*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng ta không muốn ở trên như này! Với cả... Sở tiên sư nén nhịn: "Con buông ta ra trước đã."
Úc Tử Khê bị giọng điệu này của Sở Hàn dọa sợ, hắn hoảng loạn hỏi: "Sư tôn, người giận ạ? Người đừng giận mà!"
Sở Hàn bực tức nhìn hắn: "Con chơi ta, ta còn không được giận à?"
Úc Tử Khê chợt ôm Sở Hàn vào lòng, hắn khóc nức nở: "Sư tôn ơi, con sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ làm vậy nữa."
Khóe miệng Sở Hàn giật giật, ngươi đúng thực là... nhận sai trong tích tắc ha.
"Đúng là hết cách với con mà, buông ta ra trước đã, ta sắp bị siết chết rồi." Úc Tử Khê buông tay ra, Sở Hàn xoay người đi xuống, y sửa sang lại đầu tóc và quần áo lộn xộn: "Ta biến về rồi, Lạc Trường Ca thì sao?"
Úc Tử Khê ngoan ngoãn ngồi trên giường mỹ nhân [1], ngửa mặt đẫm lệ chăm chú nhìn Sở Hàn: "Cũng biến về rồi ạ."
[1] 美人榻 (Giường mỹ nhân):"......" Ê ê ê sao còn khóc nữa vậy, vừa rồi ta có nặng lời đâu. Sở Hàn giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt hắn: "Chuyện này tạm kết thúc, sau này không được nghịch thế nữa."
Úc Tử Khê gật đầu như giã tỏi: "Chắc chắn lấy chuyện này làm cảnh cáo ạ."
Quả thật hắn sai rồi, lẽ ra tối qua sau khi ra khỏi ôn tuyền hắn nên biến sư tôn về, lúc đó không có mặc quần áo đó!
Sở Hàn nhéo mặt hắn rồi cười: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, vi sư không giận đâu."
"Dạ." Úc Tử Khê sụt sịt, hai tay ôm lấy eo Sở Hàn, mặt dán lên ngực y cọ tới cọ lui cọ làm Sở Hàn ngứa ngáy.
"Tử Khê, đừng cọ nữa." Sở Hàn duỗi tay đè đầu chó nào đó lại, "Quay lại chuyện chính, sao con biết nhiều chuyện liên quan đến ảnh tu Mai Xuyên thế?"
"Mẹ con là Thánh Nữ ảnh tu của Mai Xuyên, lúc bà mất, vật chôn theo chính là một quyển sách liên quan đến ảnh tu của Mai Xuyên." Khi nói, Úc Tử Khê còn thỉnh thoảng sụt sịt một tiếng, Sở tiên sư nghe mà tim gan run rẩy cả lên.
Năm đó, khi mấy kẻ trộm mộ mang Úc Tử Khê mới sinh đi còn tiện tay cầm quyển sách đó theo.
Kẻ trộm mộ không tu tiên nên không biết chuyện Mai Xuyên, càng không biết ảnh tu, cho rằng đây là di vật của mẹ ruột Úc Tử Khê để lại nên đợi Úc Tử Khê lớn chút đã đưa quyển sách ấy cho hắn.
Sở Hàn nghe xong lại cau mày: "Chắc là thời thơ ấu con chịu không ít khổ nhỉ?"
Dù sao cũng là người từng đi cửa Âm Phủ một chuyến.
Úc Tử Khê sửng sốt, mắt đỏ hoe mỉm cười: "Không khổ, chẳng qua là vì sinh non nên thân con khá yếu, uống thuốc hai năm là hết."
Sở Hàn vén tóc mái trên thái dương Úc Tử Khê: "Thuốc đắng không?"
Úc Tử Khê lắc đầu: "Không đắng."
Hắn vừa dứt lời, Sở Hàn đã cúi đầu hôn hắn.
"Sư tôn... Ưm ——" Úc Tử Khê tròn mắt.
Sở Hàn nhắm hai mắt, đầu lưỡi thuận theo khóe môi Úc Tử Khê trượt vào, hôn liếm một hồi mới ánh mắt mê ly buông hắn ra.
Sở Hàn lau miệng: "Ta ngọt không?"
Hai má Úc Tử Khê đỏ ửng, hắn quay mặt né tầm mắt của Sở Hàn: "Ngọt ạ."
...........
"Ngọt cái cức! Ta không ăn!"
Trong đình nghỉ mát [2] trên Đạo Tiên Phong, Lạc Trường Ca tựa lưng vào cột đình, tay thì đẩy Thương Dung ra.
[2] 凉亭 (Đình nghỉ mát):Thương Dung giơ bánh hoa quế, một tay ra hiệu: Ăn.
"Ta không thích ăn đồ ngọt, càng không thích bánh quế hoa, ca ca, ta gọi ngươi là ca ca được không? Đừng ép ta mà, nhé?" Lạc Trường Ca sắp khóc tới nơi, nhóc câm này sao lại giày vò người ta thế chứ.
Lạc Trường Ca vừa bị Cái Bóng mang về thì thân thể lập tức khôi phục nguyên trạng, nhưng tình hình rất lúng túng.
Lúc ấy, hắn đang bị cưỡng ép ngồi trên đùi Thương Dung, còn Thương Dung thì say mê ăn bánh quế hoa.
Chỉ có thể nói, thời điểm Úc Tử Khê giải thuật pháp này khá là khéo...
Hơn nữa ngoài dự đoán chính là Thương Dung từ trước đến nay vô cùng ghét hắn lần này không đẩy hắn ra ngay, trái lại còn ngơ ngẩn nhìn hắn, nhìn đăm đăm một hồi, ánh mắt trở nên rất kỳ lạ.
Nhưng Lạc Trường Ca lại không biết là lạ ở chỗ nào.
Hắn cười hì hì nói xin lỗi Thương Dung rồi bò dậy, nhưng còn chưa kịp đứng vững thì Thương Dung nghiêm túc nhìn hắn, khoa tay ra hiệu: Có bị thương không?
Lạc Trường Ca: "......"
Dùng vẻ mặt nghiêm túc để hỏi vấn đề ấm lòng như này có phải hơi bất thường không?
Hơn nữa không phải nhóc câm ghét hắn nhất à, dù sao thì lần đầu gặp mặt hắn cũng đã cướp bánh hoa quế của nhóc câm, lúc ấy suýt chút nữa đã bị nhóc câm xách đao chém.
"Không, không bị thương." Lạc Trường Ca hoài nghi lùi xuống cạnh trụ đình nghỉ mát.
Thương Dung khẽ cười, khuôn mặt như mặt trời nhỏ nhưng đáy mắt lại có chút ngỗ ngược. Y ra hiệu: Vậy thì tốt rồi.
"Ngươi cười gì đấy?" Lạc Trường Ca lạnh sống lưng.
Sáng nay người này đã hành động bất thường, hỏi han hắn ân cần, nếu không hắn cũng đâu cần trèo đèo lội suối lủi tới Lục Trúc Phong của Sở Hàn làm gì.
Thương Dung nghiêm túc ra hiệu: Ta thấy hết cả người ngươi rồi.
Khóe miệng Lạc Trường Ca giật giật: "Thương đại ca à, không phải ta đã nói là đừng nhắc đến chuyện này nữa rồi sao?"
Thương Dung chau mày: Nhưng đây là sự thật.
Lạc Trường Ca cạn lời: "Thì sao? Không lẽ ngươi còn muốn chịu trách nhiệm với ta à?!"
Thương Dung nghiêm túc gật đầu: Lẽ ra phải vậy, tuy rằng ta không muốn lắm.
Lạc Trường Ca lập tức xua tay: "Không muốn thì đừng ép bản thân, ta đâu phải liệt nam trinh tiết gì, không sao cả."
Sắc mặt Thương Dung sa sầm: Không sao cả?
Lạc Trường Ca sắp phát điên: "Đúng vậy, không sao hết, hơn nữa chúng ta đều là đàn ông, trên người ngươi và ta đâu khác nhau mấy, nhìn một cái cũng không sao, ta tha thứ cho ngươi đó."
Thương Dung siết chặt tay: Nếu người khác nhìn thấy thì ngươi cũng nói thế?
"......" Cái câu hỏi quỷ quái gì thế, ta có thể chọn không trả lời không? Lạc Trường Ca gật đầu, "Đúng thế, đổi thành người khác ta cũng sẽ nói vậy, nữ cũng y chang, chỉ cần nàng không xấu hổ thì ta hoàn toàn không thành vấn đề."
Hắn vừa dứt lời, Thương Dung lập tức đè hắn lên cột, sau đó cầm bánh quế hoa trên dĩa đưa lên miệng hắn: Há miệng.
"???" Ý gì đây, ta biết ngươi giỏi nhưng ta cũng đâu thua kém gì, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc sẽ thua, sao lại bắt nạt hắn chứ? Lạc Trường Ca khó hiểu, "Ta đã nói là ta không sao hết, sao ngươi còn giận nữa? Chẳng lẽ ta nhất định phải ôm đùi ngươi, khóc la đòi người chịu trách nhiệm trách nhiệm hay sao?"
Sự tức giận trong mắt Thương Dung càng tăng lên, y nghẹn nửa ngày mới khoa tay ra hiệu: Há miệng.
Lạc Trường Ca đau khổ nói: "Ta không muốn ăn."
Thương Dung ra hiệu: Ngọt.
"Ta biết nó ngọt, nhưng ta không thích ăn ngọt." Lạc Trường Ca quay mặt đi: "Không ăn!"
Thương Dung khoa tay ra hiệu: Lúc trước đến quán trọ, rõ ràng ngươi còn cướp ăn mà.
Lạc Trường Ca bất đắc dĩ: "Ngươi biết A Sở không? Chính là vị tiên sư bạch y kia ấy, ngươi hay thấy y cắn hạt dưa đúng chứ, thật ra y không thật sự thích ăn hạt dưa đâu, y chỉ thích cắn thôi."
Thương Dung khó hiểu: Chuyện này liên quan gì đến chuyện ngươi không ăn bánh quế hoa của ta chứ?
Lạc Trường Ca nói: "Đương nhiên là liên quan rồi, ta giống với y, ta chỉ thích cướp đồ của người khác, trêu người khác thôi, vừa hay lúc ấy ngươi cầm bánh quế hoa, mà vừa khéo lúc ấy tâm huyết ta dâng trào nên mới cướp, chứ không phải là vì ta thích ăn, hiểu không?"
Sau một hồi im lặng, Thương Dung khoa tay ra hiệu: Thế trước lúc đi gặp thành chủ, rõ ràng ngươi nhận bánh quế hoa của ta, đó không phải cướp mà là ngươi tự nguyện nhận.
Lạc trường Ca suýt chút nữa sặc: "Vì ta đói."
Thương Dung cắn răng: Nhưng ngươi vẫn nhận.
Lạc Trường Ca gần như khóc lên: "Được rồi, ta xin lỗi, ta không nên nhận bánh quế hoa của ngươi, nhưng bây giờ có nói cũng muộn rồi, ta đâu thể nào nhả ra được."
Lạc Trường Ca thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc hắn đã đắc tội Thương Dung chỗ nào?
Thương Dung khoa tay ra hiệu: Ngươi không biết?
Lạc Trường Ca hỏi: "Ta biết cái gì?" Ta chỉ biết tư thế này rất mệt thôi.
Hắn vừa dứt lời, Thương Dung đã ném bánh quế hoa xuống, nắm cằm Lạc Trường Ca rồi hung tàn hôn lên, nhưng vừa hôn được một cái đã bị Lạc Trường Ca chưởng một cái.
Mà cái đánh này rất nặng.
"Thương Dung ngươi điên rồi à?!" Giờ phút này Lạc Trường Ca thật sự muốn đánh chết Thương Dung.
Thương Dung che ngực nôn ra máu, y vô cảm khoa tay ra hiệu, nhưng vừa làm được hai động tác đã bị Lạc Trường Ca ngắt ngang.
"Cút cho ta!" Lạc Trường Ca cả giận quát.
Thương Dung đỏ mắt nhìn chằm chằm Lạc Trường Ca, sau đó cầm hắc đao trên bàn rồi rời đi.
.............
Sở Hàn cắn hạt dưa: "Rồi sao nữa?"
Lạc Trường Ca che mặt: "Chạy rồi."
"Nhóc câm chạy rồi, đệ tử trên đỉnh nói thấy y cầm tay nải xuống núi." Lạc Trường Ca lấy từ trong ngực ra một bức thư rồi đặt lên bàn đá, "Ặc, để lại cái này."
Sau khi lấy thư ra, Lạc Trường Ca khoanh tay nằm úp mặt xuống bàn.
"Ngươi sao vậy, sao chẳng có chút tinh thần gì thế?" Sở Hầm cầm lấy bức thư rồi nhìn Lạc Trường Ca nằm như cá mắm trên bàn.
"Tập trung đọc thư đi, đừng nói chuyện với ta, tạm thời ta không muốn nói chuyện." Lạc Trường Ca lừ đừ bảo.
Đỏng đảnh là gì, đỏng đảnh là thế này đây, không nghĩ ngợi gì đã mở miệng mắng, mắng xong rồi lại thấy hối hận. Sở Hàn liếc nhìn hắn rồi mở thư ra, từ từ đọc.
Không thể không nói, lượng thông tin trong bức thư này rất lớn, gần như giải quyết hơn phân nửa nghi ngờ trong lòng y.
Trong thư nói, bọn họ vừa vào thành thì thành chủ đã theo dõi Úc Tử Khê ngay, cũng muốn để Thương Dung thừa dịp giết hắn. Nên ngày ấy sau khi giết người về đã lên lầu, Thương Dung mới nhìn Úc Tử Khê bằng ánh mắt như vậy. Mà giấc mơ mà buổi tối bọn họ mơ phải cũng là cơ hội giết người mà thành chủ cho Thương Dung.
Trong lúc nằm mơ, ý thức đề phòng của con người ta sẽ yếu đi, nếu mơ thấy chuyện mình ngày nhớ đêm mong thì tinh thần người nọ sẽ lún vào cõi mộng, hiện thực sẽ càng dễ ra tay.
Vốn dĩ hết thảy đều nằm trong kế hoạch của thành chủ, nhưng trong đó lại xuất hiện một biến số, đó là Sở Hàn, Úc Tử Khê và Lạc Trường Ca đều ngủ cả, nhưng Liễu Vân Đạo thì không. Hắn ta không chỉ không ngủ mà còn bày trận pháp cả đêm, chính trận pháp này đã khiến ba người Sở Hàn không sa vào cõi mộng mà ý thức được bản thân đang nằm mơ, cũng đúng giờ thức dậy ngay buổi sáng hôm sau.
Nên thật ra vào ban đêm, chỉ có một mình Thương Dung trúng chiêu...
Về phần rốt cuộc Thương Dung mơ thấy gì, trong thư không nhắc đến, nhưng trái lại trong thư có nhắc đến một chuyện khác.
Liễu Vân Đạo và thân phận của thành chủ.
Trong thư nói, tuy y không biết thân phận thật sự của thành chủ nhưng có thể xác định rằng thành chủ có liên quan đến Vân Xuyên.
Mà sở dĩ thành chủ muốn giết Liễu Vân Đạo là do Liễu Vân Đạo biết thân phận thật của hắn, mà hắn lại chưa rõ thân phận của Liễu Vân Đạo.
Nhưng lần này thành chủ giết người không thành, về sau chưa chắc sẽ bỏ qua.
Thuộc hạ có thể giết chết Úc Tử Khê và Liễu Vân Đạo, thành chủ chỉ có một mình Thương Dung, nhưng trong thư Thương Dung bảo mình sẽ không là việc cho thành chủ nữa, nên mấy ngày nữa thành chủ có thể sẽ tự mình ra tay, tiện đây báo cho Sở Hàn hay tin để phòng bị.
Y còn nói, năng lực của thành chủ cũng không mạnh, mà dở dĩ hắn mạnh như vậy là vì có thể khống chế hồng lưu huyết thủy và một thứ tên là Hỏa Giáp, mà cách thức hoàn thành những nguyện vọng ấy có liên quan đến hai thứ này.
Sở Hàn gấp thư lại rồi nhét vào tay Lạc Trường Ca: "Quả thật Thương Dung đã giải thích đầu đuôi sự tình, nhưng hình như y không nói mình sẽ đi đâu."
"Y thích đi đâu thì đi, liên quan gì đến ta." Lạc Trường Ca phiền muốn chết, bây giờ hắn vừa nghe thấy tên Thương Dung là sẽ nhớ tới chuyện mình bị cưỡng hôn, quả thực... chỉ muốn độn thổ cho xong!
Sở Hàn bật cười: "Không phải ngươi tự nhận mình là người mặt dày nhất Vân Xuyên sao, sao mới bị hôn có một cái mà đã phản ứng thế này rồi?"
"Ngươi thử bị một thằng đàn ông hôn thử đi?" Lạc Trường Ca siết tay đập bàn.
Hắn vừa dứt lời, Úc Tử Khê mặc tạp dề nhỏ đi đến, hai tay đặt lên vai Sở Hàn rồi khom người hôn lên tóc y: "Sư tôn, cơm nước xong rồi ạ."
Lạc Trường Ca: "......" Mẹ nó hai người cố ý đấy à!