bị vây trong hoảng loạn.
Từ đầu đến cuối hắn không cách nào hiểu được cường giả cùng tài phú lại đan xen với nhau.
Trương Dương có một loại cảm giác suy tính hơn thiệt, từ trong miệng lão nhân hắn biết rất nhiều bí mật, hơn nữa biết mình rất có khả năng trở thành một cường giả trăm năm hiếm thấy, đồng thời Trương Dương cũng biết, hắn đã cùng một cường giả trong cường giả vô duyên vô cớ kết một cái thù giết chết sứ giả.
Dù sao có nhiều bọ chét hơn nữa cũng không sợ ngứa thêm, đã có địch nhân là Mãi Mãi Đề, thêm một người như Đại Hà cũng không sao cả, chung quy một nhân vật cấp bậc đại sư sẽ không từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Đông Quốc để truy sát một tiểu nhân vật như hắn!
Thật vất vả mơ mơ màng màng, miên man suy nghĩ trở lại phòng trọ, đã tới rạng sáng, Lưu Bưu đã ngủ, chỉ còn A Trạch đang đứng ngẩn ngơ ở trên sân thượng.
"A trạch, làm sao vậy?" Gần đây Trương Dương phát hiện tâm tư của A Trạch càng ngày càng nặng.
"Ta phải về nhà một chuyến." Vẻ mặt A trạch đờ đẫn ngồi lên ghế sô pha.
"Ân, có thể nói cho ta biết không?" Trương Dương gật gật đầu.
"Đã tới hai năm ngày giỗ của ca ca ta." Mặt A trạch không chút thay đổi, dường như đang nói một chuyện không liên quan đến mình vậy.
Trầm mặc, trầm mặc trong áp lực.
Khó trách gần đây A Trạch như người mất hồn thì ra là hai năm ngày giỗ ca ca hắn đã sắp tới.
Tiếp xúc gần đây, Trương Dương đã hiểu rõ gia đình của A Trạch, lúc A Trạch còn rất nhỏ thì đã mất đi cha mẹ, cùng ca ca sống nương tựa lẫn nhau, hai huynh đệ cảm tình rất tốt, ca ca A Trạch đi theo thủ hạ của A Lý Mộc lăn lộn kiếm sống, cuộc sống cũng đầy đủ, khi đó, A Trạch còn đi học, đến sau khi anh trai của A Trạch chết thì hết thảy đều đã thay đổi ……
A Trạch thôi học, bước lên con đường báo thù cho ca ca…
Đối với một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi mà nói, đó là một con đường vô cùng gian khổ, ở đây hai năm, A Trạch ngoại trừ nướng thịt dê ra, tựa hồ tất cả thời gian đều tốn ở trên thanh yêu đao.
Không thể nghi ngờ, A Trạch là một đứa bé có ý chí kiên cường tới đáng sợ, cuối cùng, hắn đã thành công, mặc dù thành công này có một nhân tố là Trương Dương, nhưng hắn vẫn đạt được mục đích của mình.
"Ngày mai còn có chuyện gì không?" A trạch đột nhiên hỏi.
"Không…"
"Ân, vậy tốt rồi, sáng sớm ngày mai ta tới tìm Đao ca!" A trạch gác lại một câu rồi sau đó đi vào phòng của mình.