Úc Tử Khê cười, bưng chén ngọc dạ quang đến trước mặt, hắn mỉm cười nhìn Sở Hàn chằm chằm: "Sư tôn, ta cũng hơi choáng."
"Đồ lừa đảo." Sở tiên sư thầm bảo nhìn hai mắt sáng ngời rất có tinh thần này của ngươi đi, có giống dáng vẻ chóng mặt chỗ nào đâu.
Úc Tử Khê duỗi ngón tay với Sở Hàn: "Ôm."
Sở Hàn vịn mép chén ngọc dạ quang, mờ mịt: "Tại sao?"
Úc Tử Khê cười nói: "Không phải sư tôn chóng mặt à, con kéo người ra ngoài hít thở không khí."
Sở tiên sư ngây thơ cứ thế tin tà, thật sự giơ cánh tay bé nhỏ trắng nõn ôm lấy ngón tay ướt đẫm nước của Úc Tử Khê.
Sau khi kéo Sở Hàn ra ngoài, Úc Tử Khê không mảnh vải che thân đứng phắt dậy khỏi nước, cứ thế vô tư đối diện với trời đất ánh trăng, để lộ nụ cười đạt được ý xấu.
Vóc dáng của Sở tiên sư quá bé, tầm nhìn cũng có hạn nên cũng không nhìn thấy, nhưng vừa tắm xong sau lưng cũng có hơi lạnh.
Hình như tình hình không được ổn lắm... Sở Hàn ngẩng đầu nhìn gương mặt phúc hậu và ngây thơ xinh đẹp của Úc Tử Khê, lại thấy không có gì là không ổn.
Úc Tử Khê vén mấy sợi tóc dính nước lên, cất bước ra khỏi ôn tuyền, hắn nhặt áo ngoài trên bệ đá lên rồi tùy tiện khoác lên người, sau đó ngực trần đi đến dưới gốc cây đào mà hắn bôi thuốc cho Sở Hàn trong lần đầu đến Vân Xuyên.
Cây hoa đào này là tiên phẩm, bốn mùa đều hoa nở đầy cành.
Sở Hàn quơ lấy một lọn tóc của Úc Tử Khê, nhìn y thường trên bệ đá: "Tử Khê, ta vẫn chưa mặc quần áo."
Úc Tử Khê không nói gì.
Sở Hàn tưởng giọng mình nhỏ quá nên nói lại lần nữa, nhưng hắn vẫn không phản ứng.
Sở Hàn: "Tử Khê?"
Úc Tử Khê lên tiếng, sau đó vén mái tóc của Sở Hàn lên đặt trong lòng bàn tay để gió hong khô. Còn mình thì ngồi trên rễ cây hoa đào, tựa lưng vào thân cây.
Sở Hàn: "Quần áo của ta!"
Úc Tử Khê lười nhác nói: "Quần áo thôi mà, không cần mặc đâu."
"???" Sở Hàn ngẩn người, "Con nói gì cơ?"
Úc Tử Khê chớp chớp mắt: "Không cần mặc đó. Sao vậy ạ?"
Gió đêm thổi vào đầu, nháy mắt Sở Hàn tỉnh táo mười hai phần: "Ra bể tắm mà còn mặc đồ, còn ra thể thống gì nữa."
Úc Tử Khê cười khẽ: "Nơi này không có ai, sẽ không có ai thấy đâu, sư tôn đừng để ý."
Sở Hàn: "......"
Úc Tử Khê đặt Sở Hàn lên đầu gối mình, sau đó bứt cọng cỏ trên đất lên chọt chọt Sở Hàn: "Sư tôn, con nghe nói người muốn ở trên ạ?"
Sở Hàn nhất thời không kịp phản ứng lại: "Ở trên cái gì cơ?"
Úc Tử Khê dùng ngọn cỏ chọt chọt bụng Sở Hàn: "Người nói ở trên cái gì thế?"
Nháy mắt mặt Sở Hàn đỏ bừng, y xoay người: "Con nghe ai nói?"
Tuy ta tính ở trên nhưng cũng không cần phải nghiêm túc thảo luận vấn đề này chứ, xấu hổ quá đi.
Úc Tử Khê nhấc Sở Hàn lên rồi xoay y lại: "Lạc phong chủ nói."
Lạc Trường Ca cái tên miệng bự mắc dịch này, sao cái gì cũng nói thế hả! Sở Hàn hừ lạnh: "Không đáng tin đâu."
Úc Tử vứt cỏ trong tay đi, đan tay gối đầu lên: "Quả nhiên sư tôn có ý nghĩ đó."
Sở Hàn nhảy xuống đầu gối Úc Tử Khê rồi nhảy lên ngực hắn, sau lấy tay khẩy hắn hai cái: "Không phải có ý nghĩ đó, đây là sự thực không thể chối cãi."
Úc Tử Khê: "Phụt ——"
Sở Hàn nhíu mày: "Con cười cái gì?"
Úc Tử Khê lắc đầu: "Không, không cười gì cả."
Sở Hàn vung tay áo, hào sảng ngồi trên xương quai xanh của Úc Tử Khê, lạnh lùng bảo: "Còn ngụy biện, ta thấy hết rồi. Con nói đi, có phải con thấy ta không được không?"
Úc Tử Khê cười hì hì: "Đúng vậy."
"Con ——" Sở Hàn ngạo kiều tận trời trợn mắt, sau đó xoay người ôm cổ Úc Tử Khê khẽ liếm một cái lên tai hắn.
Hai từ không được này là sự xúc phạm lớn nhất với một người đàn ông đó!
Sau khi bị liếm, mặt Úc Tử Khê nháy mắt đỏ bừng, hắn khiếp sợ tròn mắt muốn bắt Sở Hàn vào tay, hắn vươn tay ra nhưng sở Hàn lại nhanh nhẹn nhảy lên mặt hắn.
Úc Tử Khê bật cười: "Sư tôn, người quả thực càng nhỏ càng hoạt bát nhỉ."
Sở Hàn thầm đáp không phải ta hoạt bát, mà là ta nhỏ quá, muốn hôn thì phải tự trèo đèo lội suối thôi.
Sở Hàn nâng mặt Úc Tử Khê, cẩn thận hôn lên môi hắn.
Úc Tử Khê: "!!!!!!!" Sư tôn hôn ta! Kích động quá phấn khích quá rạo rực quá! Tim muốn nhảy ra ngoài luôn!
Muốn gục ngã quá... Trong phút chốc, mắt Úc Tử Khê biến thành màu đỏ, cùng với ánh trăng nhàn nhạt, trông vô cùng yêu dã.
Sở Hàn chú ý đến sự thay đổi của hắn, y mờ mịt ngẩng đầu: "Tử Khê, mắt của con làm sao thế?"
Úc Tử Khê cười cười, màu máu trong mắt vẫn không lui, không chỉ không lui mà còn ngày càng đậm thêm: "Từ sau khi ra khỏi núi Ác Linh, một khi ta kích động thì mắt sẽ tức khắc đổi màu."
Úc Tử Khê rủ mắt nhìn Sở Hàn: "Sư tôn sợ không?"
"Sợ cái gì?" Sở Hàn khó hiểu, "Sợ màu mắt của con à?"
Ngón tay Úc Tử Khê vừa nhúc nhích, vài sợi khí màu đỏ máu vấn vít trên đầu ngón tay, hắn thản nhiên nói: "Đúng vậy, mắt đỏ máu cũng không tượng trưng cho cái gì tốt đẹp, thông thường thì chỉ có kẻ nhập ma hoặc tu luyện tà thuật mới như thế."
Sở Hàn liếm khóe môi, dịu dàng cười: "Không sao, mắt đỏ của con cũng đẹp mà, vi sư vẫn cứ thích."
"Trên đời này cũng chỉ có sư tôn sẽ nói thế thôi." Úc Tử Khê bảo, "Sư tôn còn chóng mặt không?"
Sở Hàn lắc đầu: "Khá hơn nhiều rồi."
"Thế chúng ta về thôi, buổi tối lạnh, nếu cứ ở ngoài tiếp thì sẽ cảm lạnh mất." Hắn bỏ Sở Hàn vào lòng bàn tay, đứng dậy đi đến bệ đá, cầm quần áo Sở Hàn lên rồi mặc cho y, sau đó giẫm lên mặt đất đầy ánh trăng về tiểu trúc Lục Trúc.
Úc Tử Khê ngủ trên giường, Sở Hàn ngủ trên ngực Úc Tử Khê.
Sở Hàn ngủ không quá ngoan, buổi tối lăn xuống rất nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy Úc Tử Khê đều sẽ lập tức tỉnh dậy nhặt y lên rồi lại thả vào lòng mình.
Sở Hàn có đãi ngộ tốt như thế nhưng Lạc Trường Ca lại chẳng có.
Lạc phong chủ bé tí vẫn kiên trì ngủ một mình, nên sáng ngày hôm sau lúc Thương Dung đến đã xách hắn từ dưới gầm giường lên.
"Lúc y nhặt ta lên, ánh mắt ấy quả thực tràn đầy khinh bỉ!" Lạc Trường Ca đỡ trán.
Úc Tử Khê ngồi trên ghế quý phi trong viện, Sở Hàn ngồi xếp bằng trên đùi hắn, cầm trong tay ly nước nhỏ do Úc Tử Khê đặc biệt biến nhỏ cho, ừng ực uống ít nước ấm: "Ngày thường ngươi không bị khinh khi chắc? Ta tưởng ngươi quen rồi chứ."
Lạc Trường Ca ngồi trên cái bàn cứng: "Chuyện này sao mà quen được chứ."
Sở Hàn lạnh lùng nói: "Đâu sai lắm đâu, ta nói cho ngươi biết, ngươi không những nên cảm ơn y mà còn phải cảm kích y đấy."
Lạc Trường Ca ngạc nhiên: "Ngươi đang nói ngu cái gì đấy?"
Sở Hàn: "Với thân hình hiện giờ của ngươi, dù có lăn trên đất cũng rất khó thấy, y không dẫm ngươi dẹp lép mà liếc mắt đã nhìn thấy ngươi, chẳng lẽ ngươi không nên cảm kích sao?"
Lạc Trường Ca ngẩn người, hắn gãi đầu: "Hình như cũng đúng đúng."
Nhưng... Lạc Trường Ca cướp lấy ly nước bé tí trong tay Sở Hàn: "Bao giờ người nhà của ngươi mới luyện được thuật biến lớn thế hả? Bây giờ ta như vậy làm việc không tiện."
Sở Hàn giơ tay chọt đùi Úc Tử Khê: "Hỏi con đó."
Úc Tử Khê một tay chống đầu, rủ mắt nhìn Sở Hàn tí hon trên đùi mình, cười nhạt đáp: "Không phải hôm qua đã nói mười ngày nửa tháng rồi sao."
Sở Hàn thản nhiên bảo: "Nghe thấy chưa."
"Nghe rồi nghe rồi, nhưng," Lạc Trường Ca khó bề tin được nói, "Sao A Sở ngươi không lo lắng gì hết thế?"
Sở Hàn hỏi lại: "Tại sao ta phải lo lắng?"
Tuy y nhỏ lại, nhưng chàng dâu nhỏ của y chăm sóc y rất tốt, có gì mà phải lo lắng?
Lạc Trường Ca hồi tưởng lại rồi căm giận nói: "Ta đúng là đáng thương mà, vậy mà lại kết bạn với cái đồ thấy sắc quên bạn."
Hắn vừa dứt lời, thân hắn bỗng nhẹ đi, bị người ta xách vai lên.
"Ai đó ai đó ai đó? Không thấy ta đang đau lòng hả? Có biết phiền lắm không..." Lạc Trường Ca thấy người trước mắt thì ngơ ngác, "Sao ngươi đến đây?"
Tuy người đến có dáng vẻ giống hệt Thương Dung, nhưng giữa mày lại có thêm một nốt chu sa.
Là Cái Bóng.
Cái Bóng đặt Lạc Trường Ca lên tay nhưng không dùng chút sức lực nào nên sẽ không khiến hắn bị thương: "Vật nhỏ à, tìm được ngươi rồi."
Lạc Trường Ca chắp tay trước ngực: "Bóng huynh, huynh có thể cách xa ta ra một chút được không? Ta thật sự thật sự thật sự không muốn nhìn thấy huynh chút nào."
Cái Bóng nhướng mày: "Tại sao?"
Lạc Trường Ca ôm ngực đáp: "Nếu ta ngâm rượu ngươi thì ngươi có muốn thấy ta không?"
Sở Hàn nhịn không được bật cười. Y thầm than thở, không ngờ Thương Dung đứng đắn vậy mà lại có cái bóng biết chơi như thế, thế mà lại ngâm Lạc Trường Ca vào ly rượu!
"A Sở ngươi đừng cười, chuyện này làm ta tổn thương lắm đó có biết không?" Lạc Trường Ca nói với Sở Hàn.
Sở Hàn cười: "Sao ngươi tổn thương?"
Lạc Trường Ca xua tay: "Chuyện cũ đừng nói."
Hắn vừa nói xong, Cái Bóng lập tức khai sạch: "Tối qua ta bỏ hắn vào chén rượu, ngâm được một lát hắn đã say, sau khi say còn nổi điên, nửa đêm nửa hôm đi đánh đàn hò hát, ồn đến mức chẳng ai ngủ nghê gì được, Thương Dung không chịu nổi nữa nên đánh hắn ngất xỉu."
Sở Hàn nhíu mày: "Nếu chỉ thế thì đâu tính là thật sự bị thương."
Lạc Trường Ca không phục bảo: "Tất nhiên là không chỉ có thế, nhưng cụ thể thế nào thì ta không muốn nói, mất mặt lắm."
Cái Bóng: "Ấy, không phải là ngươi xấu hổ đấy chứ?"
Xấu hổ? Cái Bóng vừa nói vậy, Sở hàn càng tò mò sau đó đã xảy ra chuyện gì, không chờ y hỏi, Cái Bóng đã ra vẻ mây trôi lững lờ nói: "Còn không phải là Thương Dung tắm cho ngươi sau đó thuận tiện xem hết cả người ngươi hay sao."
Mặt Lạc Trường Ca nháy mắt đỏ rực.
Đây là lần đầu Sở Hàn thấy hắn đỏ mặt kể từ khi hai người quen biết đến nay.
Lạc Trường Ca trực tiếp đấm về phía Cái Bóng: "Ngươi chết đi!"
Cái Bóng bỗng đưa tay ra xa: "Đánh không được nè."
Lạc Trường Ca phát điên: "Nhóc hắc hóa, ngươi chết chắc rồi!"
Ngay sau đó, Lạc Trường Ca thả một sợi Kim Huyền về phía Cái Bóng, lại bị Cái Bóng vững vàng bắt được.
Cái Bóng cướp Kim Huyền khỏi tay hắn, sau đó quấn quanh người Lạc Trường Ca: "Ngoan nào, đừng quấy, chỉ nhìn người từ đầu tới chân thôi mà, không phải là không có làm gì khác à."
"Ngươi buông ta ra!" Lạc Trường Ca trừng mắt nhìn hắn.
"Đừng, ai bảo vừa rồi ngươi gọi ta là nhóc hắc hóa, đây là trừng phạt." Cái Bóng thắt Kim Huyền thành nơ con bướm, sau đó nhéo eo Lạc Trường Ca rồi khâm phục, "Ta thắt đẹp thật."
Lạc Trường Ca còn đang mắng, Cái Bóng lại vờ như không thấy, cười mỉm vẫy tay với Sở Hàn và Úc Tử Khê: "Tiểu Dung Dung nhớ hắn, ta mang hắn về trước đây."
Nói xong thì lập tức đưa Lạc Trường Ca đi.
Chờ Cái Bóng khuất bóng ở cuối đường, Úc Tử Khê vỗ vỗ vai Sở Hàn: "Sư tôn, người đã đi rồi, đừng kìm nén nữa."
Vừa dứt lời, Sở Hàn lập tức nằm bò trên đùi Úc Tử Khê cười một tràng, căn bản là nhịn không được, cuối cùng y cười đến mức chảy nước mắt.
Úc Tử Khê cong mắt: "Buồn cười đến thế ạ?"
Sở Hàn bảo: "Đương nhiên rồi, con không biết đâu, xưa giờ da mặt Lạc Trường Ca dày lắm, nhiều năm vậy rồi mà không một ai có thể làm hắn ăn thiệt, đây là lần đầu tiên đấy."
Cười đã xong, Sở hàn nhức nhối cả mặt. Y vừa xoa mặt vừa hỏi Úc Tử Khê: "Con nói thử xem, rốt cuộc Thương Dung và Cái Bóng có phải là một người không?"
Úc Tử Khê thoáng nghĩ: "Có lẽ là một."
Sở Hàn: "Sao nói thế?"
Úc Tử Khê đáp: "Nhiều năm về trước, trừ các tông phái tu kiếm, phù, nhạc, hòa khí ra còn có một tông phái gọi là ảnh tu, đúng như tên gọi, vật mà bọn họ tu luyện chính là cái bóng của họ."
Sở Hàn: "Con cảm thấy Thương Dung là ảnh tu?"
Úc Tử Khê đáp: "Chính xác. Sư tôn có biết Mai Xuyên không?"
Sở Hàn: "Biết, Mai Xuyên là cõi tiên, nghe nói còn bồng lai hơn cả Vân Xuyên, nhưng hai mươi mấy năm trước đã bị hủy diệt rồi, con nhắc đến làm gì?"
Úc Tử Khê cười nói: "Bởi vì một nhánh Mai Xuyên, là ảnh tu."
Sở Hàn cau mày: "Từ trước đến nay Mai Xuyên thần bí, người đời cũng chỉ biết cách tu luyện của họ đặc biệt chứ cũng không biết rốt cuộc là họ tu gì, sao con biết được?"
Úc Tử Khê mỉm cười: "Việc này con sẽ nói với sư tôn sau, giờ không vội. Đầu tiên nói về quan hệ giữa cả Mai Xuyên và ảnh tu. Cả Mai Xuyên có nhiều thế hệ là ảnh tu, mà người là ảnh tu đều là huyết mạch của Mai Xuyên. Nói tóm lại là chỉ có kẻ mang huyết mạch của Mai Xuyên mới có thể trở thành ảnh tu."
Sở Hàn: "Nói cách khác Thương Dung là người Mai Xuyên."
Úc Tử Khê lắc đầu: "Không hoàn toàn là vậy."
Sở Hàn: "Vì sao?"
"Bởi vì cái bóng của y có thể nói chuyện, nhưng y lại không." Úc Tử Khê sợ Sở Hàn ngửa cổ nhìn mình mãi sẽ mỏi nên đặt Sở Hàn vào lòng bàn tay, khuỷu tay chống trên bàn đá để Sở Hàn vừa vặn nhìn thẳng vào mình, "Cái bóng có thể nói chuyện chứng minh bản thân người tu luyện cũng chẳng câm, nhưng cố tình Thương Dung lại câm. Thế thì chỉ có một cách lí giải duy nhất, đó chính là Thương Dung không hoàn toàn là đời sau của Mai Xuyên, có lẽ hắn ta là con của người Mai Xuyên và người cõi tục sinh ra. Vì chỉ có người có những người Mai Xuyên có huyết mạch không thuần sau khi thành công tu bóng mới thì bản thể mới xuất hiện khiếm khuyết."
Sở Hàn: "Có điều nếu cùng là một người thì sao Thương Dung và Cái Bóng của y lại có tính tình khác nhau như vậy?"
Úc Tử Khê: "Việc này cũng rất bình thường. Bởi vì Cái Bóng không cảm nhận được đau đớn, dù bọn họ có hóa thành hình người thì cũng không biết đau, trừ điều này ra thì cái bóng chỉ có ký ức sau khi thành hình, nghĩa là lúc trước bản thể trải qua chuyện gì, hay trong quá trình tu luyện chịu khổ thế nào, cái bóng chẳng biết gì cả. Nên đa phần cái bóng đều sẽ phóng khoáng hơn bản thể một chút. Nhưng quả thật bọn họ là cùng một người, hơn nữa còn có chung tình cảm và ý nghĩ nội tâm."
"Thì ra là thế." Sở Hàn ngồi trên tay Úc Tử Khê, "Vậy bây giờ có thể nói vì sao con biết nhiều thế được chưa?"
Úc Tử Khê chớp chớp mắt với y: "Sư tôn hôn con một cái, con sẽ nói."
Tuy ban ngày ban mặt mà hôn người ta thì không ổn lắm, nhưng dù sao xung quanh cũng không có ai. Sở Hàn thẳng thắn đồng ý.
Úc Tử Khê nâng Sở Hàn đến trước mặt mình, trong nháy mắt Sở Hàn hôn hắn, tay phải của Úc Tử Khê lặng lẽ bấm quyết
Sở tiên sư tí hon thình lình biến trở về!!!
Sở Hàn: "!!!"
Úc Tử Khê nằm trên ghế quý phi, hai tay ôm eo Sở Hàn, môi hai người vừa chạm vào đã tách ra.
Sau khi phản ứng lại, Sở Hàn bỗng ngẩng đầu tức giận nói: "Rõ ràng con biết thuật pháp biến lớn rồi, sao còn... Ưm."
Tay trái Úc Tử Khê ấn eo y, tay phải đè gáy y xuống, hai người lại hôn nhau.
Chỉ chốc lát sau Sở tiên sư chính trực đã nhũn cả người, đầu óc cũng bị hôn đến mơ hồ, đến khi Úc Tử Khê buông y ra y đã quên mất vừa rồi mình muốn hỏi gì.
Sở Hàn nhìn gương mặt đỏ ửng của Úc Tử Khê thì rơi vào mờ mịt, rõ ràng ngươi là người hôn ta, là ngươi liếm ta, là ngươi cắn ta mà, sao mặt người còn đỏ hơn cả ta thế? Vẻ mặt còn e thẹn như thế nữa? Rốt cuộc là ai hôn ai vậy hả?
Hai mắt Úc Tử Khê mông lung sương mù, trông mê ly như vừa bị người ta cợt nhã xong, giọng cũng có hơi khàn: "Sư tôn, người đã hài lòng chưa?"
Sở Hàn khó hiểu: "Hài lòng cái gì?"
Úc Tử Khê bĩu môi, cụp mắt ngượng ngùng đáp: "Không phải sư tôn nói muốn ở trên sao."
Sở Hàn: "......"