"Thế mà cũng biết đi à." Úc Tử Khê cười lạnh một tiếng.
Sở Hàn: "......"
Chuyện tà ám của trấn Thiên Thủy đến đây là kết thúc, ở lại cũng không có ích gì. Trương Phong vừa đi không lâu, bọn Sở Hàn cũng rời đi, còn thuận tiện tìm dây rơm kéo Đỗ Vũ Sơn về.
Trên đường trở về, Sở Hàn vẫn luôn nghĩ một chuyện. Trong nguyên văn ở phó bản trấn Thiên Thủy, Úc Tử Khê bị vu tội giết hại đồng môn, cũng vì vậy mà bắt đầu bước hắc hóa đầu tiên, nhưng lần lịch luyện này đúng là Úc Tử Khê giết đồng môn thật, có điều hắn giết nói có sách mách có chứng, cho nên cũng sẽ không bị khiển trách, nhưng không bị khiển trách thì làm sao hắn bị ép hắc hóa được?
Chẳng lẽ bởi vì cốt truyện xảy ra biến đổi nên điểm Úc Tử Khê hắc hóa cũng thay đổi?
Mãi đến khi bọn họ trở lại quán trọ, Sở Hàn cũng không thể nào nghĩ thông suốt được.
Vừa vào cửa quán trọ, Tống Cảnh Vân đang ngồi trong đại sảnh đột nhiên đứng dậy, chạy tới chỗ bọn họ: "Sư tôn rốt cuộc hai người cũng trở lại rồi, con còn tưởng hai người đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!"
"Có huynh mới xảy ra chuyện ấy." Úc Tử Khê trừng mắt liếc Tống Cảnh Vân một cái, sau đó lập tức cõng Sở Hàn lên lầu.
"Sao đệ lại nói thế chứ, còn không phải là do ta lo lắng à." Tống Cảnh Vân nhìn chân Sở Hàn, cả kinh nói, "Sao sư tôn lại bị thương thế? Có nghiêm trọng không?"
Úc Tử Khê cong mắt cười: "Còn nói nữa là đệ đạp huynh xuống dưới đấy."
Tống Cảnh Vân bị hắn nói cho sửng sốt, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, "Ta chỉ hỏi có một chút thôi mà, đệ hung dữ như vậy làm gì? Hơn nữa lúc đệ nói mấy lời này, có thể đừng dùng vẻ mặt này được không?"
"Không thể." Úc Tử Khê cõng Sở Hàn vào phòng, Tống Cảnh Vân cũng thức thời không theo lên cùng, vừa quay người xuống lầu thì thấy tiều phu đang thở hổn hển kéo một cái xác chết già nua vào.
Tống Cảnh Vân cả kinh nói: "Ta đệt, ông già này là ai vậy?"
Tiều phu lau mồ hôi: "Tà ma gây rối trong trấn, bị Sở tiên sư và đồ đệ xinh đẹp của y xử lý."
"Sư tôn một đêm không về, thế mà đi trừ tà! Nhưng sao lại không mang bọn ta theo?" Tống Cảnh Vân nói.
Úc Tử Khê xuống lầu lấy nước nóng, nghe vậy, nhàn nhạt nói: "Mang các huynh theo để thêm phiền toái hả?"
Tống Cảnh Vân chống nạnh: "Ý của đệ là gì? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là sư huynh của đệ, so thế nào cũng mạnh hơn đệ đấy!"
Úc Tử Khê khinh thường nói: "Thế thì chưa chắc."
Sau khi Tống Cảnh Vân thở hộc hộc một tiếng, nhìn xác của Đỗ Vũ Sơn lầu bầu: "Tà ma này cũng già thật, đại thúc này mà không nói thì ta còn tưởng là hai người lỡ tay giết người đấy."
Úc Tử Khê lười để ý tới hắn, xoay người nói với Dương Lăng: "Sư tôn nói ngày mai lập tức khởi hành về Vân Xuyên, phiền đại sư huynh tìm một cái xe gỗ chở cái xác này về."
Tống Cảnh Vân phản đối nói: "Vân Xuyên là tiên phủ chứ có phải nghĩa trang đâu, sao lại chở ba cái xác bậy bạ này về chứ?"
Úc Tử Khê nói: "Đây là xác của đệ tử Đỗ Vũ Sơn của Tung Hoành Phong, không chở về Vân Xuyên, chẳng lẽ chở đến nhà của huynh à."
Tống Cảnh Vân tức muốn chết: "Đệ đệ đệ!"
Úc Tử Khê khiêu khích liếc nhìn Tống Cảnh Vân một cái rồi đi hậu viện nấu nước nóng, để lại chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau.
"Không phải chứ, đây là Đỗ Vũ Sơn thật á? Nghe giọng thì hình như hắn ta trẻ lắm mà, sao tháo mặt nạ xuống thì già khú đế vậy?"
"Ai mà biết, vừa rồi đại thúc kia còn nói hắn ta là tà ma nữa mà."
"Nếu Đỗ Vũ Sơn là tà ma thật, vậy thì Khương phong chủ may mắn phải biết!"
"Huynh nói xem nếu Khương phong chủ biết đồ đệ mới thu mà mình đem khoe khắp nơi là tà ma một trấn, có phải là tức đến mức ném bể chén không?"
"Ha ha ha! Nào chỉ có ném bể chén thôi, ta thấy có khi ngài ấy còn trực tiếp lật bàn luôn ấy chứ!"
Giữa tiếng đùa giỡn, chúng đệ tử xô đẩy tiều phu đang uống nước vào đám người, mồm năm miệng mười hỏi tùm lum.
"Thúc theo sư tôn trở về, chắc hẳn là biết đêm qua xảy ra chuyện gì đúng chứ, mau kể đi ạ!"
"Đúng vậy đúng vậy, có phải sư tôn y lợi hại lắm đúng không?"
Đây là lần đầu tiên tiều phu gặp trường hợp này, lúc đầu hắn ta còn bứt rứt bất an, nhưng có lẽ là do đệ tử trên Lục Trúc Phong đều quá bình dân, rất nhanh hắn ta đã quen, thậm chí còn kể sự tích anh hùng của Sở Hàn và Úc Tử Khê như thật, lúc cần thiết còn tỏ ra bí hiểm mượn cớ che giấu, khiến đám đệ tử trầm trồ khen ngợi không thôi.
Úc Tử Khê bưng một cái thau đồng ra khỏi hậu viện, thấy mọi người ầm ĩ đến mê say, nhìn thoáng qua cũng không nói thêm gì, rẽ đường lên cầu thang.
"Sư tôn, người rửa miệng vết thương một chút rồi để con bôi thuốc cho người." Úc Tử Khê đặt thau đồng xuống mép giường, vừa giúp Sở Hàn cởi giày, vừa nói.
Hai tay Sở Hàn ấn lên mép giường, dùng mũi chân chạm xuống mặt nước, nước nóng vừa đủ.
Y ngâm chân vào nước, nhàn nhạt hỏi: "Tử Khê, ta có chuyện muốn hỏi con."
Một tay Úc Tử Khê nâng bàn chân Sở Hàn, vừa xối nước xối lên mu bàn chân của y: "Mời sư tôn nói ạ."
Sở Hàn nói: "Có phải trước khi con vào Vân Xuyên đã từng gặp kỳ ngộ gì đó đúng không? Chính là... Ừm... Chính là có được bí pháp gì đó, hoặc là thần binh linh tinh nào đó?"
Úc Tử Khê cười cười: "Thần binh thì không có, nhưng bí pháp thì đúng là từng có một quyển, có điều con chưa kịp luyện được bao nhiêu thì đã mất rồi."
Sở Hàn: "Quyển bí pháp đó tên là gì?"
Trong nguyên văn, sau khi Úc Tử Khê tu luyện cấm thuật, mới bắt đầu phản dame, chẳng lẽ là hắn có quyển cấm thuật đó từ trước ư?
Úc Tử Khê lắc đầu: "Không có tên ạ."
Không có tên, vậy thì chắc là biết sơ sơ nội dung, Sở Hàn lại muốn hỏi, nhưng vừa há miệng đã bị Úc Tử Khê cắt ngang.
"Cũng không phải bí pháp gì lợi hại, sư tôn đừng hỏi nữa." Úc Tử Khê dùng khăn vải bọc chân Sở Hàn lại, cẩn thận lau.
Lau chân xong, đến bôi thuốc, tay phải của Úc Tử Khê khẽ kéo hư không một cái, một thanh kiếm bạc thình lình xuất hiện trong tay.
Sở Hàn: "Đây là?"
Úc Tử Khê: "Là kiếm bạc con mang ra từ ao Ác Linh."
Sở Hàn hơi kinh ngạc: "Con chưa đưa cho Đỗ Vũ Sơn à?"
Úc Tử Khê hừ lạnh: "Hắn ta lật lọng trước, dựa vào đâu con phải đưa đồ cho hắn ta chứ."
Sở Hàn bật cười: "Con đúng là không chịu ăn chút thiệt nào."
"Thiệt thì làm sao mà ăn được." Úc Tử Khê cong mắt, đưa thanh kiếm cho Sở Hàn, "Đỗ Vũ Sơn để ý thanh kiếm này như thế, chắc hẳn nó là bảo bối, thế thì con đưa cho sư tôn vậy."
Dù rằng Sở Hàn nhận kiếm, nhưng lại nói: "Chuyện sư tôn con không thạo kiếm thuật cũng đâu phải con không biết, đưa ta ta cũng chẳng dùng đến, thôi thì ta giữ nó giúp con, khi nào con cần thì cứ tới tìm ta là được."
Úc Tử Khê trầm mặc một lát, cười nhạt gật đầu: "Đều nghe sư tôn."
Cả đêm hôm qua Sở Hàn không ngủ, bây giờ buồn ngủ không chịu nổi, sau khi Úc Tử Khê bôi thuốc cho y xong, y liền ngã đầu ngủ, ngủ vừa sâu lại vừa lâu, lúc mở mắt ra đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Khi y rửa mặt chảy đầu xuống lầu, các đệ tử đã thu dọn hành trang xong, ăn sáng xong thì có thể khởi hành ngay.
Nhưng cơm nước vừa được một nửa, ngoài cửa đã truyền đến một tràng tiếng khua chiêng gõ trống, tiếng càng lúc càng gần, chấn động đến mức run bàn.
Tống Cảnh Vân nhanh chân chạy ra ngoài xem xét thì thấy một băng bá tánh mặc y phục ăn mừng xếp hàng đi sang bên này, gõ trống gõ trống, hai tráng hán đằng trước còn giơ một miếng dẹp mạ vàng, trên đó viết bốn chữ —— "Trừ tà vệ đạo".
Tống Cảnh Vân vừa định chạy về báo cáo cho Sở Hàn, vừa quay đầu, phía sau chen lấn một đống người, một người chen một người, đều rướn cổ ra ngoài hóng hớt.
Chờ đến khi chúng bá tánh đến ngoài cửa khách điếm, đám đệ tử đồng thời sửng sốt, những người này... Đi về hướng bọn họ.
Sau một lát nói chuyện với nhau, mới biết là bá tánh trấn Thiên Thủy cảm nhớ [1] đại ân trừ tà của Sở Hàn, đặc biệt đến đưa hoàng phi để cảm tạ.
[1] 感念 (Cảm niệm): Cảm động và nhớ nhung.
Sau khi Tống Cảnh Vân vui vẻ nhận hoàng phi, mờ mịt: "Sao mọi người còn chưa đi thế?"
Vừa dứt lời, vài đứa trẻ mặc áo da lông mới bị đẩy lên phía trước.
Tống Cảnh Vân: "Có ý gì?"
Một ông lão nói: "Trước đó là bọn ta có mắt không tròng, không biết Vân Xuyên là môn phái lợi hại như thế, trải qua chuyện này mới biết Vân Xuyên lợi hại như vậy."
Tống Cảnh Vân: "Cho nên?"
Ông lão cười khà khà: "Mấy đứa nhỏ này đều là mấy đứa ngoan trong trấn, hơn nữa lúc còn trong bụng mẹ, thầy bói đã nói bọn nó có tiên duyên, ngài xem, có thể cho bọn nó đi Vân Xuyên học hai năm được không?"
Tống Cảnh Vân lập tức cao giọng: "Đại bá ơi, bọn cháu là Vân Xuyên, là đệ nhất đại môn phái trong Tu Chân giới, chứ không phải xiếc ảo thuật đùa vui gì đâu ạ."
Ông lão nghiêm túc nói: "Già biết chứ, chính là bởi vì Vân Xuyên các cháu lợi hại nên bọn ta mới muốn giao bọn nhỏ cho đấy."
....
Tống Cảnh Vân nói hết nước hết cái, nói đến khô cả miệng gãy cả lưỡi mới khuyên bá tánh đi được, vừa về tới bàn ăn đã trực tiếp đổ nguyên một ấm trà lạnh vào miệng.
Sở Hàn gắp đùi gà vào chén Tống Cảnh Vân: "Làm không tồi."
Tống Cảnh Vân không kịp lau vệt nước chảy xuống khóe miệng, vội vàng vui vẻ nói: "Biết ngay là sư tốt tốt với con nhất!"
Cậu ta vừa mới gắp đùi gà chuẩn bị cắn, không biết một cái khuỷu tay từ đâu tới huých trúng hắn, đùi gà sắp đến miệng lại bịch một cái —— Rơi luôn xuống đất.
"Úc Tử Khê, đệ đi mà không nhìn đường hả?!"
"Có nhìn đường, nhưng không có thấy huynh, cho nên không chú ý." Úc Tử Khê nhàn nhạt nói.
Úc Tử Khê đi đến ngồi xuống cạnh Sở Hàn, cũng duỗi tay gắp đùi gà, nhưng gắp một cái thì rớt một lần, cứ như thế ba bốn lần, Sở Hàn nhìn không được, duỗi tay giúp hắn gắp đùi gà vào chén.
Úc Tử Khê vừa thấy đùi gà trong chén là cười xán lạn: "Sư tôn thật tốt, không chỉ giúp con gắp đùi gà, mà còn gắp cho con miếng lớn nhất."
Tống Cảnh Vân nhìn nhìn miếng gà trên đất, lại nhìn nhìn miếng gà trong chén Úc Tử Khê, tủi thân nói: "Đúng là lớn hơn mình thật!"
Bộ hai đứa chưa tốt nghiệp nhà trẻ hả? Có thôi đi không thì bảo! Đũa trong tay Sở Hàn dừng lại, "Mau lên, ăn nhanh đi."
Vật vã ăn xong bữa sáng, mọi người liền chuẩn bị xuất phát.
Lúc ra khỏi cửa, Tống Cảnh Vân cứ một hai bảo người giơ tấm hoành phi "Trừ tà vệ đạo" lên, Dương Lăng bảo như thế thì quá phô trương, nhưng Tống Cảnh Vân lại thấy thế thì tương đối có khí thế, hai người huynh tới đệ lui, không ai nhường ai, cuối cùng Úc Tử Khê cướp lấy tấm hoành phi, sau đó đồng loạt đặt nó và xác của Đỗ Vũ Sơn lên xe gỗ.
Sở Hàn: "......"
Tống Cảnh Vân & Dương Lăng: "......"
Mắt thấy sắp rời khỏi trấn Thiên Thủy, có một cậu nhóc lịch bịch chạy ra từ ngõ hẻm, không để ý nên vấp ngã trước mặt Sở Hàn.
Sở Hàn giơ tay đỡ nó dậy, dặn dò một câu cẩn thận rồi thả nó đi.
Sở Hàn nhìn bóng dáng chạy đi của cậu nhóc, y ngẩn ra một chút.
Úc Tử Khê nghiêng đầu hỏi: "Sư tôn sao thế?"
Sở Hàn xua tay: "Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện mấy năm trước mà thôi."
Úc Tử Khê tò mò: "Chuyện gì thế ạ?"
Sở Hàn nói: "Mấy năm trước lúc ta mang đệ tử xuống núi lịch luyện cũng từng đỡ một cậu nhóc vấp ngã, có điều nhóc kia đáng yêu hơn nhóc này."
Mắt Úc Tử Khê sáng rực: "Thật sự, thật sự rất đáng yêu sao?"
Sở Hàn nghiêm túc gật đầu. Cậu bé thật sự rất đáng yêu, bé con nho nhỏ, véo mặt một cái, mềm đến mức muốn ra nước, nếu không phải sợ ảnh hưởng tới cốt truyện thì Sở Hàn đã trực tiếp bế bé về Vân Xuyên nuôi rồi.
......
——
Đó là bảy năm trước, khi ấy Sở Hàn vừa xuyên vào không lâu.
Y mang các đệ tử xuống núi lịch luyện, đi ngang qua một tửu lâu, vừa hay đã ăn hết hạt dưa mang theo bên người, nên đi vào mua một cân, y chính là gặp được đứa bé đó ở tửu lâu.
Sở Hàn cầm hạt dưa cân xong, đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì đụng trúng một cậu bé áo đỏ ôm vò rượu nhỏ, bộ dáng bảy tuổi, có hơi gầy, cả người như sữa, nháy mắt liền hấp dẫn sự chú ý của Sở Hàn.