Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng

Chương 17: Sư tôn ơi, người thật tốt




Cậu bé ôm vò rượu nhỏ, lạch bạch đi đến trước quầy rồi kiễng chân, tay giơ vò rượu nói: "Trương công tử bảo con tới mua rượu."

Ông chủ nhấc vò rượu lên: "Vẫn là Nữ Nhi Hồng à?"

Cậu bé vâng một tiếng, lấy một thỏi bạc từ túi tiền thêu hình lá trúc đưa cho ông chủ: "Đây là tiền rượu ạ."

Ông chủ thu tiền rồi đi lấy rượu.

Cậu bé nghiêng người, bả vai nho nhỏ chống quầy, vừa buồn chán nghịch đai lưng vừa chờ ông chủ đi ra.

Nó đợi bao lâu thì Sở Hàn liền nhìn bấy lâu. Mãi đến khi ông chủ mang một vò rượu ra, Sở Hàn mới mang hạt dưa ra ngoài cửa.

Nhưng vừa bước ra cửa, Sở Hàn đã nghe được tiếng bình rượu vỡ, còn có tiếng cãi vã.

"Oắt con mày đi đường không đem mắt à! Mẹ nó đen thiệt chứ, làm ướt giày của ông rồi!"

"Rõ ràng là ông đâm trúng ta trước mà! Ông đền rượu cho ta đi!"

"Á à, còn dám cãi lại ông hả? Mày thích ngông cuồng lắm chứ gì, ông cho mày ngông cuồng! Cho mày ngông cuồng! Cho mày ngông cuồng này! Để tao coi coi mày còn ngông cuồng nữa không!"

Lời còn chưa dứt, một cái bóng màu đỏ đã ngã văng ra ngoài cửa.

Sở Hàn xoay người nhìn lại, lại là đứa bé kia!

Cậu bé quỳ rạp trên mặt đất, trên xiêm y dính đầy dấu giày, khóe miệng còn có vết máu, hiển nhiên là vừa trải qua gì đó.

"Sư tôn, người đang nhìn gì thế?" Trương Phong men theo ánh mắt Sở Hàn nhìn lại, sau khi thấy cậu bé trên mặt đất thì lạnh nhạt ngắt ngang, "Hóa ra là một đứa nhóc, dơ muốn chết, sư tôn người kệ nó đi, chúng ta mau đi thôi."

Sở Hàn không nói chuyện, chỉ lạnh lùng liếc mắt trừng Trương Phong một cái, sau đó đưa hạt dưa cho hắn rồi tự mình đi sang.

Ngay vào lúc này, một đại hán tay có hình xăm ra khỏi tửu lâu, hai tay chống nạnh đứng ở cửa, chế giễu nói: "Chó con, chẳng qua chỉ là gia nô thấp hèn cũng dám ngông cuồng trước mặt ông à, chắc bây giờ đã biết ông lợi hại thế nào rồi chứ gì, mau cút lại đây, quỳ xuống trước mặt ông, dập đầu ba cái thiệt là to cho ông thì ông sẽ tha thứ cho mày, nếu không hôm nay ông sẽ đánh gãy chân của mày, để mày bò lết về gặp chủ tử của mày!"

Cậu bé quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên nhổ nước miếng về phía tửu lâu: "Cặn bã!"

Nước miếng không nghiêng cũng không lệch vừa vặn phun lên giày đại hán tay có hình xăm. Nó lau bụi bẩn trên mặt, sau khi lớn tiếng cười, gương mặt ngây thơ của trẻ con toát lên lệ khí: "Đáng đời!"

Đại hán tay có hình xăm nghe vậy thì hoàn toàn tức giận, lập tức túm lấy cậu bé đập nó một trận, nhưng chân vừa nhấc được một nửa thì chợt nghe tiếng quần áo rách toạc, tiếp đó chợt thấy cả người lành lạnh, gã cúi đầu nhìn, phát hiện thế mà quần áo của mình đã rách thành vải vụn, lưu loát rơi trên mặt đất. Mà trước mặt đứa nhỏ vừa chửi gã có một đạo nhân [1] đang đứng đó, bạch y hơn tuyết, dung mạo tựa sương.

[1] 道人 (Đạo nhân): Tôn xưng đạo sĩ.

"Ngươi ngươi ngươi là ai?" Đại hán tay có hình xăm che tiết khố còn lại trên người.

"Cút." Sở Hàn che trước mặt đứa nhỏ, lạnh lùng nói.

Đại hán tay có hình xăm chưa từng chịu nhục nhã thế này: "Mày biết ông là ai không? Ông đây chỉ cần động ngón tay thôi là cũng có thể bóp chết mày đấy!"

"Còn không cút, ta sẽ xoắn ngươi thành thịt nát." Ngón tay Sở Hàn vung lên, một lưỡi dao gió đánh lên mặt đại hán tay có hình xăm, cắt ra một đường vết thương sâu lại dài.

Đại hán tay có hình xăm thấy tình thế không ổn, lập tức chạy trối chết, những người đứng quanh đó xem náo nhiệt cũng dần rời đi.

"Cảm, cảm ơn huynh." Cậu bé quỳ rạp trên đất, ngửa đầu nhìn Sở Hàn, trong mắt lóe lên sự chờ mong.

Sở Hàn duỗi tay đỡ nó dậy, sau đó quỳ một gối xuống đất, vừa lấy khăn tay lau bụi và máu cho nó, vừa nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

Cậu bé lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Hàn, khẽ cắn môi dưới, không rên lấy một tiếng.

Sở Hàn lau mặt giúp nó, sau đó lấy một viên kẹo từ lòng ngực ra bỏ vào tay nó, nhàn nhạt cười: "Lần sau nhớ chú ý."

Cậu bé gật đầu thiệt mạnh.

Sở Hàn quay đầu nói: "Dương Lăng, con lại đi mua một vò rượu đi."

Một lúc sau, Dương Lăng cầm một vò rượu đi ra.

Sở Hàn đặt vò rượu vào lòng nó, duỗi tay sờ đầu nhóc: "Mau trở về đi."

Chờ cậu bé xoay người rời đi, Sờ Hàn mới đứng dậy, mang Dương Lăng và bọn Trương Phong tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng vừa đi được không bao xa, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, y vừa quay đầu lại thì phát hiện đứa nhỏ vốn dĩ đã rời đi giờ phút này đang ôm vò rượu đuổi theo bọn họ, vừa đuổi theo vừa gọi: "Tiên sư ơi! Chờ một chút! Xin chờ một chút!"

Sở Hàn sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, đứa nhỏ đã chạy đến trước mặt y, hơn nữa còn nhét một thứ vào tay y, đó là một cái tua kiếm bện thành từ tơ đỏ.

"Đây là..." Sở Hàn còn chưa kịp hỏi xong, đứa nhỏ đã ngẩng mặt nói với y: "Đây là tua kiếm do ta tự làm, ta biết là nó không đáng giá, nhưng đây là thứ duy nhất mà ta có thể lấy ra, mong rằng tiên sư sẽ nhận nó!"

"Không phải chứ, bộ không thấy ngại khi tặng thứ đồ này hả? Tốt nhất là nghỉ tặng cho rồi." Trương Phong ôm kiếm đứng một bên, giễu cợt nói.

Đứa nhỏ quẫn bách cúi đầu: "Ta..."

Sở Hàn khẽ nheo mắt nhìn Trương Phong, sau đó cất tua kiếm vào người, duỗi tay nhéo nhéo mặt đứa nhỏ: "Ta rất thích, cảm ơn đệ."

Lúc đứa nhỏ ngẩng đầu, dường như trong mắt của nó có chứa sao trời...

—————

Khi đoàn người trở lại Vân Xuyên, đã là nửa tháng sau.

Lúc Sở Hàn bảo người kéo xác của Đỗ Vũ Sơn đến Tung Hoành Phong, Khương Tuyệt đang ăn cơm, Sở Hàn vừa giải thích được một nửa gã đã ném bể chén, đến khi Sở Hàn giải thích xong, bàn ăn cũng bị đập vỡ như trong dự kiến.

Chuyện "Đỗ Vũ Sơn là tà ma" có hơi đả kích với Khương Tuyệt, đến mức từ đó về sau, ai nhắc tới Đỗ Vũ Sơn trước mặt gã, gã lập tức đánh người đó gần chết, mặc kệ là người đó có cố ý hay không.

Về phần thanh kiếm mà Úc Tử Khê bảo y giữ hộ, Sở Hàn cũng không nói cho người thứ ba biết, dù sao đó cũng là đồ mang ra từ ao Ác Linh, nếu tùy tiện nói ra chắc chắn sẽ là một hồi sóng to gió lớn.

Hoàng hôn hôm ấy, Sở Hàn cầm một quyển bí tịch quý hiếm đi trúc xá tìm Úc Tử Khê, lại phát hiện hắn không có ở đó. Hỏi một lát, mới biết Úc Tử Khê đi sườn Trường Dương sau núi rồi.

Sườn núi Trường Dương là nơi cao nhất của Lục Trúc Phong, bây giờ đương lúc mặt trời lặn, ánh mặt trời dần dần bao trùm lên đỉnh sườn núi, tựa như ảo mộng.

Úc Tử Khê ôm đầu gối ngồi trên đỉnh sườn núi, cằm gác trên đầu gối, lẳng lặng nhìn mặt trời xuống núi, màu đỏ quýt của ánh chiều tà chiếu xuống người hắn như thả xuống một lớp bóng mông lung mờ ảo.

Gió đêm thổi thẳng vào mặt, Úc Tử Khê híp mắt, sau khi nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu, thấy là Sở Hàn, cả ngươi ngẩn ra một chút: "Sư tôn?"

Một người ngồi ở nơi này ngắm hoàng hôn, bé biến thái đúng là sống có tình cảm [2] thật. Trong tay Sở Hàn cầm một quyển sách, ngoài ra còn có một cái hộp nhỏ màu vàng tím, y chậm rãi đi đến bên cạnh hắn: "Hoàng hôn đẹp không?"

[2] 情调 (Tình điều): Tư tưởng, tình cảm. Tui không hiểu chỗ này lắm, CV để là tình thú, mà ngắm hoàng hôn tình thú chỗ nào thì tui hk biết 🤧

Úc Tử Khê à một tiếng, mất tự nhiên nói: "Đẹp, đẹp ạ."

"Con đến Vân Xuyên gần ba tháng rồi mà sao lúc chỉ có hai người là con và ta mà con vẫn còn nói lắp thế?" Sở Hàn đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu.

Úc Tử Khê cúi đầu: "Chỉ là con, chỉ là con khẩn trương thôi ạ."

Sở Hàn: "......" Tuy rằng vẻ mặt của ta không được phong phú, nhưng ta cũng có ăn thịt người đâu!

Úc Tử Khê nói: "Sư tôn tìm con có chuyện gì sao?"

Sở Hàn đưa sách và hộp cho Úc Tử khê, Úc Tử Khê hai tay nhận lấy, được cưng chiều mà sợ nói: "Đây là... cho con?"

Sở Hàn gật đầu, nói: "Những gì ghi chép trong sách đều là bí pháp tu luyện quý hiếm, ta sắp bế quan hai năm, hai năm đó sẽ không thể nào dạy cho con nên con cứ cầm quyển bí pháp này tu luyện đi, nếu có gì không hiểu thì cứ đi hỏi Khương phong chủ, ta đã nói với gã rồi, gã biết gì thì sẽ nói hết. Còn mấy viên đan dược trong hộp này rất có lợi cho tu luyện, nếu gặp khó khăn lúc tiến giai thì cứ ăn một viên, nó có thể giúp con tiến giai."

Y vừa nói xong, vành mắt Úc Tử Khê đã đỏ lên: "Sư tôn, người, người tốt với con quá."

Úc Tử Khê vừa lộ ra vẻ mặt muốn khóc là não bộ của Sở Hàn muốn bại liệt.

Sở Hàn xoa đầu Úc Tử Khê: "Ta là sư phụ của con, đương nhiên là phải đối xử tốt với con rồi."

Nào biết, Sở Hàn càng nói, vành mắt Úc Tử Khê càng đỏ, cuối cùng hai tay trực tiếp kéo vạt áo của Sở Hàn, dúi đầu vào ngực y, bất chấp mọi chuyện khóc nức nở, khóc là không dứt, trời u đất ám, xiêm y của Sở Hàn bị ướt một mảnh...

Trên đường Sở Hàn về tiểu trúc, vừa hay gặp được Khương Tuyệt tới tìm y.

Khương Tuyệt thấy ngực y bị ướt một mảng lớn, lập tức cả kinh nói: "Sở Hàn, lúc ngươi ôm trẻ con thì bị nó tè lên người hả? Sao xiêm y của ngươi ướt dữ vậy?"

"Ngươi mới bị trẻ con tè lên ngươi ấy." Sở Hàn trừng gã một cái, "Có chuyện gì thì mau thả rắm, còn không thì chạy lấy người cho ta."

"Còn không phải là tới tìm ngươi để xin đồ sao, ngươi hung dữ như vậy làm gì chứ." Khương Tuyệt hừ lạnh, "Không phải là chỗ của người có đan dược giúp tiến giai à, cho ta một viên đi."

"Không có." Sở Hàn ghét bỏ nói.

Khương Tuyệt không tin: "Không thể nào, rõ ràng là Liễu Dụ Chi nói cho ngươi mà."

Sở Hàn nói: "Hắn cho ta, nhưng ta cho ngươi khác rồi."

Khương Tuyệt trợn mắt: "Ngươi ngươi ngươi cho người khác? Liễu Dụ Chi mất mấy chục năm mới luyện thành, tổng cộng chỉ có năm viên, người đều cho người khác hết?"

Sở Hàn gật đầu.

Khương Tuyệt tuyệt vọng nói: "Sở Hàn! Ngươi đúng là đồ phá của!"

Sở Hàn cau mày: "Ta cho người khác là phá của, vậy ta cho ngươi thì không phá của à?"

Khương Tuyệt tức điên: "Ngươi già mồm át lẽ phải!"

Sở Hàn: "Ngươi già mồm át lẽ phải thì có."

Khương Tuyệt: "......"

Sở Hàn: "......" Sao ta phải cãi cọ ầm ĩ với gã chứ? Còn cãi chán nhảm như vậy nữa.

.....

Sáng sớm hôm sau, Sở Hàn liền đi thạch thất bế quan.

Thời gian bế quan cũng không tính là gian nan, bởi vì cái gọi là bế quan của Sở Hàn thật ra chính là ngồi xếp bằng trong thạch thất rồi ngủ một giấc, đánh xong một giấc là đã qua hai năm.

Khi Sở Hàn xuất quan cũng không bởi vì ngủ lâu mà cả người mỏi mệt, ngược lại còn cảm thấy linh lực cả người vô cùng dồi dào, cả người rất có tinh thần.

Trước thạch thất bế quan là rừng, trong rừng có một đường nhỏ. Sau khi Sở Hàn rời khỏi thạch thất liền dọc theo đường nhỏ đó về chỗ ở.

Đi được nửa đường thì gặp phải một một thiếu niên cao gầy mặc hắc y.

"Úc Tử Khê?!" Sở Hàn lẩm bẩm gọi.

Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lớn rất nhanh, thời gian chỉ qua có hai năm, thế mà đã cao hơn một đầu, bây giờ so Úc Tử Khê với Sở Hàn thì có khi y thấp hơn hắn một chút, ngũ quan cũng nảy nở không ít, ngây thơ trên mặt thiếu niên không còn lại bao nhiêu, thay vào đó chính là khí khái anh hùng càng khiến người không thể dời mắt.