Đồ Thần Chi Lộ

Chương 194: Cảnh giới thảm không thể nhìn nổi




Trương Dương, A Trạch, Lưu Bưu ba người đồng thời trầm mặc trở lại phòng trọ.

Từ đầu chí cuối, A Trạch và Lưu Bưu đều không nói gì.

Lúc ba người ngồi lên ghế sôfa, lại là một hồi trầm mặc dài lê thê, Trương Dương có chút ngồi không yên, hắn vẫn đang chờ đợi A Trạch và Lưu Bưu đặt câu hỏi, nhưng hai người bọn họ đều không nói gì.

Nếu nói A Trạch không nói gì thật ra sẵn đã như vậy, dù sao A Trạch vốn là người trầm mặc ít nói, nhưng Lưu Bưu cũng không nói gì, vậy thì có chút không hợp với thường tình rồi.

Lưu Bưu vĩnh viễn là một người giấu lời không nổi.

"Ngươi không lên tiếng?" Trương Dương phát hiện, mình không ngờ không còn sự kiên nhẫn của ngày trước nữa, trong lòng có một sự sốt ruột không thể hiểu nổi.

"Có!"

Lưu Bưu nhìn thoáng qua Trương Dương, vẫn như cũ dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau thanh khảm đao sắc bén trong tay, lưỡi thanh khảm đao đã có vài vết rạn nứt, mặc dù không ảnh hưởng đến chiến đấu nhưng rất khó coi.

"Tại sao không hỏi?" Trương Dương sửng sốt.

"Ta biết, ngươi chắc chắn có lý do, nếu ngươi nguyện ý nói cho chúng ta thì tất nhiên sẽ nói, nếu không nguyện ý, hỏi cũng chả ích gì…"

Trương Dương có một sự kích động muốn hộc máu, Lưu Bưu từ lúc nào có thể nói ra những lời nhìn xa trông rộng như thế?

"Nói đi! Ta thấy ngươi cũng kìm nén đến mức rất thống khổ rồi." A Trạch phát ra một câu càng khiến cho Trương Dương hộc máu.

"Khục khục…Ta hỏi các ngươi một câu, các ngươi thích Đao ca sao?" Trương Dương lúng lúng ho khan vài tiếng rồi hỏi.

"Không sai, là một nam nhân rất cương trực." A Trạch đùa nghịch ngọn yêu đao trong tay nói.

"Ân, đúng, là một nam nhân chân chính, một nhân vật đại ca chân chính." Lưu Bưu gật đầu tán đồng nói.

"Ân, xem ra, ý kiến hai người rất nhất trí, vậy thì ta hỏi một câu, nếu bảo các ngươi bây giờ giết chết Đao ca, các ngươi sẽ giết sao?" Trương Dương hỏi.

Đột nhiên trong lúc đó, trong phòng lại trầm mặc một hồi. Đây là một vấn đề rất chân thực, đối với vấn đề này, Trương Dương suy nghĩ đã rất lâu mà không hề tìm được đáp án.

Đối với vấn đề này, Trương Dương nghĩ tới một câu nói của sát thủ Lý bá.

"Vĩnh viễn cũng không nên cố gắng tìm hiểu mục tiêu ngươi muốn giết chết!"

Lúc ấy Trương Dương không hề đặt câu nói này ở trong lòng, dù sao giết chết một mục tiêu hẳn là càng tìm hiểu càng tốt. Nhưng hiện tại Trương Dương đã hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói này, đối với một sát thủ mà nói, tìm hiểu mục tiêu ám sát của mình là một sự hành hạ vô cùng thống khổ.

Đúng như bây giờ, nếu Trương Dương không tìm hiểu Đao ca, hắn giết chết Đao ca không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, nhưng bây giờ Đao ca ở trong tầm mắt hắn, đã là một nam nhân có máu có thịt, một người trọng tình trọng nghĩa, có nguyên tắc. Chính vì sự hiểu rõ này mà Trương Dương đã không cách nào xuống tay nữa.

Mỗi một mục tiêu của sát thủ, đều là người sống có máu có thịt, bọn họ có cuộc sống của mình, có gia đình của mình. Hơn nữa kẻ có thể khiến người ta bỏ tiền ra mời sát thủ đại đa số đều có nhân cách mị lực bất phàm. Loại người này càng tìm hiểu càng rất khó hạ thủ, rất dễ dàng khiến sát thủ nảy sinh tâm lý mâu thuẫn mà xuống tay không nổi, vì để ngăn chặn loại tình huống này xuất hiện, bình thường sát thủ chỉ sẽ nhớ quy luật cuộc sống mục tiêu của mình, rất ít khi điều tra cuộc sống mục tiêu đó***, tránh tìm hiểu tính cách mục tiêu một cách quá rõ ràng.

"Sẽ giết!"

Đột nhiên, Lưu Bưu và A Trạch đồng thanh nói.

"A…..tại sao?" Trương Dương ngây ngốc, đáp án này hình như không phải phát ra từ miệng Lưu Bưu, phải biết rằng, Lưu Bưu bội phục nhất chính là loại nhân vật như Đao ca.

"Không tại sao cả, ra ngoài lăn lộn tất nhiên sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy, nếu gặp được đối thủ mình yêu thích bội phục mà không cách nào xuống tay, vậy còn lăn lộn cái con mẹ gì, chỉ có điều nếu như sau khi ta giết Đao ca, cả đời này cũng sẽ rất không vui vẻ, Đao ca là một lưu manh chân chính, hắn đại biểu cho giấc mộng của vô số lưu manh, kỳ thật, hắn cũng là giấc mộng của ta…….."

"Ta đồng ý!" Câu trả lời của A Trạch vĩnh viễn ngắn gọn.

"Đúng!" Trương Dương đột nhiên có cảm giác vui mừng thanh thản vô cùng: "Ta vừa rồi đi là bởi vì ta không muốn các ngươi khổ sở, Đao ca hiện tại mặc dù khuất phục, nhưng đó không phải là sự khuất phục thực sự mà là một sự khuất phục bất đắc dĩ, loại tình huống này nếu tiếp tục phát triển thì sẽ sản sinh ra một cỗ oán niệm cường đại, mà kết quả cuối cùng của việc sinh oán niệm này chính là chúng ta không thể không diệt trừ Đao ca, vì đã có thể dự đoán quá trình xảy ra của việc này, nên ta dứt khoát bỏ qua, ta không muốn vì một Đao ca mà khiến ba huynh đệ chúng ta cả đời không vui vẻ…"

"Ta cần chính là cái tâm của Đao ca chứ không phải con người Đao ca, ta hi vọng Đao ca trở thành huynh đệ giống các ngươi, mà không phải là Đao ca thời khắc nào cũng phải đề phòng, ta kính trọng cách làm người của Đao ca, kính trọng sự cương trực của Đao ca, vì thế ta nguyện ý vứt bỏ đoạn thời gian nỗ lực gần đây cho Đao ca!" Thanh âm Trương Dương trầm thấp vô cùng, khiến người ta có loại cảm giác dồn nén, dù sao có thể ở thành phố ZH đi đến bước này đã rất không dễ dàng rồi, hơn nữa cũng rất không dễ báo cáo cho lão nhân ở đó. Chỉ có điều, Trương Dương cho rằng nó đáng giá, hắn không muốn bây giờ đặt xuống một quả bom hẹn giờ.

Lưu Bưu không nói gì, đi tới trước mặt Trương Dương, vươn tay ra nắm chặt lấy tay Trương Dương.

A Trạch trầm mặc một hồi rồi cũng đứng dậy, đặt tay lên trên bàn tay của hai người.

Ba cánh tay, xiết chặt cùng một chỗ.

Đột nhiên trong lúc đó, khoảng cách ba người kéo lại gần nhau rất nhiều, đặc biệt là A Trạch, nếu nói tình hữu nghị giữa hai người Lưu Bưu và Trương Dương có thể chịu được bất cứ đả kích nào, vậy thì quan hệ giữa họ và A Trạch càng giống như một loại hợp tác hơn.

Gần đây, Trương Dương rõ ràng cảm giác được A Trạch đã dần dần dung nhập vào cái nhóm nhỏ của bọn họ, từ khi hắn xuất đao giết chết tên võ sĩ quyền anh kia cho Lưu Bưu đã chứng minh vấn đề này.

Tuy nhiên, công lao của Lưu Bưu ở điểm này không thể không tính, rất nhiều lúc Trương Dương không thể không bội phục tác phong của Lưu Bưu, nó rất dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác thân cận, từ tiểu hòa thượng đến tướng quân, rồi lại Đao ca, A Trạch…Những nhân vật này đối với Lưu Bưu đều có hảo cảm, có lẽ chính sự cẩu thả tùy tiện này của Lưu Bưu mà theo đó cá tính không chút giả dối nào đã khiến người ta dễ dàng sinh ra cảm giác thân cận.

"Các ngươi trước tiên ở nhà chờ ta, ta ra ngoài gặp một người, mặc dù ta không hoàn thành lời hứa hẹn, nhưng ta vẫn phải khai báo lại một lần." Trương Dương khổ sở đi tới bên cửa.

"Trương Dương." Đột nhiên, A Trạch hô.

"Ân?" Trương Dương vốn đã mở cửa phòng liền quay đầu lại nhìn A Trạch, lúc này trên mặt A Trạch tràn đầy vẻ nghiêm túc.

"Ba người chúng ta, võ công của ngươi cao nhất, tư duy của ngươi mẫn tiệp nhất, chuyện ngươi suy xét lại càng thâm sâu, mãi đến giờ đều là ngươi làm việc, ngươi đương đầu, vì thế theo lẽ đương nhiên, ngươi bất tất phải lo lắng đến cảm thụ của chúng ta, bất kể ngươi quyết định thế nào, chúng ta đều sẽ ủng hộ, không cần việc gì cũng phải giải thích cho chúng ta!"

"Ta đồng ý!" Lưu Bưu gật đầu tán thành.

"Cám ơn…"

Trương Dương không dừng lại, lập tức đóng cửa rời đi, bởi vì hắn cảm giác khóe mắt mình nóng lên, thế nào là tri kỷ? Đúng cũng ủng hộ, sai cũng ủng hộ, sự ủng hộ vô điều kiện như thế mới là tri kỷ thật sự.

Lúc này đã là đêm khuya, trên đường đi có chút lạnh lẽo.

Đao ca….Nghĩ đến Đao ca, Trương Dương không khỏi thở dài một hơi, nếu không có sự xuất hiện của Mao Vân Hoa, Đao ca đã trở thành vong hồn dưới đao, cả thành phố ZH mặc dù không thể nói hoàn toàn rơi vào trong tay hắn, nhưng cũng cách không xa, tiếc là đã hao phí nhân lực tư nguyên của lão nhân.

Dãy biệt thự hoàn toàn yên lặng tĩnh mịch, thỉnh thoảng có vài tuần tra bảo vệ qua đường.

Lúc Trương Dương đi tới cổng nhà lão nhân thì đột nhiên phát hiện, cổng đã mở, lúc Trương Dương bước vào, lập tức nhìn thấy nụ cười híp mắt của nữ chủ nhân, hết sức hiền hậu, khiến cho Trương Dương có cảm giác rất thân thiết.

Trương Dương phát hiện, hắn không ngờ từ trước tới giờ chưa từng xưng hô với nữ chủ nhân.

"Bá mẫu, chào." Trương Dương hơi cúi lưng, đối với vị nữ chủ nhân hiền hậu tràn ngập nét cổ điển thi vị này hắn cảm thấy cúi đầu so với bắt tay gật đầu lại thích hợp hơn. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Chào cậu, chờ cậu đã rất lâu rồi, ở trên tầng hai, trà đã pha sẵn rồi đấy." Nữ chủ nhân vẻ mặt yêu thương vỗ vỗ cánh tay Trương Dương nói.

"Cám ơn bá mẫu."

"Đi lên đi, ông ấy đang mất hứng, cậu lượng thứ nhé."

"Vâng…."

Đột nhiên trong lúc đó, Trương Dương cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn, cỗ áp lực này chỉ vì một câu nói của nữ chủ nhân, lão nhân tại sao lại mất hứng?

Chẳng nhẽ nói ông ấy đã biết quyết định của mình?

Hay là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khác?

Lòng Trương Dương rất thấp thỏm lo âu, mỗi khi đối mặt với lão nhân, hắn đều có cảm giác bị nhìn thấu mọi chuyện, dường như mình ở trước mặt ông ấy không có bí mật nào có thể giấu nổi….

Cả căn biệt thự đều rất yên ắng, mặc dù có vài người giúp việc, nhưng đám giúp việc hình như cũng chú ý hết sức cố gắng không phát ra tiếng động, hiển nhiên, lão nhân thích khung cảnh tĩnh lặng.

Cửa thư phòng đã mở rộng, lão nhân đang viết thư pháp, thư pháp của lão nhân khiến Trương Dương có cảm giác thảm không thể nhìn nổi, không hề có chút mỹ cảm, chữ cũng nghiêng ngả cong lệch, căn bản không hề có quan hệ với nghệ thuật.

Tuy nhiên, thư pháp của lão nhân mặc dù khiến Trương Dương nhìn muốn hộc máu, nhưng sự chuyên chú của lão nhân tập trung vào vẫn khiến Trương Dương có một chút cảm động, có thể cầm bút lông luyện chữ đến mức thảm không thể nhìn nổi mà vẫn miệt mài luyện tập, loại cảnh giới này đã rất đáng để bội phục rồi.

Ít nhất, Trương Dương vẫn chưa đạt đến loại cảnh giới này!